Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.18 KB, 2 trang )
cảm nghĩ về Bố – bài mẫu 12
Tôi còn nhớ những ngày đầu tiên nằm trong bệnh viện nhi Trung Ương, cha đã chăm sóc tôi từng bữa ăn,
giấc ngủ; lo âu, thấp thỏm vì sợ những chai thuốc truyền đặc trị của tôi hết làm máu chảy ngược. Đó là
những ngày tháng tôi cảm nhận về cha bằng cả tấm lòng. Tôi thương cha lắm
Cha tôi là một người đàng ông rất đặc biệt. Ông có thể làm mọi thứ mà chưa chắc mẹ đã làm được.
Những em bé nằm cùng phòng với tôi cũng phải ghen tỵ. Mỗi lần mẹ đến thăm chỉ biết nhìn cha làm
những công việc của mình. Tôi phục cha lắm! Bởi chưa có bài toán nào tôi hỏi mà ông không làm được.
Ông rất giỏi, giỏi hơn tôi tưởng rất nhiều. Đối với tôi, cha là một cuốn bách khoa toàn thư mở để tôi tự
tìm tòi, học hỏi. Tôi còn nhớ những ngày cùng cha đi sửa đồ điện kiếm tiền sinh sống. Trong miền Nam
cái gì cũng rẻ nên việc sửa độ điện chỉ là công việc ngoài giờ của cha. Nghề chính của ông là lắp tủ điện.
Cả cuộc đời của cha cũng xanh đỏ, vàng đen, dây điên trong nhà là không bao giờ thiếu. Ngày ấy gia đình
tôi không khá giả nên tôi chẳng có nhiều bạn bè. Chỉ có bạn thân tri kỷ là người cha hiền này thôi. Cha
chưa bao giờ kể về chuyện tiền bạc gia đình. Và tôi, cô bé mới lên 5 tuổi nhìn cuộc đời bằng con mắt giản
đơn, thơ dại cứ sống cuộc một sống ấm nọ, vui vẻ.
Niềm vui nhỏ nhoi cái thời quần rộng bết đất của tôi là được ngắm cha làm tủ điện. Cha tôi không đẹp
nhưng ông luôn làm người đối diện bị cuốn hút. Cuốn hút bởi làn da rám nắng, đen bóng nhẫy làm nền
cho đôi mắt sáng như những vì sao bị người đời bỏ quên.
Những ngày Tết đến, gia đình cũng không có tiền để sắm bộ quần áo mới cho tôi. Còn ngoài kia, những
con người vô lương tâm đang nuốt dần tiền của cha. Đêm giao thừa, nhìn cảnh bạn bè vui vầy bên mâm
cơm có cha, có mẹ tôi chỉ biết khóc. Thời khắc thiêng liêng ấy, người ta bắt cha phải lang thang ngoài
đường đòi nọ. Khi về đến nhà thì đã hết giao thừa. Nhìn tôi buồn, cha ôm tôi vào lòng và nói: ‘‘Con ơi
cha xin lỗi’’ . Câu nói của cha làm tôi cảm nhận được nước mắt đang chảy trong trái tim của Người.
Mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng cha luôn dăn tôi một điều mà mãi mãi đứa con này không bao giờ
quên: ‘‘Giấy rách phải giữ lấy lề”. Cha luôn dặn tôi không bao giờ lấy đồ của người khác cho mà không
được sự đồng ý của cha mẹ và luôn cho tôi đi học đầy đủ như bè bạn.
Vài năm sau, vì công việc nên cha phải ra Hà Nội kiếm miếng cơm manh áo. Tôi và mẹ ra ngay sau đó
bởi thiếu cha như căn nhà thiếu đò đạc, cuộc sống của hai mẹ con trở nên vô vị. Những năm đó, tôi không
nhóa phải chuyển nhà bao nhiêu lần nữa. Tiền không có, tài sản chăng là bao, cha tôi với bàn tay trăng đã
xây dựng cơ nghiệp. Cha làm việc hùng hục khi tôi chưa dậy đến lúc cả nhà đã đi ngủ. Tất cả các công
đều đang đã thi công nên không có thang máy, cha phải cuốc bộ mấy chục tầng. Có ngày cha mệt quá
đành nằm ở cạnh cầu thang, nhin ăn sáng bớt tền ăn trưa, gom góp dành dụm từng đồng cho tôi ăn học.