Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

nếu có đủ niềm tin vào bản thân thì cứ nghỉ học

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (191.51 KB, 4 trang )

Nếu có đủ niềm tin vào bản thân thì cứ nghỉ
học!
*Photo: abbietabbie
Đi học vui mà
Nếu ai đó hỏi rằng tôi có yêu những ngày học sinh nhỏ nhỏ bé bé không? Tôi nói có, thậm chí
chúng tôi vẫn mong muốn được đi học trở lại. Ở đó, tôi sẽ lại nói chuyện trong giờ học một cách lén
lút vì sợ bị ghi tên vào sổ đầu bài. Sẽ loay hoay đứng xếp hàng trước mỗi giờ vào lớp và đành hanh
với những tổ khác việc lớp trưởng cho ai vào lớp trước?! Sẽ bị đám con trai ôn dịch kia buộc áo dài
của hai đứa con gái ngồi gần nhau lại. Và nhìn chúng nó thả pháo nổ vào thang máy giáo viên.
Chúng tôi sẽ lại khăn gói đi trại, hét hò, nhảy múa. Tất nhiên là sẽ trốn học đi chơi với nhau nữa. Đi
bằng xe đạp, tới tận cùng thế giới cũng xong… À, và tôi sẽ lại yêu mối tình học trò của mình!
Dễ thương mà đúng không? Bất chấp cả một thế lực to lớn bao gồm phụ huynh giáo viên và giám
thị, chúng tôi vẫn kiên cường chiến đấu, học những môn mình ghét cay ghét đắng, cam chịu những
con người mình ghét đắng ghét cay. Nếu ai đó hỏi tôi đổi những ngày đi học khuôn phép nề nếp này
lấy sự tự do được lựa chọn điều mà mình yêu thích, nói thật, tôi vẫn chọn đi học. Vì tôi nhớ, cả lũ
chúng tôi đã khóc như mưa ngày ra trường…
Tôi không tin là chúng tôi bị bắt đi học. Với tôi, tôi lựa chọn việc được đi học. Không phải vì kiến
thức gì gì đó, vì đi học vui, vậy thôi. Tôi lựa chọn niềm vui, trong một giai đoạn chưa biết buồn, cũng
chưa cần phải buồn.
Lại chuyện chọn “sai” ngành
Mọi chuyện không huy hoàng như vậy với trường Đại học. Tôi chọn phải một ngành mà học đến
giữa đường thì đâm ra ghét cay ghét đắng. Ghét như ghét mấy ông thầy bà cô hay đì ép học sinh
thời cấp 3. “Tội nghiệp” tôi!
Nhưng Đại học thì là thứ mình có thể lựa chọn, tại sao vẫn chọn sai? Ai hỏi tôi như vậy, tôi cũng
chịu thôi! 18 tuổi, tôi vẫn luôn ý thức mình muốn gì và mơ mộng gì. Chỉ là không đủ dũng cảm lựa
chọn. Cũng không tin mình có năng lực theo đuổi. Chọn sai và (lê lết) đi đến cuối cùng. Chọn sai và
yên tâm chọn lại. Tại sao người ta có thể học ĐH ở tuổi 80 mà không cho một đứa 22 tuổi như tôi
được quyền chọn lại?! Mà, người ta có cho hay không cũng không quan trọng. Tôi tự cho phép
mình là được.
Nói cho đúng ra, tôi chưa bao giờ thật sự hối hận về việc chọn ngành học của mình. Tôi chỉ nghĩ, nó
giống như việc con người ta cần làm tròn nhiệm vụ của mình, trong những giai đoạn nhất định. Việc


học ĐH của tôi, tôi chỉ nghĩ đơn giản như ngày nhỏ tôi chán học sử địa lí hoá các thứ (nói chung
chán hết), nhưng cuối cùng vẫn đi học và thi cuối kì.
Đừng đổ lỗi cho trường đại học!
Tôi luôn biết ơn trường Đại học. Thật sự.
Nhờ có sự chọn nhầm ngày ấy, mà hôm nay, tôi quyết tâm đi con đường của mình. Yên tâm chọn
lựa vì niềm tin “không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Và cũng bởi, 22 tuổi, tôi tin mình đã đủ
năng lực hành vi và tinh thần, để chịu trách nhiệm cho bất kì quyết định (điên khùng) nào của mình.
Tôi chỉ muốn nói với những ai đã hoặc đang muốn rời bỏ trường Đại học rằng, nếu bạn muốn học,
không bao giờ thiếu thứ để bạn trải nghiệm, dù bạn đang ở đâu đi nữa. Trường Đại học không làm
phí thời gian của bạn, chỉ có bạn tự làm phí phạm tuổi trẻ của mình. Đừng chạy theo những giấc mơ
Bill Gates, Steve Jobs… khi bạn còn chưa nhận thức rõ ràng rằng họ rất khác mình. Con đường
nào cũng đúng, và con đường nào cũng sai. Là ở mình!
Và thật sự, tôi không giới hạn những điều tôi học được ở trường Đại học trong khuôn khổ kiến thức
chuyên ngành, vì nếu như vậy, tôi gần như trắng tay sau khi ra trường. Tôi tin trường Đại học cho
tôi những trải nghiệm. Trải nghiệm về một cấp cao hơn của một nền Giáo dục đã cũ (nhưng tôi
không thấy ghét cách học này, cũng không định phỉ báng nó như một số người vẫn phê phán nước
mình), trải nghiệm về cơm áo gạo tiền, về những mối quan hệ kiểu sinh viên.
Tôi đã gặp những người mà tôi muốn giữ lại trong đời đến nhiều năm sau này. Và mối tình đơn
phương dễ thương vô vọng của tôi nữa. Thêm một vài việc ngông cuồng trẻ dại mà nếu là học sinh
thì không dám làm, còn người lớn thì chê là u muội.
Nếu đủ niềm tin vào bản thân, cứ nghỉ học!
Nói thật, tôi đã từng muốn nghỉ học không dưới một lần, hồi còn học năm 2 năm 3, hồi tôi thi rớt, hồi
tôi nhận thông báo nghỉ học Cử Nhân Tài Năng, thậm chí hồi tôi chỉ còn 1 môn nữa là kết thúc 4
năm ròng. Và giả sử, hồi đó tôi có nghỉ thật đi nữa, chắc cảm giác của tôi bây giờ cũng không khác
mấy. Bình thản vậy thôi. Vì tôi vẫn luôn học, dù có đến trường hay không… Có chăng, tôi đã thiếu
sót khi cho rằng tấm bằng chỉ là của mình chứ không phải của Bố Mẹ nữa. Không phải là tiền của
Bố Mẹ, là niềm tin của Bố Mẹ kia.
Rất nhiều người phán xét việc tôi chọn ngành học, việc tôi đòi bỏ học. Kể cả Bố Mẹ. Kể cả bạn thân
nhất. Tôi cũng từng buồn, từng đau lòng, từng áp lực vì họ. Nhưng, tôi cũng chỉ có một tuổi trẻ để
sống. Có người cảm thấy sự an toàn và ổn định của họ là hạnh phúc. Có người cảm thấy được làm

điều mình muốn, ngay lập tức, không tính toan nhiều nhặn, là hạnh phúc, như tôi. Vậy thì, tôi không
lên án cách sống của ai. Nên cũng không đặt vào tai mình sự phán xét của họ. Dù người đó là Bố,
Mẹ, bạn thân hay những người (được xem là hoặc tự cho mình là) hiểu chuyện và hiểu đời.
Chỉ bởi vì, việc tôi làm gì, sống như thế nào, hoàn toàn không liên quan đến việc tôi có đủ năng lực
hoàn thành bổn phận làm con, làm bạn, làm abc xyz của mình hay không. Vì mỗi người có một cách
riêng để sống có trách nhiệm. Tôi không trách nhiệm theo cách của Bố Mẹ, bạn bè, anh chị, vân
vân… không có nghĩa là tôi vô tâm và hư hỏng ! Đó là tôi tự nghĩ vậy. Ai nghĩ khác tôi cũng không
ép.
Đến lúc kết nhỉ, dài dòng quá rồi
Và bạn biết quan điểm của tôi là gì không? Bạn cứ nghĩ theo đúng cái cách mà bạn đang tin.(Tôi đã
nói rõ là của bạn nhé!) Bạn có thể yêu quý việc đi học hoặc không, có thể nghỉ học bất kì lúc nào
bạn thấy đúng thời điểm. Tôi chỉ muốn nói là, việc học (không phải việc đi học) nó vẫn luôn vận
hành theo một cách kì diệu nào đó, bạn có thể nhìn thấy được hoặc không. Nên đừng phủ nhận bản
thân mình, cũng đừng phủ nhận người khác. Bạn chỉ có một cuộc đời để sống, chăm sóc tốt cho nó
thật sự mất rất nhiều thời gian và tâm lực. Bằng mọi giá, hãy trân trọng hiện tại, và nếu cần, đừng
ngại thay đổi! Bạn luôn có cái quyền đó, bạn biết chứ? Cái quyền được lựa chọn…
P/S: 22 tuổi, sắp bước qua 23, tôi đang sống những ngày đơn độc trên con đường của mình. Hạnh
phúc học cái mình muốn, nghĩ điều mình thấy được an ủi, mơ giấc mơ miên man bất tận, mỗi ngày
đều sống ngoan, sống thật, dịu dàng thương mình bất chấp tất cả những sự dèm pha về một đứa
con gái bất tài vô dụng và hoang tưởng – mỗi ngày.


Yên

×