Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

điều đáng buồn nhất trong cuộc sống là gì

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (183.68 KB, 3 trang )

Điều đáng buồn nhất trong cuộc sống là gì?
*Photo: Philipp Klinger Photography

Hồi ấy, khi nói lên ước mơ của mình có nhiều người đã cười nhạo tôi. Ăn còn chả đủ ngồi đó mà ôm
giấc mơ, sống trong ảo tưởng. Bỏ qua tất cả ngoài tai, tôi tiếp tục con đường mình đã chọn và cố
gắng nhiều hơn. Nhưng cuộc sống không dễ dàng như một giấc mơ bạn mong ước. Có những lúc
tôi đã gục ngã, muốn chối bỏ tất cả.
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm trong tâm hồn và cả trong những giấc mơ. Cuộc sống xưa nay vẫn vậy,
có ai đạt được thành công mà không phải nếm trải những thất bại cay đắng. Những người thành
công nhất luôn là những người thất bại nhiều nhất đấy thôi. Khi bạn chưa có được điều gì thì cố
gắng đạt nó bằng mọi giá, nhưng khi đạt được nó rồi bạn mới chợt nhận ra điều hạnh phúc nhất
không phải là khi bạn sở hữu nó mà đó là chặng đường đến với nó.
Như Ralph Waldo Emerson đã từng nói:
“Hạnh phúc là một cuộc hành trình chứ không phải đích đến.”
Điều buồn nhất trong cuộc sống không phải là bạn không có cái gì mà đó là bạn không mất cái gì để
có nó. Không mất gì nghĩa là bạn không được gì vì cuộc sống xưa nay vẫn vậy, luôn tồn tại song
song giữa cái được và mất. Đó là một cuộc đấu giá mà bạn phải trả một cái giá nhất định để nhận
về giá trị cho cho chính bản thân mình.
Tuổi trẻ, cái tuổi của những khát khao và đam mê cháy bỏng, chỉ có ở tuổi này bạn mới có cái nhiệt
huyết xông pha và không sợ hãi. Trước đây tôi cứ nghĩ phải chăng mình đã mất tất cả, nhưng sự
thật thì không phải như vậy đó chỉ là suy nghĩ trẻ con của tôi mà thôi. Thực ra cái tôi nhận về còn
lớn hơn rất rất nhiều so với những cái mà tôi đã mất. Niềm vui với tôi đó là được thử thách chính
mình, khám phá những khả năng còn tiềm ẩn mà mình không biết.
Ai khi sinh ra cũng đều là những người rất rất đặc biệt, tiếc là không phải ai cũng nhận ra điều ấy.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, có khi nào bạn tự hỏi chính mình mình sống để làm gì chưa? Sống
hay chỉ đơn giản là đang tồn tại, âm thầm đến và âm thầm biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Mỗi người một cách nghĩ, một cách cảm nhận khác nhau.
Nhưng với riêng tôi, sống là trải nghiệm chứ không phải kinh nghiệm. Kinh nghiệm là sự đúc kết từ
những trải nghiệm cộng với kinh nghiệm từ người khác. Nhưng kinh nghiệm từ người khác nó giống
như một mớ lý thuyết, nếu bạn không được trải nghiệm thì những kinh nghiệm đó chỉ là một mớ lý
thuyết xuông mà thôi. Nó đúng với người đó nhưng chưa chắc nó đã đúng với bạn vì mỗi người là


một nghiệm riêng của cùng một phương trình vi phân. Cùng biến đấy nhưng chả có gì đảm bảo
chắc chắn bạn sẽ có nghiệm giống họ.
Có người đã nói với tôi: “Mày đã làm được quái gì cho đời mà ngồi đó ôm lý thuyết?” Ngày đó tôi
cũng không có cảm nhận gì, còn giờ khi được nghe câu đó tôi chỉ cười mà thôi. Cười vì bạn chưa
hiểu gì về tôi cả. Cái tôi đang cố gắng thay đổi không phải là thế giới ngoài kia vì dù bạn có muốn
hay không nó vẫn cứ diễn ra như thế.
Cái mà tôi đang nỗ lực thay đổi và hoàn thiện từng ngày đó chính là bản thân mình. Tôi không thông
minh hay khôn ngoan hơn, mà đơn giản là tôi bớt dại khờ đi mà thôi. Với tôi bớt đi một con đường
sai cũng đồng nghĩa với việc tôi đang tiến gần hơn đến con đường đúng, con đường mà mình sẽ
theo đuổi.
Các thầy vẫn luôn dạy bọn tôi:
“Niềm vui không phải là khi các em làm ra một sản phẩm và chạy ngay.
Niềm vui là khi các em thử hết các trường hợp sai để tìm ra trường hợp
đúng tốt nhất. Có vậy sau này khi các em gặp những vấn đề tương tự như
thế thì mới biết cách giải quyết, hay đúng hơn là không còn cảm thấy lúng
túng khi đối diện với những vấn đề mới!”

×