Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

Thu gui linh muc Anmai

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (121.91 KB, 15 trang )

Thưa quý vị, theo khôn ngoan của thế gian, tốt nhất là Tâmlinhvaodoi chỉ cần chia sẻ
những gì tích cực bằng cách truyền đạt những bài chia sẻ Lời Chúa, thông tin của các
giáo phận gởi về..cùng với những công cuộc bác ái xã hội...Đây là những việc mà
Tamlinhvaodoi theo đuổi gần 3 năm nay.
Cịn những chuyện “tình trạng rối ren” thì nên để cho các Đấng Bản Quyền giải quyết.
Nhưng khổ nỗi, các Đấng Bản Quyền bận rộn quá đến nỗi khơng để ý gì tới chuyện vừa
nhỏ nhắt vừa tế nhị này. Nên đành để cho chìm xuồng.
Thế thì những người thấp cổ bé miệng này biết kêu cầu tới ai?
Tamlinhvaodoi quả là lưỡng lự khi nhận được lời kêu cứu của khu họ An Hòa thuộc
Giáo xứ an Lạc qua lá thơ của anh Nguyễn Tuấn Hoan. Lúc đầu, chúng tơi đã tìm mọi
cách hỗn binh suốt 2 tuần, hy vọng giáo xứ tìm được cách giải quyết ổn thỏa ..Nhưng
không ngờ chuyện rối ren càng rối ren hơn. Chúng tơi buộc lịng phải giúp đỡ những
người chẳng còn biết nương nhờ vào ai nữa.
Đây là một việc chẳng đặng đừng, mong quý vị thông cảm cho nỗi khổ tâm này.

NGUYÊN NHÂN DẪN ĐẾN TÌNH TRẠNG HIỆN NAY
CỦA GIÁO XỨ AN LẠC, THUỘC GIÁO HẠT CHÍ HỒ.
Kính gửi quý vị Tâm Linh Vào Đời.
Thưa quý vị,
Sau bài viết của tơi đăng trên Tâm Linh Vào Đời, có nhiều phản hồi đến tơi, có ý kiến
khách quan chia sẻ với tôi và hiểu được cái tâm tư của tơi với những góp ý rất chân tình.
Nhưng cũng có những ý kiến không đồng ý việc đưa chuyện riêng của giáo xứ tôi lên
truyền thông đại chúng, cũng một phần không hiểu được nguyên nhân nào đã dẫn đến
chuyện khơng hay này, cũng vì những vị đó khơng nắm rõ, cũng khơng hiểu hết những gì
tơi trình bày trong những bài viết đó. Nay nhân Tâm Linh Vào Đời có ý muốn tơi trình bày
rõ hơn về ngun nhân dẫn đến tình trạng rối ren của giáo xứ tơi, cũng để giải toả những
thắc mắc của nhiều người. Biết rằng làm chuyện này lại mang tiếng kể tội cha xứ, nhưng
đó là quyền của độc giả, thâm tâm tơi khơng có ác ý gì.
Trước hết tơi cũng xin nhận một khuyết điểm của tôi trong các bài viết trước, là khi
trình bày vấn đề, do khơng kềm nén được những bức xúc, nên đã có những cách nói cũng
như ngơn từ q nặng, khiến người đọc khó chịu và hiểu sai cái thiện chí của tơi, xin q


vị lượng thứ.
I.

NGUYÊN NHÂN SÂU XA.

Giáo xứ An Lạc có 4 giáo họ lớn: Trị Sở - Giáo Lạc – Xuân An – và An Hồ. Mỗi họ
có một vị trùm chánh với những cộng sự. Từ năm 1995 cha Giuse Đoàn Văn Thịnh được
toà TGM bổ nhiệm làm chánh xứ. Giáo dân An Lạc xưa nay vốn hiền hồ, ln q trọng
các linh mục, các đời cha xứ trước đây vẫn ln có một tương quan tốt đẹp với giáo dân
cũng như với các viên chức.


Đến đời cha xứ Thịnh, vài năm đầu mọi sinh hoạt trong giáo xứ vẫn bình thường,
nhưng càng về sau giáo dân và nhất là những viên chức cộng tác với cha Thịnh đều nhận
ra tính độc đốn và nóng nảy của cha xứ, mọi quyền hành tập trung vào tay ngài, khơng
bao giờ cho ai có ý kiến gì.
Rất nhiều phiên họp, khi viên chức nào giơ tay có ý kiến đều bị ngài gạt đi và nói:
“Ơng, bà, chị làm được thì làm đi”. Có khi cịn đập bàn quát tháo, đây là thái độ rất
thường xảy ra khiến cho các viên chức chán ngán, mọi người càng lúc càng xa rời cha, có
đi họp cũng chỉ chiếu lệ, có một ghi nhận là hầu hết các viên chức, chỉ làm việc một khoá
là xin nghỉ dù tâm lý giáo dân ai cũng muốn có danh có phận trong giáo xứ. Thậm chí có
một vài vị làm chưa hết 1 khố đã xin nghỉ.
Tính độc đốn của ngài cịn thể hiện qua những việc trang trí nhà thờ, tượng ảnh rối
ren, chỗ nào cũng tượng, cung thánh cũng bài trí rất nhiều màu sắc. Khn viên nhà thờ
nhà xứ vốn nhỏ, nhưng xây cất 3,4 tượng đài lại thêm 14 chặng đàng thánh giá, và đủ loại
các con thú khơng cịn chỗ nào trống. Nhiều bức tượng mang những kỷ niệm lâu đời của
giáo dân, đùng một cái được thay bằng một tượng khác, gây bất bình cho nhiều người.
Trong việc xây nhà giáo lý, một đề nghị của cha phó trước đây chẳng những ngài khơng
thèm nghe, mà từ đó, tương quan giữa 2 ngài đã rạn nứt mà cho đến hôm nay chưa hàn gắn
được. Một vấn đề làm giáo dân bức xúc nhất là cha thường xuyên từ chối đi kẻ liệt. Ngay

một viên chức đang tại chức bị đau nặng, thân nhân vào mời thì cha nói tơi bận lắm khơng
đi được, họ đành đi mời một cha Dịng. Các bà đạo đức ln than phiền cha chẳng ngồi toà
bao giờ.
Một chuyện gây bất bình nhất cho rất nhiều người trong gx là nhà “hài cốt”. Sau khi
xây xong cả hơn một năm, chỉ những gia đình nào đóng thêm 500 ngàn ( ngồi số đã đóng
trước đây) thì hài cốt của thân nhân mới được đưa lên nhà mới, số còn lại cả hơn trăm hũ
vẫn để lại trong gầm gác đàn, không hơn gì một kho chứa đồ vừa tối tăm, bụi bặm. Đó là
những hài cốt mà thân nhân vì nghèo, có nhà 2,3 hũ khơng đủ tiền đóng. Trong những dịp
lễ, những gia đình phải lên nhà kho để viếng thân nhân cảm thấy tủi. Gần đây vì dân kêu
ca quá, nên cha cho đưa lên nhà mới, nhưng để riêng một góc.
Cịn rất nhiều chuyện khác, xin tạm dừng để nói đến ngun nhân gần đã gây ra tình
trạng hiện nay.
II.

NGUYÊN NHÂN GẦN.

Vào cuối tháng 5/2009 ông chánh trương đem một bản mẫu báo cáo về công tác
Loan Báo Tin Mừng trao cho trùm chánh họ An Hoà bảo ông ghi lại rồi ký để nộp cho cha
xứ. Ông trùm này nói, từ đầu khố đến nay ( hơn 6 tháng) chưa hề họp để triển khai, thì
lấy gì mà báo cáo. Ơng chánh trương nói cứ theo mẫu mà báo cáo chứ cần gì họp. Lời qua
tiếng lại, khơng ai chịu ai dẫn đến xích mích.
Ngay sau đó, ngày 29-5-2009 giáo họ An Hoà đã họp cả giáo họ. Biên bản phiên họp
ghi lại những ý kiến các viên chức trong họ, đa số không đồng ý cách làm việc của ơng
chánh trương, thụ động và nói năng bừa bãi. Ngoài tờ biên bản này giáo họ An Hồ cịn
làm một bản kiến nghị gửi ơng chánh trương, u cầu ơng phải có phương hướng làm
việc nghiêm túc, họp hành đầy đủ, trong giáo xứ có cơng việc gì thì phải thơng báo cho
các giáo họ biết sớm để kịp chuẩn bị và nhất là xin ông khi phát biểu gì phải cân nhắc,

2



khơng nên nói năng tuỳ tiện và tỏ thái độ coi thường…Bản kiến nghị này được trao cho 4
trùm chánh của 4 họ đọc và đồng ký vào đó.
Sau khi nhận được bản kiến nghị này, ông chánh trương đem vào trình cha xứ. Sự
việc bùng nổ từ việc này, cha xứ đùng đùng nổi giận, cho gọi các ông trùm đã ký trong bản
kiến nghị này, không gọi ông trùm An Hoà. Chẳng biết cha xứ quát mắng đe doạ thế nào,
cả 3 ông trùm Trị Sở, Giáo Lạc và Xuân An đều viết bản tự kiểm nhận là không đọc kỹ nội
dung bản kiến nghị nên lỡ ký, xin cha tha thứ. Lại còn đổ tội cho họ An Hồ xun tạc, có
ơng thì thề khơng có liên quan gì với họ An Hồ, và cả ba trùm chánh này viết chung một
bản tự kiểm với 3 chữ ký và nội dung cũng như bản viết cá nhân. Ngồi ra cịn gọi cả 5
viên chức họ An Hồ vào tra hỏi khiến họ sợ hãi nói loanh quanh.
Bước tiếp theo là cha sở lần lượt cho gọi mấy cựu chánh trương, cựu trùm và từng
đoàn thể, từng ban vào nhưng rất kín đáo. Sau những buổi họp riêng lẻ như thế, mỗi ban
ngành, đoàn thể đều viết một bản nội dung hầu như giống nhau ( hiện tôi có tất cả các bản
phơto) trước hết ca tụng cha xứ, sau nói giáo xứ phát triển lớn mạnh từ tinh thần đến vật
chất, sinh hoạt sầm uất…cuối cùng là đổ cho giáo họ An Hoà là tay sai của Satan, chống
đối cha, gây chia rẽ. Một ông cựu trùm chánh họ An Hoà năm nay 73 tuổi, trước nay vẫn
nhiệt tình phục vụ giáo xứ, tham gia nhiều hội đồn, đời sống đạo đức, nhưng chỉ vì một
lần đề nghị cha xứ phải xử dụng hết số tiền dân đóng góp cho người nghèo dịp tết ngun
đán, vì cha chỉ chi ra 1/2 số tiền thu góp, nên từ đó giữa ơng và cha đã có một khoảng
cách, lần này ơng bị gán cho tội khích động dân làm phản.
Tơi biết được sự việc xảy ra vì quen với anh Vũ Quang Hiệp, một tân tòng, mới tham
gia việc giáo họ khoá này với chức vụ thư ký. Anh tâm sự với tôi và than phiền bị cha xứ
quát mắng đổ cho tội làm biên bản gian dối.
Lúc đầu tơi chẳng muốn xen vào việc này, vì từ trước đến nay tơi rất ít qua lại với
những người làm việc có chức vụ trong giáo xứ. Cho đến lúc này tôi cũng chỉ biết và qua
lại với anh Hiệp thôi. Cách nay gần 2 năm, tôi đã viết lá thư góp ý với cha xứ, ngài khơng
đón nhận mà cịn tổ chức nhiều phiên họp để tìm cách hại tôi, như cho người viết thư chửi
bới, lăng mạ hạ nhục tôi, phô tô nhiều bản phân phát ngay trong buổi họp gần 100 người
trong hội trường giáo xứ. Thậm chí xúi một viên chức trẻ tuổi tìm cách đấm vào mặt tôi,

nay anh này không được ngài dùng nữa nên mới nói ra. Từ đó tơi hồn tồn khơng để ý gì
đến mọi sinh hoạt trong giáo xứ.
Nay thấy sự việc q bất cơng, mình nắm trong tay tất cả các thư từ biên bản, kiến
nghị, đọc lên thấy buồn chán, lúc đầu chỉ muốn viết cho anh bạn thư ký Hiệp, sau càng lúc
càng thấy tệ, những người làm bậy càng lúc càng sa lầy, đành phải cho dư luận biết. Đây
khơng phải là cách hồn hảo, nhưng chẳng biết làm gì hơn. Tơi cịn được biết giáo họ An
Hoà đã cùng nhau qua cha Nghiệp, nghe đâu cha này phụ trách về linh mục trong giáo hạt,
nhưng cha Nghiệp tiếp bằng thái độ quan liêu hống hách, sau đó hỏi vặn từng người và
đều cho họ là sai, phải nghe lời cha xứ. Họ biết trước kết quả như vậy nên chẳng ngạc
nhiên, sau đó họ đã tìm cách lên gặp Đức Hồng Y, tuy khơng gặp trực tiếp nhưng họ cũng
yên tâm vì tất cả các bản kiến nghị và chứng từ đã đến tay ĐHY. Cuối cùng ra sao thì
cịn chờ xem. Khi biết giáo họ đã lên TTGM, cha xứ đang có một kế hoạch khác để đối
phó.

3


Có một chuyện rất kỳ quặc là sau khi xảy ra sự việc bất đồng giữa họ An Hoà và cha
xứ, họ đã đi Vũng Tàu theo chương trình đã định trước, họ mời cha phó đi chơi, khi về cha
phó đã bị cha xứ mắng trước mặt người khác trong một phiên họp rằng cha có biết tơi và
họ An Hồ đang xích mích khơng, tại sao cha cịn đi chơi với họ. Điều đó cho thấy cha xứ
hơi quá đáng.
Cũng xin nói thêm là Hội Đồng Mục Vụ gồm chánh trương và các chức vụ cịn lại
hồn tồn do cha xứ chỉ định khơng qua bầu bán, vì thế ông chánh trương là người rất nhu
nhược, không kinh nghiệm, chính ơng tun bố, tơi chỉ biết cha bảo gì thì làm chứ có biết
gì đâu. Vì khơng phục ông, nên các ông trùm chánh các họ mới ký vào biên bản kiến nghị
nói trên, chứ chẳng phải sơ ý khơng đọc kỹ.
Cịn rất nhiều chuyện tơi khơng thể nêu ra hết. Tơi nói ra cho q vị thấy những
nhược điểm, những bất hợp lý trong mọi góc cạnh của giáo xứ tơi. Giữa tơi và cha xứ
Đồn Văn Thịnh khơng hề xảy ra việc gì khiến tơi thù ghét cha Thịnh trước khi viết lá thư

góp ý cách nay gần 2 năm, và cả sau khi viết lá thư đến nay tôi chẳng nghĩ đến chuyện viết
thư hay nhắc đến cha Thịnh.
Ngun nhân dẫn đến tình trạng hơm nay chung quy là như thế, dĩ nhiên nó cịn có
nhiều yếu tố khác khơng kém quan trọng.
Xin chào q vị
Phê-rơ Nguyễn Tuấn Hoan.

Thư gửi linh mục Anmai, Dịng Chúa Cứu Thế.
An Lạc ngày 30-6-2009.
Thưa cha,
Sáng nay tơi có đọc bài viết của cha : “Người phụ nữ ngoại tình thời hiện đại” , dù
cha không nêu danh tánh những nhân vật và giáo xứ, tôi vẫn ngầm hiểu là cha muốn nói gì
và nói về ai. Tơi muốn gửi đến cha vài nhận xét về bài viết. Nếu thật sự giáo xứ mà cha
muốn nói và người cha muốn “dạy dỗ” chỉ là trùng hợp thì xin cha thơng cảm bỏ qua. Bài
viết của tơi chỉ mang tính cách chia sẻ, khơng hề có tính cách bút chiến hoặc biện minh.
Chúng ta cần tôn trọng sự thật, và sự thật không dựa trên số đông hoặc sức mạnh của
quyền hành, chức tước.
“Giáo xứ lộn xộn” mà cha muốn nói là giáo xứ An Lạc mà cha sở đang phụ trách là
linh mục Giu-se Đồn Văn Thịnh. Cịn tơi là một giáo dân tầm thường, khơng có một chức
vụ gì trong giáo xứ, chẳng theo một phe phái nào, nhưng không thể bàng quan trước
những sự việc đã và đang diễn ra trong giáo xứ. Những việc tôi đã làm chắc hẳn có những
sai sót và gây khó chịu cho những vị hữu trách, nhưng khơng hề có ý xấu, đọc một bài
viết, cần thấy được cái thật ẩn dưới những kiểu nói, kiểu diễn tả.
4


Thưa cha, trong lời mở đầu cha thanh minh rằng “ Không phải bênh đỡ hay bao che
cha xứ, cũng chẳng phải nịnh ngài. Nhưng, thử nghĩ xem, là phận của một con người, cha
xứ ấy làm sao cư xử hài lòng con chiên được ? Chúa ban cho mỗi người một tính thì sao
đây ? Người thì nóng, người thì lạnh, người thì cứng ngắc, người thì mềm dẻo. Đâu phải

ai cũng như ai.”( Xin phép cha khi trích lại những câu cha viết tôi viết lại những từ sai lỗi
chính tả, nhưng vẫn giữ ngun văn). Cha nói lời này thừa thãi, nhưng người viết văn
thường xử dụng những chi tiết như vậy để làm cho bài của mình dài ra, cũng rất thơng cảm
với cha. Cha nịnh ngài để làm gì, có quyền hành gì mà bao che, điều đó ai chẳng hiểu. Có
ai dám mơ ước một cha xứ ln làm hài lịng con chiên đâu? Ai chẳng biết mỗi người mỗi
tính. Một người có suy nghĩ trưởng thành chỉ mong linh mục sống được 50% những gì mà
trong sách vở, văn kiện nêu ra. Và trong giáo xứ cũng chỉ cần 50% giáo dân biết cộng tác
chân thành với cha sở. Một giáo xứ như thế là lý tưởng lắm rồi. Có một điều cha nêu ra tôi
không đồng ý lắm, “Chúa ban cho mỗi người mỗi tính”, vẫn biết khi lãnh nhận chức linh
mục, con người ấy vẫn mang tất cả những dấu vết của con người đã bị tội nguyên tổ làm
hư hại, nhưng nếu không cố gắng lợi dụng ơn Chúa để cởi bỏ con người cũ với nếp sống
xưa, mặc lấy con người mới để sống cơng chính (Ep 4,22-24) thì linh mục có hơn gì giáo
dân. Giáo dân khơng địi hỏi một linh mục siêu nhân, nhưng mong muốn một linh mục
phải có cái hơn người, hơn ở đây là đạo đức hơn, quảng đại hơn, thành thật hơn, biết tha
thứ hơn. Chứ nếu chỉ bằng hoặc kém thì giảng dạy làm sao, bởi vì “bạn chỉ biết dạy người
khác, mà lại khơng dạy chính mình” (Rm 2,21tt). Nếu bảo Chúa ban cho sao cứ giữ
nguyên như vậy, thì các cha làm sao khuyên bảo giáo dân phải sửa mình, phải đổi tính đổi
nết, phải phục thiện. Thật cái sự đời nghĩ cũng chua chát, cha làm điều sai quấy là tại con
người yếu đuối, là tại bản tính Chúa ban; cịn giáo dân làm sai là vì lịng dạ gian ác, là đạo
đức giả, không chịu hối cải, cứ “tính nào tật ấy”.
Cha khẳng định là khơng ở trong hoàn cảnh của cha xứ, cũng chẳng ở trong hoàn
cảnh của con chiên, thế nhưng cha lại có những lời rất xác quyết và luôn ngầm kết tội
người giáo dân. Cha quả quyết là thà về trại phong, trại cùi, sida còn hơn về giáo xứ như
giáo xứ An Lạc.
Cha coi giáo xứ của tôi không bằng trại phong trại cùi ư! Như thế là xúc phạm đấy,
không phải chỉ là xúc phạm với giáo dân An Lạc, mà xúc phạm đến cả anh chị em trong
các trại cùi trại phong. Cha đến với họ chỉ vì khơng muốn ở một giáo xứ lộn xộn, chọn chỗ
yên hàn, chứ chẳng phải vì yêu thương họ. Nhưng cha đừng tưởng dễ, khơng phải ai muốn
phục vụ trong những nơi đó là được đâu, đó là một ơn gọi đặc biệt đấy, một đặc sủng đấy
cha ạ ! Nếu một linh mục tha thiết với Hội Thánh, một linh mục có bản lãnh và đầy lịng

đạo đức sẽ chẳng sợ gì khi được bề trên cử đến một giáo xứ lộn xộn. Một linh mục khơng
tìm lợi ích cho riêng mình, và luôn vững tin rằng với Đấng ban sức mạnh cho tơi, tơi chịu
được hết (x. Pl 2,4; 4,13) thì đi đến đâu chẳng được.
Việc đưa những thông tin lên đại chúng, vẫn biết lợi bất cập hại, nhưng nếu cứ để nó
âm ỉ mãi, người muốn nói thì khơng được nói hoặc khơng dám nói, vì người có chức có
quyền vẫn ln ln là đúng, có đi đến đâu thì phần thiệt thòi vẫn là giới thấp cổ bé
miệng. Người giáo dân chỉ được lên tiếng theo “lề phải”, phải lễ phép. Các cha có làm gì
sai đã có Chúa, giáo dân chỉ biết cầu nguyện thơi. Cịn muốn góp gì thì góp trừ “góp ý”.
Giáo dân càng biết vâng lời, chịu đựng, mới là giáo dân “ trưởng thành”!!!. Mình
chẳng nói ra thì những anh chị em trong tơn giáo bạn hoặc người ngồi cũng dư biết, nói
5


thật với cha Anmai, người ngồi cịn biết nhiều hơn mình tưởng đấy cha ạ! Mà cịn biết
những chuyện to lớn hơn là chuyện lộn xộn trong giáo xứ. Tôi khơng hề thấy vui khi phải
nói lên sự thật về giáo xứ tơi, tơi khơng ốn ghét cha xứ tơi, tôi chỉ muốn cha xứ tôi thấy
ngài đang đi trệch hướng. Cách làm của tôi chắc chắn không phải là cách hồn hảo, nhưng
khơng hề mang tính cách gian ác, ghen tng, loại trừ như cha nói.
Cha Anmai viết: “Ngày cịn bé, mẹ tơi dạy rằng : “Con đừng bao giờ ngậm máu
phun người, vì chưa chắc con phun trúng người ta nhưng miệng con bẩn rồi đó !”. Tơi
khơng biết còn bé là bao nhiêu tuổi, nhưng một bà mẹ khôn ngoan không bao giờ gieo vào
đầu một đứa bé cái tư tưởng kinh khủng đó. Câu này chỉ trong dân gian dùng khi đấu đá
với nhau một sống một cịn. Bà mẹ khơn ngoan chỉ dạy con những điều tích cực, biết
thương người nghèo, biết lễ phép với người trên, biết nói thật. Chuyện lộn xộn trong giáo
xứ chẳng khác gì trong gia đình, vợ chồng những lúc cơm không lành canh không ngọt, to
tiếng với nhau, ai cũng muốn dành phần thắng phần phải, hàng xóm láng giềng biết cả,
người có tâm địa xấu chỉ biết châm dầu vào lửa. Cịn người tốt bụng sẽ có những lời
khuyên khôn khéo để vợ chồng họ dừng lại. Cái khó là làm sao cho cả hai biết tơn trọng
nhau, thấy được cái sai của mình. Dĩ nhiên so sánh này khơng tuyệt đối, vì vợ chồng tương
quan bình đẳng, cịn cha xứ và con chiên có khoảng cách q lớn.

Tơi lưu ý đến một câu của cha viết: “Mình cầu xin sao cho giáo xứ của mình có
những con chiên ngoan thật chứ không phải ngoan giả. Những con chiên ngoan giả thì bề
ngồi có vẻ rất đạo đức, rất sốt sắng, rất am hiểu Thánh Kinh nhưng bên trong là cả một
tấm lòng gian ác, cả một tấm lòng loại trừ người khác”.
Xin hỏi cha, cha lấy tiêu chuẩn nào để đánh giá con chiên là ngoan thật hay ngoan
giả.
Nếu theo tiêu chuẩn của cha thì hễ thấy người nào “có dáng vẻ đạo đức, sốt sắng, rất
am hiểu Kinh Thánh” thì mình có thể kết luận rằng “người này là cả một tấm lịng gian
ác…” ư?
Thế thì, mọi người phải tỏ ra thiếu đạo đức, phải bê trễ một chút và bớt học Kinh
Thánh đi, càng ít thuộc càng tốt phải không ạ! Sở dĩ những bài viết của tơi có trích dẫn
những câu Kinh Thánh khơng phải để khoe khoang, giáo dân chúng tôi làm sao dám múa
rìu qua mắt thợ, chẳng qua tơi thấy mình hèn kém, văn chương chữ nghĩa giới hạn, chỉ
muốn dựa vào Lời Chúa để nói lên tâm tình của mình. Nếu việc làm ấy có ý đồ xấu, khơng
đẹp lịng Chúa thì lương tâm tơi sẽ bị Chúa phán xét, khơng phải nhọc lịng cha phải lên
tiếng như vậy. Việc học Lời Chúa mà bị một linh mục châm biếm như thế thì ai dám học
nữa!
Những bài viết của tơi khơng hề mang tính kết án ai, cho nên câu chuyện trong Ga
8,1-10 (Người phụ nữ ngoại tình) khơng thể áp dụng trong trường hợp này; cha xứ của tôi
chỉ do ngài q coi trọng cái tơi của mình, khơng có những cố vấn tốt và khơn ngoan, mới
phát sinh những sai lầm. Cha không thể so sánh ngài với người phụ nữ ngoại tình được.
Người phụ nữ cơ thế cô thân, sống trong bùn nhơ, cuộc đời rách nát, làm sao cha lại ví với
cha xứ của tơi. Bản thân tôi, khi trao đổi với một vị linh mục dịng Tên, ngài hiểu tơi, phân
tích cái hay cái dở trong cách làm của tơi, ngài nói cách làm chứ khơng bảo tơi nói sai, vu
khống, vì tất cả điều tơi nói đều là sự kiện có thật, hơn nữa tơi khơng bao giờ dám nói
những chuyện liên quan đến đời tư của bất kỳ người nào, vì đời tư của tôi cũng đầy khuyết
6


điểm. Tôi cảm phục ngài và hứa sẽ cân nhắc hơn. Ước chi các linh mục có cái cung cách

của vị linh mục dịng Tên này. Tơi nói với ngài rằng chẳng có ai chống đối các linh
mục…..Việc tơi làm, là chỉ muốn đưa ra những cái sai, cái vô lý trong cách xử sự của cha
xứ tôi. Biết rằng mình cơ thế cơ thân, chẳng hề có phe nhóm nào, nhưng thấy những bất
công mà làm ngơ, thấy những sai trái mà khơng nói thì trái với lương tâm. Tôi chẳng biết
làm thế là can đảm hay dại dột, vì chẳng biết lúc nào sẽ bị những người được gọi là “con
chiên ngoan thật” nhân danh lịng kính trọng các linh mục thanh tốn. Khơng chỉ có bài
viết của cha Anmai, mà sau lưng còn biết bao nhiêu lời kết tội của các chủ chiên , thậm chí
cịn dùng cả toà giảng, nơi đáng lẽ chỉ để phân phát lương thực Lời Chúa, nơi giáo dục đức
tin cho dân Chúa, nơi làm cho mọi người liên kết nên một, phá tan những nghi ngờ chia rẽ.
Thì có cha lợi dụng nơi đó nói xiên nói xỏ, nói xa nói gần. Thật ra, người mà bị gán cho
tội chống đối các linh mục, chuyên nói xấu các linh mục, thậm chí ghét cay ghét đắng các
linh mục, nếu đúng như thế thì phải thật lịng mà nói người đó chẳng phải là một ki-tơ hữu,
chẳng có đức tin đâu và dĩ nhiên đời nào họ đến nhà thờ để nghe các cha mắng họ. Có linh
mục cứ gào lên rằng các ơng cứ việc chống đối, vì bất kỳ các ông chống đối thế nào đi
nữa, chúng tôi vẫn mãi mãi là linh mục! Thật tức cười với kiểu lý sự như thế. Nếu cứ bị
chống đối là linh mục khơng cịn là linh mục nữa, thì chắc bây giờ chẳng còn một linh
mục nào nữa. Thế mà ngay cả linh mục hồi tục, lập gia đình thì chức thánh vẫn còn kia
mà! Trong khoa tâm lý, người ta gọi đó là chứng hoang tưởng, nhìn khn mặt nào hơi
khác, khó ưa thì lại nghĩ: có thể tên này chống đối các linh mục. Người giáo dân không
quá tệ như vậy đâu. Họ rất cần linh mục, họ rất quý linh mục. Có giây phút nào cảm động
cho bằng lúc quỳ trước một linh mục để lãnh ơn tha thứ, có giây phút nào thấy linh mục
cao quý và cần thiết cho bằng giây phút trong toà giải tội. Ấy thế mà trở về đời thường,
những gương mù gương xấu đầy rẫy khiến cho người giáo dân cảm thấy lấn cấn. Các linh
mục chỉ cần suy nghĩ nhiều về cái hình ảnh tơi nêu ra, khơng phải để kiêu hãnh mà để
nhận ra mình phải sống thế nào để xứng đáng với cái đức tin chân thành của người tín hữu.
Linh mục phải thế nào thì người giáo dân mới góp ý chứ, và đã dùng những cách làm như
thế nào khiến họ phải nhờ đến phương tiện truyền thông chứ. Vậy ai là người phụ nữ ngoại
tình nhỉ?
Cần phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành, để tìm cách giải quyết cho thấu tình đạt lý, chứ
khơng phải hễ cứ thấy giáo dân có những ý kiến hoặc lời nói nặng một chút về linh mục là

lên tiếng nói mỉa nói mai, coi giáo dân là gian ác, ghép cho cái tội chống đối, muốn loại
trừ người khác. Bài viết của cha Anmai khơng mang tính giáo dục, khơng cảm hố lịng
người, bài viết như thể muốn khơi lên sự phẫn nộ. Nếu khơng bình tĩnh, người đọc có
thể có những lời xúc phạm và tình trạng càng tệ hơn.
Trong bài viết về giáo xứ An Lạc, tơi đã nói lên ước mong nên dừng cuộc chơi
khơng hay ho gì này, tơi cũng cịn nhiều việc phải làm cho gia đình, tơi khơng dư thì giờ
để theo đuổi những việc vô bổ này, tôi hứa với vị linh mục mà tôi rất quý mến và tin tưởng
đã chia sẻ với tơi, là sẽ khơng viết gì về cha Thịnh nữa, những gì phải nói tơi đã nói.
Nhưng nếu có những bài viết bài giảng thiếu công bằng, chỉ nghiêng một phía thì tơi buộc
phải có những nhận xét cơng bằng.
Mặc cho ai bảo tôi là con chiên ngoan giả hay là thứ gì đi nữa, tơi cũng mạnh dạn nói
lên mong ước của mình, trong Năm thánh linh mục, mọi người nên đào sâu về vai trò và
đời sống linh mục. Làm sao để đặt vào đúng nơi đúng chỗ lịng kính trọng các linh mục,
7


đừng nên coi rẻ mà càng không nên thần thánh hố đến mức mù qng. Phải nhìn nhận sự
cao q và cần thiết của linh mục, nhưng không thể nhân nhượng với cách sống tục hoá
của một số linh mục.
Trong suốt 2 tuần lễ từ tuần XXIV đến XXV bài đọc 2 Giờ Kinh Sách, những bài
giảng của Thánh Giám mục Âu-tinh đã mạnh mẽ khiển trách những mục tử xấu, bỏ bê
đồn chiên, chạy theo những thói hư thế tục. Các cha hẳn biết rõ hơn tôi, xin đừng cho là
tôi đánh trống qua cửa nhà sấm. Ai dám bảo thời đại chúng ta đang sống khơng hề có mục
tử xấu như thời thánh Âu-tinh.
Thưa cha Anmai,
Như trên tôi đã nói, nếu bài viết của cha chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên chứ cha khơng
có ý nói đến xứ An Lạc và người cha muốn “dạy dỗ” là tôi hoặc anh em nào của xứ đạo
tơi, thì xin cha thông cảm bỏ qua. Nhưng với nội dung bài viết, thì dù chỉ là một giáo xứ
trong tưởng tượng của cha, tôi cũng muốn chia sẻ những nhận định trên đây với cha. Một
giáo dân mà viết như vậy cũng đã không thể chấp nhận, huống hồ lại là một linh mục.

Chẳng lẽ cha khơng có cách nào tốt hơn để bày tỏ cái nỗi buồn của một mục tử khi thấy
một giáo xứ đang có nguy cơ phân rã. Ơn gọi của Dòng Chúa Cứu Thế là đến với người
nghèo khổ, bơ vơ, cô thế cô thân, luôn tranh đấu cho công lý và sự thật.
Vậy cha biết được bao nhiêu sự thật về cái giáo xứ lộn xộn kia, cha biết được bao
nhiêu về tính tình và cách xử sự của cha xứ đó, mà cha có những lời lên án nặng nề với
những từ ngữ thậm tệ như thế. Không bênh cha xứ một câu nào, nhưng tồn những lời nói
nhục mạ mỉa mai giáo dân, ngầm ví họ như con vật. Phải chăng bài viết này là hoa quả
đầu mùa của cha Anmai trong năm thánh linh mục này.
Bổn phận gia đình khơng cho phép tơi mất nhiều giờ hơn, xin phép cha dừng tại đây.
Những điều tơi chia sẻ chẳng làm cha hài lịng đâu, nhưng tơi khơng thể khơng nói vì thấy
tầm tác hại không nhỏ, giáo dân làm sai thiệt hại một, linh mục làm sai thiệt hại mười, cha
nên cân nhắc kỹ và viết làm sao để đem lại sự hiệp nhất và bình an. Nếu một bài giảng của
cha trong thánh lễ mà cũng theo cách nhìn nhận và diễn tả như bài viết này, thì câu chúc
cuối lễ “chúc anh chị em ra đi bình an” thật là vơ nghĩa .
Chào cha.
Phê-rô Nguyễn Tuấn Hoan


Nhận định của Tamlinhvaodoi về bài viết của An Mai
“NGƯỜI PHỤ NỮ NGOẠI TÌNH” THỜI HIỆN ĐẠI”
8


(Chữ in nghiêng màu tím là nguyên văn của An Mai
Còn nhận đinh của Tamlinhvaodoi mang chữ xanh)

Đáng tiếc thay là con người vẫn hành xử theo cảm tính, theo sở thích của mình chứ
khơng theo cách của Chúa Giêsu, theo cách của Tin mừng.
Xin An Mai vui lòng lần giở lại Kinh Thánh để hành sử theo cách của Chúa Giêsu.
Trong Phúc Âm theo thánh Matthêu, chương 23 từ câu 13 tới 29 Đức Giêsu đã phải lớn

tiếng chửi thẳng vào mặt họ: “Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu
giả hình”!! tới 8 lần liên tục.
An Mai biết rồi đấy các Kinh sư, Pharisêu thời đó con uy tín hơn các tư tế nhiều. Thế
mà không biết tại sao Chúa Giêsu không hiền từ nhỉ? Chúa Giêsu đã cơng khí chửi thẳng
vào mặt họ ngay nơi cơng cộng có khối kẻ ngoại nghe thấy một tràng những lời lăng mạ
nặng nề như sấm sét
Anh Nguyễn Tuấn Hoan còn hiền hơn Chúa Giêsu nhiều!!!!!
Và cũng thử hỏi có vị linh mục nào “vừa mắt” với anh em trong cộng đồn tu của
mình khơng ?
Đây khơng phải là chuyện “vừa mắt” hay không vừa mắt. Bất cứ cha xứ nào cũng được
một số người ưa và một số người khơng thích. Đó là chuyện tự nhiên. Chúa Giêsu ngày
xưa cũng vậy. một số người đi theo, một số người chống đối. Chúa Giêsu ngày xưa đã
mang ánh sáng vào trần gian khiến cho những việc làm tối tăm của những kẻ chống đối bị
bại lộ, uy tín của họ bị mất, họ phải tìm cách loại trừ.
Sự kiện này khác xa chuyện của Giáo xứ An Lạc, An Mai không nên đem râu ông
nọ cắm cằm bà kia được. Giới chuyên môn người ta gọi là SO SÁNH KHẬP KHỄNH,
GƯỢNG ÉP.
Lý do: giáo dân khơng có một uy quyền gì để loại trừ cha xứ mà họ chỉ gởi kiến nghị
và kiến nghị...
Tạ ơn Chúa, mình ở xứ nhưng may qúa ! Giáo dân chưa “xử” mình theo kiểu “giáo
xứ lộn xộn” kia.
“Cha xứ kia” thử coi dân như cỏ rác, thử thích làm ơng tướng coi dân như đầy tớ...thử
làm những chuyện trái tai gai mắt xem, thử tìm cách loại trừ những kẻ khơng hợp ý mình
xem.!!!!
Giả như mình mà được gửi về “giáo xứ lộn xộn” nào đó thì thà rằng mình xin đi lo
cho bệnh nhân aids, phong … chứ ở kiểu này cũng mệt.
Nói nghe có vẻ hợp lý nhưng chắc chắn có một điều theo quy luật của mn đời:
“Thượng bất chánh hạ tắc loạn”. Bề trên là chủ chăn coi chiên như cỏ rác thì chắc chắn
9



chiên sẽ phản ứng. Vì thế muốn tìm lại được bình yên thì trước hết phải giải quyết nguyên
nhân gây ra.
Giáo dân Việt nam mình vốn nổi tiếng là chịu đựng nhất thế giới. Vì thế nếu có chuyện
“lộn xộn” xẩy ra thì đó là hậu quả tất nhiên của “nước tràn bờ”. Dân không thể câm lặng
để chủ chiên muốn làm gì thì làm. Nguyên nhân sâu xa này đã ngấm ngầm lớn lên theo
năm tháng cho tới một lúc chắc chắn sẽ trở thành “Chuyện lộn xộn” không thể khác.
“Cách hành xử của bổn đạo với Cha xứ là vậy sao ?”,
“Sao người ta bảo sống bác ái yêu thương mà người ta hành xử như vậy sao ?”.
Lẽ ra câu này phài dành cho cha xứ mới đúng hơn nhiều. Bởi vì cha xứ mới có đầy đủ
uy thế để tự tung tự tác. Giáo dân chỉ hành xử theo kiểu “có điều kiện”. Cha xứ như thế
nào người ta mới hành xử như vậy?
Tại sao hơn hai trăm giáo xứ mà chỉ có một ít giáo xứ hành xử như thế. Như đã từng
xảy ra ở một vài giáo xứ....rõ ràng là Phải có điều kiện: cha xứ đã vượt quá mức giới hạn
chịu đựng của Giáo dân.
May mắn thay!! trong hơn hai trăm linh mục chính xứ trong Giáo Phận, chỉ có một vài
linh mục rơi vào trường hợp này mà thơi. Đó là: cha xứ đã vượt quá mức giới hạn chịu
đựng của Giáo dân.
Vì vậy, lẽ ra câu này phài dành cho cha xứ mới hợp lý hơn nhiều.
“Cách hành xử của Cha xứ với bổn đạo là vậy sao ?”,
“Sao Cha xứ dạy giáo dân sống bác ái yêu thương mà Cha xứ hành xử như vậy sao?”.
Chuyện Cha xứ có làm gì đi chăng nữa thì ta cịn tin có Chúa, Chúa có cách của
Chúa chứ cịn nếu ta làm như vậy chẳng khác nào ta đẩy Chúa ra khỏi đời ta và ta đã
làm hoen ố hình ảnh của Chúa.
Thật là lạ lùng!!
Một giáo dân trong tình trạng rối thì không được rước lễ - dù cho phép đi lễ. Cho chừa
tật rối!!!
Trong khi Linh mục thì được đặc ân một cách rất đặc biệt. Cách đây mấy tháng,
Tamlinhvadoi nhận được lá thơ kêu cứu của một cô gái đã bị một linh mục ân nhân cho ở
nhờ tại nhà xứ, cưỡng hiếp như con vật để thỏa mãn thú tình của mình. Thậm chí ngay

trước khi ra dâng Thánh Lễ cịn “chơi một cú cho đã”!!! Ngay sau đó, cứ thoải mái Đọc
Lời Truyền phép, Chịu Lễ đều đều. Tamlinhvaodoi còn lưu trữ đầy đủ tài liệu miêu tả chi
tiết để khi nào chẳng đặng đừng mới công khai trên mạng.
Ấy thế mà các linh mục vẫn lớn tiếng dạy Giáo dân: Chuyện Cha xứ có làm gì đi chăng
nữa giáo dân vẫn phải cúi đầu tơn phục kính trọng. Chuyện Cha xứ có làm gì đi chăng
nữa thì ta cịn tin có Chúa, Chúa có cách của Chúa.!!!
10


Trong khi đó linh mục có cách của linh mục: cứ tiếp tục phạm tội hoặc cứ tiếp tục nghĩ
ra hàng chục mưu đồ để loại trừ những tên nào khơng theo ý mình.
Thật là lạ lùng!!
Lý do: nếu giáo dân nói ra sẽ bị kết tội là : “Chống cha, chống Chúa!!! Gây chia rẽ, phá
vỡ sự hiệp thông Giáo Hội !!! Vạch áo cho người xem lưng !! đẹp mặt chưa???”
Những con chiên ngoan giả thì bề ngồi có vẻ rất đạo đức, rất sốt sắng, rất am hiểu
Thánh Kinh nhưng bên trong là cả một tấm lòng gian ác, cả một tấm lòng loại trừ
người khác.
Giáo dân muốn loại trừ cha xứ khó lắm và hiếm lắm!!!
Nhưng cha xứ muốn loại trừ giáo dân thì dễ như trở bàn tay, với lý do đôi khi chỉ theo
cảm tính và việc loại trừ và xảy ra nhiều như cơm bữa với nhiều cấp độ khác nhau tùy theo
tính khí khó, dễ của vị linh mục.
Người giáo dân cũng muốn dâng lên Chúa lời cầu nguyện rất chân thành:
Chúng con cầu xin sao cho giáo xứ của mình có những chủ chăn nhân lành thật chứ
không phải nhân lành giả. Những chủ chăn giả thì bề ngồi có vẻ rất đạo đức, rất sốt sắng,
rất am hiểu Thánh Kinh nhưng bên trong là cả một tấm lòng gian ác, cả một tấm lòng loại
trừ người khác!!!!
Sống mà chỉ đăm đăm vào chuyện loại trừ nhau thì chán lắm !
Xin nhắc lại: Giáo dân muốn loại trừ cha xứ khó lắm và hiếm lắm!!! Đòi hỏi phải là lý
do đầy đủ rõ ràng và phải kiên nhẫn đời chờ thời gian chín mùi ..!!
Ấy là chưa kể cịn bị mang tiếng là: Vạch áo cho người xem lưng!! Gây chia rẽ, phá vỡ

sự hiệp thông Giáo Hội !!! Đây cũng chính là nỗi khổ tâm của những người muốn nâng đỡ
kẻ bị áp bức.
Nhưng cha xứ muốn loại trừ giáo dân thì dễ như trở bàn tay và xảy ra nhiều như cơm
bữa – đặc biệt ở Việt Nam.
Tamlinhvaodoi nhận định

“NGƯỜI PHỤ NỮ NGOẠI TÌNH” THỜI HIỆN ĐẠI
Buổi chiều mưa rả rích cộng với cái gió biển se lạnh ở cái giáo điểm nghèo này làm
lòng người chạnh lòng đi một chút. Lòng bỗng chạnh hơn khi đọc thấy được những dòng
chữ lên án khá mạnh tay với một cha xứ nọ. Chuyện lên án mạnh mẽ này không phải mới
11


giờ này mới bộc phát nhưng nó đã âm ĩ khá lâu. Nay, có thể nói là lâu ngày, cái ngọn lửa
ấy thêm sơi sục bởi những tấm lịng đang cịn sục sơi.
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ? Buồn nên mở nhạc để có thể qua dịng nhạc
mình khuây khoả một chút chăng ? Máy vừa khởi động xong thì giọng ca truyền cảm của
ca sĩ Thế Sơn ngân lên :
Chuyện người đàn bà 2000 năm trước
Áo rách tả tơi, xác thân mệt nhoài.
Chuyện người đàn bà nơi thành cổ đó
Dấu tích hành thân.
Vì đâu? Vì đâu? Vì đâu,
Nên tội tình mang nhục hình.
Vì yêu, tội yêu, tội tình u.
Đồn người cổ thành vây chặt khu phố
Thế giới hiền lương ánh mắt cuồng căm.
Nhìn người đàn bà đang chịu tội chết
Đống đá ngổn ngang.
Chờ ai?

Chờ tay người ném chết một người khơng hận thù.
Người ơi vì đâu đọa đầy nhau.
Ai người vô tội
Ai người không tội
Hãy mạnh tay ném đá ném đá ném trước đi
Còn, còn đợi gì?
Ai, người vẹn tồn,
Ai người trong sạch
Cịn chờ chi?
Ném chết ném chết
Ném chết tội đồ nhân gian
Chuyện người đàn bà 2000 năm trước
Sách cổ đã nghi, đống đá cịn ngun
Vì người vô tội hay đời giả dối,
Thế giới giả nhân, chào thua
Người ơi, tình ơi
Ai tội đồ, ai tỉnh ngộ
Người ơi, đời ơi, cũng vậy thôi
Nghe qua bản nhạc này hình như Song Ngọc muốn diễn của Tin mừng theo Thánh
Gioan chương 8 từ câu 1 đến câu 10 thì phải. Qua dòng nhạc này, Song Ngọc đã giúp mọi
người nhìn vào cái phận người mỏng dịn yếu đuối. Được biết là bài hát “Người đàn bà
2000 năm” đã được dàn dựng thành hoạt cảnh đi sâu vào lòng người. Hoạt cảnh đã diễn lại
12


hình ảnh người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Cảnh ngộ hơm nay rất lộn xộn
vì người ta muốn giết cho bằng được người phụ nữ này. Chẳng hiểu sao dịng nhạc này nó
lại trùng hợp với dịng suy tư của mình về Chủ chăn cũng như con chiên ở cái giáo xứ mà
người ta đang gắn cho một cái tên khá đau đớn “giáo xứ lộn xộn” ấy.
Không phải bênh đỡ hay bao che Cha xứ, cũng chẳng phải nịnh Ngài. Nhưng, thử

nghĩ xem, là phận của một con người, Cha xứ ấy làm sao cư xử hài lòng con chiên được ?
Chúa ban cho mỗi người một tính thì sao đây ? Người thì nóng, người thì lạnh, người thì
cứng ngắt, người thì mềm dẻo. Đâu phải ai cũng như ai.
Chuyện xảy ra ban đầu có lẽ Cha xứ đã hành xử theo tính cách của Ngài và điều đáng
tiếc là cách hành xử ấy đã đụng chạm đến con chiên.
Theo như những gì mà con chiên đã viết về Cha xứ của mình thì ta tạm gọi là Cha xứ
ấy là người xấu đi. Và nếu cảm thấy khơng hài lịng, con chiên cứ họp nhau cả xứ vây đến
phòng của Ngài và mời Ngài đi xứ khác ở. Hoặc là cả xứ kéo đến Tồ Giám Mục để trình
bày cho đấng bản quyền. Đàng này con chiên viết đủ kiểu đủ cách về Ngài.
Thật ra, tơi khơng ở trong hồn cảnh của Cha xứ cũng chẳng ở trong hoàn cảnh của
con chiên. Điều tơi đang trầm tư và suy nghĩ đó là : Cứ cho là Cha xứ ấy phạm cái tội tày
đình như người phụ nữ ngoại tình bị bắt gặp quả tang như bài hát “người đàn bà 2000 năm
trước” và đoạn Tin Mừng theo Thánh Gioan chương 8 đi. Tơi cịn nhớ rất rõ rằng người
đàn bà ấy bị bắt quả tang đàng hồn chứ khơng phải là khơng quả ang. Thế nhưng, cách
hành xử của Chúa Giêsu khi người ta đưa người đàn bà ấy đến với Chúa Giêsu chắc những
ai là kitô hữu đều nhớ và nhớ rất rõ : "Ai trong các ơng sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném
trước đi." (Ga 8, 7b)
Cha xứ của cái xứ lộn xộn ấy coi như là bị bắt vì “phạm tội” đi. Coi như Cha xứ ấy là
“người phụ nữ phạm tội ngoại tình thời hiện đại đi. Và như vậy, những ai cảm thấy mình
sạch tội thì hãy ném và ném thật mạnh và ném những hòn đá thật to vào Cha xứ ấy đi !
Nếu như Chúa Giêsu đang có mặt ở đây với ta ngay trong giờ phút này thì Ngài cũng
sẽ hỏi mỗi người chúng ta như Chúa hỏi các kinh sư và Pharisêu. Nghĩ đến đây, tôi lại nghĩ
đến cái câu chuyện “rác và xà”. Thường, trong cuộc sống, ta có tâm trạng là nhìn thấy cái
rác trong mắt người khác còn cái xà to “chần dần” trong mắt ta ta lại không thấy.
Hơn nữa, cách sống thực, cái lối hành xử mang tính bác ái kitơ giáo thì sẽ khơng hành
xử như giáo xứ nọ.
Đáng tiếc thay là con người vẫn hành xử theo cảm tính, theo sở thích của mình chứ
khơng theo cách của Chúa Giêsu, theo cách của Tin mừng.
Năm nay năm linh mục, cần và cần lắm lời cầu nguyện để linh mục sống thánh thiện
như lòng Chúa mong muốn nhưng rồi cũng nên chăng cũng cầu nguyện nhiều cho những

con chiên mà ngày đêm trong lòng cứ sục sôi chiên cha xứ. Đâu phải cứ ai khơng làm theo
ý mình là mình lại toa rập nhau loại trừ. Bản án Giêsu Nadaret ngày xưa trên đồi Can-vê
13


khơng phải là bài học cho con người đó sao ? Vì sao Giêsu chết ? Vì lẽ người ta muốn và
bắt Giêsu làm theo ý của họ, cịn khơng thì xử Giêsu và họ xử thật.
Thử hỏi có vị linh mục nào sống vừa lịng hết giáo dân khơng ? Và cũng thử hỏi có vị
linh mục nào “vừa mắt” với anh em trong cộng đồn tu của mình khơng ?
Nhớ đến cha xứ kia, nhìn lại phận mình nó cũng có điều gì đó để suy tư chứ ! Tạ ơn
Chúa, mình ở xứ nhưng may qúa ! Giáo dân chưa “xử” mình theo kiểu “giáo xứ lộn xộn”
kia. Giả như mình mà được gửi về “giáo xứ lộn xộn” nào đó thì thà rằng mình xin đi lo
cho bệnh nhân aids, phong … chứ ở kiểu này cũng mệt.
Chuyện ở “giáo xứ lộn xộn” rất phản cảm. Ngày nay, với phương tiện truyền thông
như thế này mà mang cái chuyện “giáo xứ lộn xộn” đem ra bàn tán, săm soi thì thấy chẳng
ra làm sao cả. Chuyện ở “giáo xứ lộn xộn” chưa đến hồi kết, chưa biết ai thắng ai thua đây
nhưng làm gì thì làm, nó đã vẽ lên chân dung của Chúa Giêsu một nét vẽ chẳng mấy gì là
đẹp. Người xưa bơi nhọ Chúa Giêsu chưa đủ sao mà ngày nay cịn bơi nữa.
Đơn giản nhất là những người ngồi Cơng Giáo mà biết được những chuyện này thì
họ sẽ cười vào mũi người Công Giáo và họ sẽ tự hỏi : “Cách hành xử của bổn đạo với Cha
xứ là vậy sao ?”, “Sao người ta bảo sống bác ái yêu thương mà người ta hành xử như vậy
sao ?”. Nhiều và nhiều câu hỏi nữa nơi những người không Công giáo và ngay cả người
Cơng Giáo nữa.
Chuyện Cha xứ có làm gì đi chăng nữa thì ta cịn tin có Chúa, Chúa có cách của Chúa
chứ cịn nếu ta làm như vậy chẳng khác nào ta đẩy Chúa ra khỏi đời ta và ta đã làm hoen ố
hình ảnh của Chúa. Và chuyện quan trọng là ta phải nhìn xem chính bản thân ta, ta có phải
là người hồn hảo hay không ? Hay là trong tâm ta mang đầy những sự gian ác, ghen
tng, loại trừ.
Ngày cịn bé, mẹ tơi dạy rằng : “Con đừng bao giờ ngậm máu phun người, vì chưa
chắc con phun trúng người ta nhưng miệng con bẩn rồi đó !”. Lời của bà hay lắm chứ !

Đừng bao giờ đi hại ai, đừng bao giờ nguyền rủa ai, đừng bao giờ nói xấu ai cả. Mình hại,
mình nguyền rủa, mình nói xấu chưa chắc trúng họ nhưng chắc chắn một điều là miệng
mình đã bẩn. Thử hỏi khi người khác đau khổ vì mình thì mình có vui, có bình an được
hay chăng ?
Hình ảnh cha con ở “giáo xứ lộn xộn” sao mà buồn quá !
Lại thêm một lời cầu nguyện cho cha con ở giáo xứ ấy.
Lại thêm một lời cầu nguyện cho bản thân của mình.
Mình cầu xin sao cho giáo xứ của mình có những con chiên ngoan thật chứ khơng
phải ngoan giả. Những con chiên ngoan giả thì bề ngồi có vẻ rất đạo đức, rất sốt sắng, rất
am hiểu Thánh Kinh nhưng bên trong là cả một tấm lòng gian ác, cả một tấm lòng loại trừ
người khác.
14


Cuộc đời thật mong manh, mau qua chóng tàn. Michael Jackson đột ngột qua đời ở
cái tuổi 50. Tất cả những tài năng, tất cả những vinh quang của anh giờ đây chìm sâu dưới
mộ phần. Có chăng là để lại trong lịng người một tình cảm, một sự tiếc nuối thật.
Một ngày nào đó Cha xứ kia và những người giáo dân nọ và mình cũng sẽ nằm
xuống. Có mang theo được cái gì đi xuống mộ phần đâu. Có chăng là để tấm lịng để lại
cho cuộc đời.
Mà thật ! Con người khác con vật ở cái chỗ có cái lịng với nhau. Là người, sống
khơng có cái lòng, sống mà chỉ đăm đăm vào chuyện kết án, sống mà chỉ đăm đăm vào
chuyện loại trừ nhau thì chán lắm !
Xin cho mỗi khi ta hành xử với người khác thì ta nhớ hình ảnh người phụ nữ bị bắt
quả tang phạm tội ngoại tình năm xưa và nhớ nhất là lời của Chúa Giêsu.
Xin cho ta đừng bao giờ lên án, đừng bao giờ kết án, đừng bao giờ loại trừ anh chị em
đồng loại ra khỏi cuộc đời ta như ngày xưa kinh sư và Pharisêu từng làm.
Xin cho ta trở thành một kitơ hữu đích thực chứ đừng trở thành những Pharisêu thời
hiện đại.
Anmai CSsR


15



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×