Chùm thơ của các nhà thơ xứ Huế
Lâm Thị Mỹ Dạ
Màu phố Phái
Người đi chợ tết mua
gà thật
Tôi mua gà đất tuổi
thơ tôi
Gà đất bây chừ nằm
trong đất
Tiếng gáy còn tươi rộn
giữa trời
Chợt thấy cầu vồng sà
trước mặt
Trăm loài hoa đẹp nói
lời mơ
Thấp thoáng trong hoa
thiên thần nhỏ
Em gái mắt đen phấp
phổng chờ
Đôi lúc tâm hồn màu
phố Phái
Tĩnh lặng ngói rêu,
tĩnh lặng tường
Sớm nay thời tiết như mười bảy
Tở mở lá cành ngơ ngác hương.
Đông Hà
Hồi ức xanh
Tôi bắt con bọ xanh làm niềm vui thơ trẻ
Tuổi ngày xưa chết dại sau vườn
Mẹ đưa tôi đi qua mắt vườn với những niềm vui dâu bể
Lớn dần vạt nắng ban trưa
Tuổi gật gù nào đã biết hay chưa
Con đom đóm thả bàn tay, buổi dậy thì tan vỡ
Cha tôi nhìn hăt bóng tường hoảng sợ
Gà con kêu chiếp sân đình
Cải đầu làng chẳng kịp trổ bông
Bến đò đầy tiễn bầy sáo sang sông
Cánh nhặt cánh thưa trập trùng mây lạ
Tôi xé toang cánh buồm lá
Đắp lên hai cánh tay trần
Thế rồi cười nụ phân vân
Bàn tay xanh nhợt những tần ngần tôi.
Châu Thu Hà
Nam Đông
Ở đây nắng là vũ nữ
Nam Đông xanh cả bốn mùa
Sương giăng cỏ hoa triền đá
Đất trời quyện lẫn trang thơ
Những gì em chưa kịp nói
Xin gửi vào lòng thác Mơ
Ngày đêm rì rầm con suối
Một tình yêu không bến bờ
Mai xa, rồi em trở lại
Mùa đi nhớ lối thơm về
Ơi anh vừa quen, phố núi
Níu người như thể bùa mê
Hạ Nguyên
Gánh cơm hến đi trong sương
Phá vỡ sự đông đặc trắng
lửa hồng gánh cơm hến của em
mở lối trong sương
thành phố bắt đầu tỉnh giấc
Gánh cơm hến của em đi trong sương
Tôi nhìn thấy lễ hội của rau cỏ
mười ba hay mười bốn
những đoàn xiếc xanh và đỏ treo ngược
những cay - đắng - ngọt - bùi
trộn lẫn những chiêm nghiệm của dòng Hương
qua nghìn triệu mắt hến
ôi xanh Huế nói gì trên vai em?
Nói gì mà chén cơm nguội vẫn bốc khói?
Nói gì mà miếng da rán rộn ràng?
Nói gì mà miếng cơm hến thanh ngọt đọng mùi bùn
những ngày sông đục
Nói gì mà cay?
Mỗi sáng người sông Hương điểm tâm
bằng triết lý cuộc đời
nên mỗi người là một triết nhân, là nghệ sĩ
làm nên sự sang trọng của nghèo khó
và sự tinh tế của dân dã
từ một chút cơm nguội, chút ruốc, chút muối,
chút hến và vô số rau cỏ
và những trái ớt cay - sự lừa dối tự nuôi sống.
Rồi em vẫy những chiếc nón chào những người xa lạ
đổi sự im lặng sống động này lấy sự sống động khác
Từ lễ hội của rau cỏ
Em làm nên “thành phố của nghệ thuật sống”
Vục mặt vào gánh cơm hến bốc khói của em
lắng nghe sự thủy chung sôi động
rồi hít hà thấy mồ hôi mặn của mình nhỏ xuống
Ôi thành phố này! Đừng có bốc hơi đi!
Trà My
Đêm rượu nguyên tiêu
Đêm nguyên tiêu mệt đừ với ba cuộc rượu
với ngổn ngang mấy nỗi
muộn phiền
đời cũng chật không hơn
bàn tiệc
loanh quoanh hoài ly cốc cứ chạm nhau
anh cũng thế-uống hoài
đâm nản
nên giả đò nói chuyện cữ kiêng
giả để ly bông lông vài chuyện
giỡn mặt với đời để chọc
thế nhân
thế nhân quá tĩnh anh đâm mệt
mệt đến như tuồng đã quá say
có khi chợt thấy trong đáy cốc
một chút rượu thừa cứ
ngả nghiêng
ừ thôi-cũng uống vài ba hớp
thử nói với đời dăm bảy câu
cứ nghe đồng vọng trang thơ cũ
thế sự man man vạn cổ sầu
Mai Văn Hoan
Giếng làng
Về quê, tìm lại giếng làng
Lối quen mà cứ ngỡ ngàng bước chân
Bao phen trời đất xoay vần
Làng xưa, xóm cũ mấy lần đổi thay.
Nép sau vườn, dưới vòm cây
Lòng băn khoăn: có phải đây giếng làng?
Hỡi người duyên số dở dang
Nhớ chăng đêm ấy trăng vàng chung soi?
Lỡ tay thương chiếc gàu rơi
Làm xao lòng giếng một thời vụng yêu.
Giếng làng thuở ấy trong veo
Chia khắp thiên hạ: giàu, nghèo, hèn, sang
Gái làng tắm nước giếng làng
Tóc càng óng mượt, da càng mịn thơm!
Bây giờ nước có đầy hơn
Chạnh buồn tên giếng không còn từ lâu
Bâng khuâng cầm lại dây gàu
Buông tay nhè nhẹ sợ đau giếng làng.
Tôn Phong
Đếm đầu năm
Thân tặng Đoàn Ứng Viên
Nhớ rừng
ra biển đếm sông
lật từng trang sóng hỏi thăm cội nguồn
Lơ ngơ
ngồi đếm tay chân
ngắn dài thì cũng có ngần ấy thôi
Quẩn quanh
chỉ tóc đếm đầu
trắng đen lẫn lộn một-màu-nhiễu-nhương
Đếm chân
in dấu trên đường
trước minh mang dấu
vấn vương chéo chồng
Lại về
đếm nước chia sông
dòng nào về biển để không
còn mình
Một đời
mải đếm loanh quanh
đầu năm đếm tuổi
chính mình lại quên
Ngô Minh
Thơ tặng tuổi
tuổi ơi
tuổi đi đâu ở đâu
khuya lại lén về trắng bầm chân tóc
soi tìm không thấy
chỉ gặp gương mặt một thời
chằng chịt dấu chân chim chân tuổi
ta nhuộm tóc thoa phấn cạo râu
như phù thủy làm phép thiêng đuổi tuổi
ba ngày sau tuổi lại trở về
uể oải đi trong ánh chiều vàng vọt
gà chưa gáy tuổi đã thức ta dậy
ta gánh tuổi mỗi ngày như gánh núi
tuổi ơi
Xuân về tuổi mới
sao chiều qua em đến
tuổi bỗng biến đi đâu
trước em ta thành trẻ nít
luống cuống đứng ngồi ríu rít nói năng
em trẻ xinh hóa quan tòa nghiêm nghị
hay em đã ăn mất tuổi của ta?
em gọi bằng bác tuổi về sầm sập
em gọi bằng chú tuổi chạy dọc sống lưng
em gọi bằng anh ta không còn tuổi!
tuổi ơi
cuối cùng ta cũng tìm ra
nơi con người gửi tuổi