Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

22-02-2022

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (30.36 KB, 1 trang )

[Enter Post Title Here]
Đà Nẵng, ngày 22 tháng 02 năm 2022 . . .
Đã tròn một ngày khi phát hiện bản thân dương tính với Covid-19, tâm trạng tơi khơng ổn tí nào. Trước
kia tơi ln xem nhẹ loại dịch bệnh này ngay cả khi đã có hàng triệu người trên thế giới phải bỏ mạng vì
nó nhưng, đó là ngày mà tơi cịn ở trong vịng tay gia đình, được ăn no mặc ấm hàng ngày mà không phải
lo lắng bộn bề xung quanh cịn bây giờ tơi đã chính thức rời khỏi ngơi nhà mà mình gắn bó gần 20 năm
để đến một thành phố khác học tập, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ đây. Trước khi trở thành F0 đương
nhiên tôi cũng là F1 như bất kỳ ai khác, việc ở KTX và sinh hoạt chung nên khó tránh được diện tiếp xúc
với những người xung quanh và không quá bất ngờ khi bản thân thuộc đối tượng F1 (tiếp xúc với người
nhiễm bệnh). Tôi vẫn bình thản lắm như thể chẳng có gì xảy ra cả chỉ khác một điều là nghỉ học và cách ly
tại phòng trong 7 ngày để đảm bảo an toàn cho những người xung quanh nhưng, mọi chuyện đâu diễn
ra như ai mong đợi. Đến ngày cuối cùng, tất cả mọi người trong phịng rủ nhau đi test phía dưới KTX sau
đó cùng đi ăn để mừng việc thốt cách ly, vậy mà kết quả lại cho ra tôi – người duy nhất trong phịng
dương tính với cây test nhanh này.
Ban quản lý và nhân viên y tế động viên tất cả những sinh viên F0 bình tĩnh và khơng cần lo lắng q vì
chúng tơi đã được chích ngừa Vacxin đầy đủ nên căn bệnh không quá nghiêm trọng. Đương nhiên rồi, tôi
vẫn ổn thôi. Điều tôi lo lắng không phải sức khoẻ của bản thân. Lạ nhỉ? Sức khoẻ mà tơi khơng lo lắng thì
cịn điều gì khiến tơi phải bận lịng vậy? Cuộc sống, học tập, bạn bè, . . . nói tóm gọn lại là tất cả mọi thứ.
Thời điểm này tôi chợt nhận ra mình đã khơng cịn là đứa trẻ ngày nhỏ nữa, nếu bị bệnh thì được nghỉ
học và có bame lo lắng cho mọi thứ, từ thuốc thang, ăn uống, thông báo đến giáo viên và chẳng cần phải
nghĩ ngợi bất kỳ điều gì. Cịn bây giờ thì sao? Bây giờ tôi đang phải tự đấu tranh và làm tất cả mọi thứ, ăn
uống, bài vở, học tập trên trường, . . . q nhiều thứ ập đến mà chính mình khơng hề nghĩ tới là nhiều
đến vậy.
Căn phịng tơi đang cách ly hiện tại thật sự ngoài sức tưởng tượng, nói thẳng ra thì nó hơi tồi tàn hơn tơi
nghĩ :) Chiếc giường sẽ phát ra tiếng kêu nếu tôi trở mình, cửa phịng vệ sinh và phịng tắm khơng thể
đóng khiến tơi cảm thấy bất tiện, nhìn tổng thể căn phịng thật sự khiến tơi cảm thấy 7 ngày tới đây sẽ
rất ảm đạm và buồn chán. Tôi chưa từng nghĩ bản thân thuộc tuýp người hướng nội vì tơi rất dễ làm
quen, tơi có thể tự tin và bắt chuyện với tất cả những người xung quanh kể cả khi không hề quen biết.
Hơn ai hết tôi tự hiểu bản thân đã thay đổi như thế nào kể từ khi trở thành một tân sinh viên, tôi đã
không cịn như trước đây mà trở nên ít nói, thậm chí là khơng bắt chuyện với bất kỳ ai khác. Khơng phải
khơng thể, tơi biết tơi có thể làm điều đó giống như ngày xưa nhưng, ở hiện tại tơi lại không lựa chọn


điều đấy. Tại sao? Tôi nhận thấy bản thân đã khơng cịn năng lượng nữa rồi, tơi biết đang bất mãn một
điều gì đó với mơi trường hiện tại, với bản thân hiện tại và với điều kiện ở hiện tại. Ngành nghề này
không hề phù hợp với tôi nhưng tôi vẫn chưa dám bước qua vạch mức an tồn để lựa chọn một ngành
nghề mới. Tơi đang e sợ một điều gì đó có thể ập đến mà bản thân khơng thể kiểm sốt được trong
tương lai và nó sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời tôi sau này.
Thật hèn nhát, tôi biết tôi thật hèn nhát nhưng vẫn chấp nhận câu nói đó mà khơng chịu vượt qua.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×