Haiku
từ ảnh lạ
Trần Thụ Ân
Chơi một bài thật hay
Tắc kè ôm lá đàn mê say
Đuôi không quên ngoe nguẫy
Lá khơ chết trên sân
Từ từ hóa kiếp trở thành rồng
Bắt đầu bằng cái bóng
Xuyên bức tường âm thanh
Lỡ làm rách da trời một mảnh
Khơng khí vá cho lành
Những nóc nhà ngước nhìn
Chiếc máy bay thắng lại thình lình
Ngó xuống đèn lung linh
Mặt trăng đang ửng đỏ
Đừng để rớt xuống sẽ bốc lửa
Building cao đỡ cho
Khoét tròn chiếc lá xanh
Nhện giăng màng chờ muỗi bay quanh
Đồng thời nằm tắm nắng
Kiến hội nghị bàn tròn
Đề tài là giọt mật thật ngon
Canh đừng cho ai đến
Đại bàng ln thắc mắc
Khơng biết cánh mình dài mấy tấc
Đo bóng nước đâu trật
Bào mịn cát cho nhanh
Sóng răng cưa vỗ bờ thật mạnh
Khéo! Coi chừng trúng chân
Dù 7 màu lẻ loi
Giữa bãi tuyết trắng khơng bóng người
Mặt trời chìm dưới núi
Phú sĩ thật cân đối
Chiếc bóng ngã dài đâu nói dối
Giữa đất đá lõm lồi
Quạt gió, chân dưới biển
Ba cánh trên khơng quay liên miên
Mặt đất sanh dòng điện
Nhà nhà phủ đầy tuyết
Sơn vách xanh đỏ để dễ biết
Ngày bão lạc mất biệt
Sếu là lồi ham vui
Tụ nhau xếp hình mình thử chơi
Puzzle hơi động đậy
Vạch đường làm biên giới
Bên building và bên cây cối
Canh chừng xe tới lui
Mùa Đông rơi xuống đất
Mùa Xuân trồi lên từ dưới nước
Thu, Hạ tạm dấu mặt
Hàng rào che ánh nắng
Giữ lại mùa Đông, mớ tuyết trắng
Bên kia cỏ Thu vàng
Cherry nổi gai tròn
Khi ra khỏi nước rớt hết trơn
Lòi làn da láng coóng
Âu yếm nhìn mặt trăng
Mây trắng im lìm chẳng nói năng
Chờ tới đúng đêm rằm
Đại bàng trơng dữ dằn
Lơng tóc dựng đứng mắt trừng trừng
Hình như vừa mới tắm
Hai người rơi một lúc
Không thấy dù ai bung ra trước
Đụng nước mới biết được
Mỵ Châu bay lên trời
Rải lại sau lưng dấu sáng ngời
Ngóng chờ Trọng Thủy tới
Dùng chiếc xe xúc đất
Cố bắt đám mây bay lất phất
Chụp được bóng hư khơng
Giữa tuyết trắng mênh mơng
Có xe làm bạn cũng ấm lịng
Dẫu ngồi kia lạnh cóng