Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (50.9 KB, 3 trang )
SƠNG HƯƠNG KHI RỜI KHỎI HUẾ
Hồng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn tiêu biểu cho nền văn hoc hiện đại vn.
Ơng có vốn hiểu biết sâu rộng trên nhiều lĩnh vực nhất là lịch sử, địa lí, văn
hóa và có sở trường về thể loại bút kí. Những tác phẩm của ông là sự kết hợp
nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và trữ tình với những liên tưởng mạnh mẽ.
Những trang kí viết về Huế là những trang thơ văn xi, góp phần khẳng định
sự thành cơng của ơng trong phong cách nghệ thuật uyên bác, đặc sắc. Bài kí
“Ai đã đặt tên cho dịng sơng” là một sáng tác tiêu biểu của ông khi viết về xứ
Huế mộng mơ, để lại cho người đọc nhiều cảm xúc xao xuyến khó tả. Tác
phẩm đã thể hiện vẻ đẹp nên thơ của dịng sơng Hương và tình u thương,ng
mộ, trân trọng của tác giả đối với Huế cũng như thiên nhiên đất nước
“Ai đã đặt tên cho dịng sơng?” rút từ tập bút kí cùng tên, được viết năm
1981, gồm tám bài viết về nhiều đề tài. Trong số những bút kí đó, “Ai đã đặt
tên cho dịng sơng?” là bài kí độc đáo, để lại dấu ấn sâu nặng trong lòng người
đọc về dáng vẻ thơ mộng, trữ tinh của xứ Huế. Bài thơ có một nhan đề lạ và
hấp dẫn, câu hỏi tu từ như một nỗi băn khoăn trong lòng thi nhân, khơi gợi
hứng thú, tò mò, kích thích sự tìm tịi, khám phá dẫn dắt người đọc đi vào tìm
hiểu để tự tìm câu trả lời cho mình. Sở dĩ Hồng Phủ Ngọc Tường chọn dịng
sơng Hương làm hình tượng nghệ thuật chính trong tác phẩm của mình bởi nó
mang nét đặc trưng, là niềm tự hào của thành phố Huế yên bình, là nơi mà
nhà văn đã gắn bó từ thuở lọt lịng. Con sơng ấy đã chứng kiến bao đổi thay
của lịch sử, sự thăng trầm của cuộc sống. Dịng Hương giang ấy trơng từ góc
nhìn địa lý lại mang những nét hấp dẫn với cảnh sắc thiên nhiên đa dạng, đặc
biệt là khúc thượng nguồn mang vẻ đẹp man dại, cá tính, hùng vĩ nhưng cũng
rất đỗi dịu dàng và say đắm.
Vẻ đẹp của sông Hương Khi ở thượng nguồn: như 1 cô gái Di - gan”: phóng
khống, man dại. Khi ở ngoại vi thành phố: Sông Hương “như một người gái
đẹp nằm ngủ mơ màng...” Khi chảy trong lòng thành phố: mang tâm trạng
phấn khởi ở một người phụ nữ đang yêu “đánh đàn trong đêm khuya”. thì
đoạn rời khỏi Kinh thành Huế sông Hương cô gái ấy lại một tâm trạng lưu