Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (175.31 KB, 5 trang )
Một đơn vị insulin có nghĩa là gì?
Insulin được tìm ra từ năm 1921 và sử dụng để điều trị bệnh đái tháo
đường (ĐTĐ) type 1 cho Leonard Thomson lần đầu tiên vào ngày 11 tháng 1
năm 1922. Ông đã sống được đến ngày 20 tháng 4 năm 1935, thọ được 27 tuổi
(sau 13 năm 3 tháng tiêm insulin).
Nhân loại sẽ nhớ mãi đến những cái tên Best và Banting- những người đầu
tiên đã chiết suất được insulin, Collip và MacLeod- những người đầu tiên dùng
insulin chiết suất đó để tiêm cho Loenard Thomson tại Toronto (Canada) ngay sau
khi Best và Banting chiết suất được vài ngày.
Để hiểu rõ hơn được công lao trên của Best, Banting, Collip và MacLeod,
chúng ta cần biết rằng, trước khi tìm ra insulin, bệnh nhân ĐTĐ type 1 thường chỉ
sống được vài tháng, hiếm khi được 1 năm sau khi chẩn đoán bệnh. Và ngày nay,
vào những năm đầu thập kỷ 21 này, trên toàn thế giới có khoảng 25 triệu người
mắc bệnh như Leonard Thomson.
Trên vỏ lọ thuốc insulin thường ký hiệu số lượng/nồng độ insulin là IU=
international unite = đơn vị quốc tế chuẩn hoá (có nghĩa là ở bất kỳ đâu trên thế
giới, hiệu lực của một đơn vị insulin đều giống nhau).
Kể từ ngày tìm ra insulin đến nay, đã từng có rất nhiều cách để đo đếm
lượng insulin. Ban đầu, Best, Banting, Collip và MacLeod đã gọi lượng insulin
gây ra co giật cho thỏ với mức đường máu 45mg/dl là một đơn vị hoạt động hay là
một đơn vị thỏ.
Sau đó, vào năm 1926, đơn vị insulin được định nghĩa như sau: là 1/3 lượng
insulin cần thiết để làm giảm được đường máu của một con thỏ nhịn ăn 24 giờ
xuống 45mg/dl trong vòng 5 giờ sau khi tiêm.
Tuỳ theo công nghệ sản suất và độ tinh chế, một đơn vị insulin được định
nghĩa với nhiều lượng rất khác nhau:
Đơn vị quốc tế lần thứ nhất (1925): 8 IU/mg bột khô, hay 1IU=0,125mg.
Đơn vị quốc tế lần 2 (1935): 22 IU/mg bột khô, hay 1IU=0,04545mg.