Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.41 KB, 3 trang )
Em không còn khóc nữa đâu anh
Người ta nói nếu muốn hãy cứ khóc cho nhẹ lòng, nhưng
nhiều khi đâu có khóc nổi. Đau. Lại cười. Đôi khi lạ vậy đó.
Người ta nói phàm những người hay cười lại là những người hay khóc về đêm. Có lẽ đúng thế
thật.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng toàn niềm vui, càng lớn con người ta lại càng biết che giấu cảm
xúc của mình.
Vỏ bọc dày lắm, đôi khi thực sự mỏi mệt vì cứ phải gồng mình lên hoàn thành vai diễn mà mình
vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên để đêm về tháo lớp mặt nạ xuống, nước mắt trào bung sau bao
cố gắng chất dồn.
Khóc!
Tại sao người ta thường hay khóc về đêm, em cũng không rõ nữa. Vì chính em cũng vậy.
Khóc đêm để không ai thấy mình yếu đuối, ai chẳng sợ người khác nhìn mình với ánh mắt
thương hại.
Khóc đêm để biết rằng mình vẫn còn yêu thương nhiều lắm. Yêu thương mới ngày hôm qua thôi
sao nay đã hóa nhạt nhòa, thử hỏi sao lòng không quặn đau, sao mắt không nhòe nước?
Đêm là lúc con người ta sống thật với cảm xúc của mình nhất. Mệt nhoài rồi ngủ quên, sáng mai
tỉnh dậy nước mắt đã chảy ướt gối. Em phải làm sao khi trong cơn mê vẫn không thoát khỏi hình
bóng anh? Trái tim em vẫn hướng về những ngày xưa cũ, nó bể toác rồi anh biết không?
Nhiều khi đi trên đường thấy cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc, mắt em bỗng cay. Ghen tị
ư? Không hẳn.
Chỉ là em đang tiếc nuối quãng thời gian mình bên nhau thôi. Anh của ngày xưa, anh của cái thời
quan tâm em mỗi sáng, anh của những cái ôm thật chặt. Anh của ngày xưa, nay đâu?