Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

ĐỪNG BAO GIỜ SỢ HÃI, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC - CHƯƠNG 8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (132.44 KB, 3 trang )

8
o0o
SỢ HÃI CÓ QUÁ NHIỀU NGÀY MAI,
DŨNG CẢM CHỈ CÓ NGÀY HÔM NAY

Rafe im lặng hồi lâu. Bây giờ Paul có thể nhìn thấy tòa nhà ngân hàng hiện ra mờ
mờ phía trước. Cuối cùng, Rafe cũng phá tan sự im lặng ấy. “Ai đã nói về những cái kết
vậy?”
“Cái gì cơ? Những cái kết nào?”
“Anh vừa cáo buộc tôi vì chỉ chọn những cái kết có hậu. Anh nghĩ rằng Jack
O’Mara sẽ không bao giờ phải chiến đấu chống lại sức hút từ chai rượu sau giải thưởng
đó nữa ư? Hay ông già đó và vợ ông ta sẽ không bao giờ biết đến mất mát và cô đơn? Chỉ
có một cái kết thúc duy nhất trên cuộc đời này và nó vui hay buồn tùy thuộc vào cách
nhìn của anh mà thôi.”
“Thế sao anh không đưa tôi tới những ngày đó? Khi Jack O’Mara đang chiến đầu
để giữ được sự tỉnh táo của mình, hay khi ông già kia đang khóc than trước sự ra đi của
người vợ? Làm vậy sẽ đem đến cho tôi một cái nhìn hoàn toàn khác, phải không?”
“Không hẳn thế, Paul. Bởi vì cho dì Jack luôn luôn phải chiến đấu, cuộc chiến ấy
lại khiến ông ấy mạnh mẽ hơn. Và cho dù người đàn ông già nua kia phải sống những
năm tháng cuối đời một mình, ông ấy vẫn sẽ có một tâm hồn thanh thản trong sự cô đơn
ấy. Còn nhớ tôi đã nói rằng chúng ta có thể nhìn thời gian bằng cách con chim đại bàng
nhìn từ trên cao không? Từ trên cao đó, thực sự không bao giờ có kết thúc. Mỗi lần anh rẽ
vào một khúc cua hay đi vào một con đường hầm và nghĩ rằng “Kết thúc rồi!”, tôi biết
anh cũng có thể gọi đó là bắt đầu hy chỉ mới nửa chừng đường thôi.”
Hình ảnh chàng Paul lúc này đang chửi rủa vì không tìm được chỗ gửi xe trong
gara. Cuối cùng anh ta cho xe vào một khu vực chật hẹp, nhìn kỹ xung quanh để chắc
chắn không ai trông thấy. Rafe và Paul theo anh ta vào tòa nhà.
“Anh thấy không, Paul, sợ hãi chính là sự lo lắng về rất nhiều những ngày mai tồi
tệ có thể đến hoặc không, và thậm chí lo lắng về cả những ngày tốt đẹp vì anh biết chúng
không thể kéo dài. Anh có thể mơ ước về một tương lai và lên kế hoạch cho nó – đó là
những điều tuyệt vời để làm – nhưng anh không thể kiểm soát được hết những ngày mai.


Sẽ có những ngày thật tuyệt, nhưng cũng có những ngày rất tệ.”
Hình ảnh chàng Paul liếc nhìn đồng hồ và vô cùng bồn chồn khi họ đứng chờ
thang máy. Rafe nhìn cả hai chàng Paul và mỉm cười. “Anh càng dự đoán về những ngày
tồi tệ sinh động bao nhiêu, anh càng chắc chắn chúng sẽ xảy ra bấy nhiêu. Tôi nghĩ chúng
ta sắp được xem điều tương tự như thế xảy ra đấy.”
Cánh cửa thang máy mở ra với đầy ắp người trong đó. Cánh cửa đóng, bỏ lại hình
ảnh chàng Paul vẫn đứng bên ngoài. Anh ta vừa đá cánh cửa vừa lầm rầm nguyền rủa và
nhìn trừng trừng giận dữ vào chiếc đồng hồ như thể bằng nỗ lực của ý chí, anh ta có thể
khiến thời gian ngừng lại. Thế rồi anh ta bực bội về phía cầu thang bộ.
Rafe và Paul vội vã đi theo hình ảnh chàng Paul xuống cầu thang. Paul mỉm cười
với chính mình, biết rằng ngay lúc này hình ảnh của mình đang đoán rằng cánh cửa sẽ bị
khóa ở đằng sau. “Giá như tôi có thể nói với anh ta – nói với chính tôi – rằng cánh cửa đó
thật ra không khóa đâu, thì sao nhỉ?” Paul tự hỏi. Chúng ta có thể tiết kiệm được biết bao
nhiêu năng lượng. Họ theo hình ảnh chàng Paul băng qua tiền sảnh về phía phòng họp.
“Sợ hãi là sống giữa tất cả những ngày mai đáng sợ như thể chúng chắc chắn sẽ
xảy ra. Dũng cảm là đóng chặt cửa trước tất cả những ngày mai ấy và dành toàn bộ tâm trí
cùng sức lực của anh cho ngày hôm nay, ngày duy nhất mà anh chắc chắn phải trải qua.”
Rafe đột nhiên chặn Paul lại. Không nói một lời, anh giơ tay về phía tiền sảnh ngân
hàng đông đúc. Đó là một thông điệp hiển nhiên: Đối với hầu hết những người này, thân
xác họ ở đây còn tâm trí họ lại ở một nơi nào đó. Rất nhiều người trong số họ có vẻ đang
sợ hãi. Paul nói thêm vào khi quan sát gần hơn.
“Một cách khác mà người ta hù dọa chính mình là tạo ra rất nhiều ngày mai trong
tưởng tượng, khi mọi thứ đều tốt đẹp, khi họ có thể trốn thoát khỏi những đau đớn và
những điều hôm nay không thể giải quyết được. Cũng như vậy, sống giữa tất cả những
ngày mai có thể xảy ra sẽ khiến tâm trí anh không còn tập trung vào những điều anh phải
nghĩ, phải cảm thấy và phải hành động ngay hôm nay để có thể theo đuổi mục tiêu của
mình một cách kiên định.”
Hình ảnh chàng Paul mở toang cánh cửa phòng họp, đứng đó một lúc như trời
trồng, rồi từ từ bước vào. “Chúng ta hãy cùng xem anh làm thế nào với ngày hôm nay
nhé.” Rafe nói, kéo theo một chàng Paul miễn cưỡng bước theo mình.

×