Tải bản đầy đủ (.pdf) (60 trang)

cam nhan ve bai tho voi vang cua xuan dieu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.06 MB, 60 trang )

Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Cảm nhận về bài thơ Vội Vàng - Văn mẫu 11
Đề bài: Cảm nhận về bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu
1. Dàn ý Cảm nhận về bài thơ Vội Vàng
A. Mở bài
- Giới thiệu tác giả Xuân Diệu
- Giới thiệu chung về bài thơ Vội vàng
B. Thân bài
a. Tình yêu cuộc sống tha thiết, đắm say của Xuân Diệu:
- Đoạn thơ ngũ ngôn:
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tơi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi”
- Nghệ thuật:
+ Điệp cấu trúc “tôi muốn, cho”, điệp từ “đừng”: như một lời cầu xin khẩn thiết
=> Tác dụng: Nhấn mạnh khao khát chảy bỏng, tha thiết, được “tắt nắng”, “buộc
gió” để giữ màu cho cuộc sống, giữ hương cho đời, lưu giữ mãi khoảnh khắc đẹp
nhất của thiên nhiên hiện tại.
- Nghệ thuật: điệp cấu trúc, đảo ngữ “của này đây, này đây của”, liệt kê
=> Phơi bày ra vẻ đẹp không kể hết, không tả xiết của cõi trần gian. Nhà thơ căng
mở các giác quan để đón nhận vẻ đẹp trần thế. Đây cũng chính là tiêu chí của nhà
thơ Xuân Diệu được lặp lại trong rất nhiều bài thơ khác:
“Sống toàn tâm, tồn trí, sống tồn hồn
Sống tồn than và thức nhọn giác quan”
=> Xuân Diệu đã cảm nhận đầy đủ hương vị và thanh sắc của cuộc đời
- Vẻ đẹp thiên nhiên của mùa xuân trần thế:
+ “Của ong bướm này đây tuần tháng mật”: vị ngọt
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188




Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

+ “Này đây hoa của đồng nội xanh rì”: hương thơm, màu sắc
+ “Này đây lá của cành tơ phơ phất”: dáng hình uyển chuyển
+ “Của yến anh này đây khúc tình si”: âm thanh
+ “Này đây ánh sáng chớp hang mi”: ánh sáng của bình minh xuân.
=> Tất cả những vẻ đẹp mỗi ngày như một bữa tiệc đầy đủ, thịnh soạn, bày ra gõ
cửa mang niềm vui đến từng nhà.
=> Quan điểm mới mẻ, tiến bộ của Xuân Diệu: Cuộc sống xung quang chúng ta đẹp
vô cùng. Vẻ đẹp không ở đâu xa mà ở ngay cõi trần thế, xung quanh mình.
- Vẻ đẹp của mùa xuân tình yêu: Khu vườn xuân đã biến thành khu vườn u, sự vật
có đơi, có cặp. Từ thi nhân trước khu vườn mùa xuân tình thế thành tình nhân trong
khu vườn tình yêu.
+ Xuân Diệu khái quát lại: “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
+ “Tháng giêng” là tháng đầu tiên của mùa xuân, căng mọng đẹp tươi nhất
+ “Cặp môi gần”: căng mọng, tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
+ “Ngon”: nghệ thuật chuyển đổi cảm giác. Tháng giêng chỉ năm tháng, trừu tượng
=> môi gần: hữu hình, cụ thể
=> Có thể cảm nhận, hưởng thụ vẻ đẹp của mùa xuân rõ nét, cụ thể hơn
- Quan điểm thẩm mĩ mới mẻ, tiến bộ: Trong văn học xưa, coi thiên nhiên là chuẩn
mực của cái đẹp thì trong thơ Xuân Diệu, con người là chuẩn mực của cái đẹp, tôn
vinh vẻ đẹp của con người.
- Xuân Diệu luôn mang nỗi ám ảnh bởi thời gian, lo sợ thời gian chảy trơi mình sẽ
khơng đón nhận được, tận hưởng từng giây từng phút vẻ đẹp của cuộc sống.
- Suy tư của Xuân Diệu:
“Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa”.
=> Dấu chấm ngách đôi câu thơ, diễn tả hai cảm xúc của Xuân Diệu, chuyển từ cảm
giác sung sướng sang hoài niệm. Tiếc xuân ngay cả trong lúc xuân đang đẹp nhất,

mới có ý thức đón nhận, cảm nhận, căng mở tất cả các giác quan để đón nhận tất cả
vẻ đẹp của cuộc đời.
b. Quan niệm mới về thời gian của Xuân Diệu
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

* 2 câu thơ đầu:
“Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già”
- Thời gian tuyến tính, một đi khơng trở lại
- Nghệ thuật:
+ Cách ngắt nhịp tuần tự trong cả hai câu thơ 3/4, diễn tả bước đi của thời gian
+ Điệp cấu trúc: điệp cấu trúc kiểu câu định nghĩa.
+ Cặp từ đối lập: tới – qua, non – già.
=> Tác giả muốn nhấn mạnh quy luật bước đi, sự vận hành của thời gian, tuần tự,
không trở lại.
* 7 câu thơ tiếp theo
“Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”
- Mùa xuân đi qua mang theo tuổi thanh xuân của con người, quy luật mang tính tác
động tiêu cực.
- Nghệ thuật: Dựng lên những cặp đối lập:
+ Rộng - chật
+ Xn tuần hồn - tuổi trẻ
+ Cịn trời đất - chẳng cịn tơi mãi
=> Sự vơ hạn, vơ cùng của trời đất nhưng đời người thì hữu hạn.
- “Lượng trời chật”: Chật khi lấy đi tuổi trẻ, tuổi xuân của mỗi người
- “Không cho dài tuổi trẻ của nhân gian/ tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”.

=> Tuổi trẻ là thời đẹp đẽ của mỗi người.
=> Cảm xúc của nhà thơ: bâng khuâng, tiếc nuối
* 7 câu thơ cuối:
“Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi”

Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

- Nghệ thuật chuyển đổi cảm giác: tháng năm có mùi vị, tháng năm được cảm nhận
bằng giác quan khứu giác “mùi”, vị giác “chia phôi”, thị giác “rớm”, hữu hình hóa
tháng năm vốn trừu tượng.
- Những câu thơ sau là sự giải thích: Khắp sơng núi vẫn than thầm tiễn biệt:
Con gió xinh thì thào trong lá biếc
Chim rộn rang bỗng đứt tiếng reo thi.
=> Dòng chảy của thời gian khiến vạn vật từng giây phút ln có những cuộc chia li,
vạn vật chia li với một phần đời đã qua của mình.
Chẳng bao giờ, ơi! Chẳng bao giờ nữa…
=> Cảm xúc nuối tiếc, nền tảng khơi dậy những khao khát cháy bỏng ở đoạn sau.
c. Giải pháp tận hưởng vẻ đẹp của cuộc đời
- Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, tuổi trẻ là gian đoạn đẹp nhất của đời người.
- Nghệ thuật:
+ Thay đổi cách xưng hô: “tôi” sang “ta”
+ Dùng một loạt các động từ mạnh: ôm, riết, say, thâu.
=> Muốn tận hưởng bằng tất cả các giác quan. Vẻ đẹp cuộc đời nhiều vô cùng, đầy
ăm ắp, thịnh soạn của bàn tiệc mùa xuân, cuộc đời.
+ Sử dụng nhiều tính từ: chếnh choáng, đã đầy, no nê
=> Diễn tả sự thỏa mãn tột cùng khi tận hưởng.

“Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”
- Nghệ thuật chuyển đổi cảm giác: mùa xn khơng cịn vơ hình, trừu tượng, tác giả
hình dung mùa xuân như trái chín ửng hồng, muốn “cắn” => mong muốn được
hưởng thụ.
- Quan niệm sống của tác giả: Hãy tăng tốc độ sống, tận hưởng và tận hiến.
C. Kết bài
- Khái quát lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật của bài thơ
2. Cảm nhận bài thơ vội vàng mẫu 1
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Nhắc đến ơng hồng thơ tình Xn Diệu, ta thường nhớ tới những vần thơ lãng mạn,
dịu dàng xen lẫn sự đằm thắm, thiết tha. Tiếng thơ Xuân Diệu lúc nào cũng là một
sự mới mẻ, viết những điều không mới nhưng cách diễn đạt vô cùng độc đáo, đi sâu
vào lòng người. Bài thơ Vội vàng chính là một bài thơ như vậy. Tình cảm u mến,
say mê của tác giả đối với cuộc đời được thể hiện qua 13 câu thơ đầu. Chỉ thông qua
13 câu thơ đầu ngắn ngủi cũng đủ để thấy cái tôi lãng mạn của nhà thơ trước vẻ đẹp
của thiên nhiên, đất nước.
Ngay từ những câu thơ mở đầu, Xuân Diệu đã thể hiện ước muốn cháy bỏng của
mình:
"Tơi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tơi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi"
Nắng và gió là hai hiện tượng tự nhiên khơng thể nào kiểm sốt được, ấy thế nhưng
Xuân Diệu lại muốn "tắt nắng", muốn "buộc gió", thể hiện một khát khao như muốn
đoạt quyền của tạo hóa. Các điệp từ "Tơi muốn", "cho" như nhấn mạnh niềm mong

mỏi, ao ước của thi nhân. Sở dĩ Xuân Diệu lại có suy nghĩ như vậy là bởi thiên
nhiên đất nước tươi đẹp q, ơng muốn níu giữ những hương sắc của cuộc đời, để
tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. Màu của nắng ơi, đừng phai nhạt đi vội, cũng
như những hương gió được cảm nhận bằng xúc giác, sao nỡ lòng nào vội bỏ ta mà
đi! Ta có thể thấy cách bày tỏ tình u thiên nhiên, yêu cuộc đời của Xuân Diệu
thực sự rất mới mẻ, như một lời ca cất lên tự đáy lòng của một tâm hồn đa cảm.
Bức tranh thiên nhiên ở những câu thơ tiếp theo hé lộ tại sao nhà thơ lại yêu nó đắm
say đến như vậy:
"Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi"

Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Một loạt những hình ảnh đẹp đẽ của tự nhiên được tác giả nêu ra: "Ong bướm, hoa
cỏ, yến anh...." cùng với điệp từ "Này đây" như khơi gợi ra trước mặt bạn đọc rằng:
"Hãy nhìn kìa, bức tranh thiên nhiên mùa xuân thật tươi đẹp!" Xuân Diệu đã vẽ nên
một bức tranh tràn đầy sức sống của sự vật, nào là sự tốt tươi của hoa lá, của cây cỏ,
nào là sự nhộn nhịp của chim muông, sự ngọt ngào của ong bướm.... Đứng trước
một cảnh vô cùng nên thơ, quyến rũ như vậy, làm sao con người ta không say mê
cho được? Hai câu thơ tiếp theo là một sự so sánh mà chỉ Xuân Diệu mới có thể
diễn tả hay đến như vậy:
"Mỗi buổi sớm, thần vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp mơi gần"

Hình ảnh "Thần vui" gợi liên tưởng đến vị thần mặt trời của Hy lạp hằng ngày mang
ánh sáng đến khắp thế gian. Với Xuân Diệu, thần vui cũng mang ý nghĩa như vậy.
Nhà thơ coi mỗi một ngày của cuộc sống là một ngày vui, được thỏa lòng chiêm
ngưỡng vẻ đẹp khắp nhân gian, để vui đùa với trần thế. Nhà thơ cũng muốn đem
những niềm vui ấy đến với mọi người, để cùng san sẻ những điều hạnh phúc trong
cuộc sống. Hình ảnh so sánh "Tháng giêng ngon như một cặp mơi gần" là một sự
hình dung vô cùng chân phương, kiều diễm và không kém phần tình tứ của nhà thơ.
Cặp mơi gần của người thiếu nữ vừa quyến rũ, vừa đằm thắm, lại rất trẻ trung, nó
làm say mê khơng biết bao nhiêu người. Hình ảnh tháng giêng - tháng đầu tiên của
mùa xuân cũng đẹp đẽ, quyến rũ như đôi môi của người con gái vậy. Rõ ràng, Xuân
Diệu đã cảm nhận thiên nhiên bằng cả tấm lịng mình, từ thị giác, xúc giác cho đến
thính giác....
Hai câu thơ cuối trong 13 câu thơ này như là một sự khẳng định chắc nịch của nhà
thơ:
"Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân"
Đứng trước vẻ đẹp của thiên nhiên, nhà thơ nói với bạn đọc cái cảm xúc của chính
mình, đó là sự sung sướng. Nhưng đan xen với niềm vui sướng, hạnh phúc ấy là
một sự "vội vàng". Mùa xuân chưa qua đi nhưng tác giả đã cảm thấy tiếc nuối, tuổi
trẻ chưa qua đi nhưng nhà thơ đã sợ nó sắp đi mất rồi. Phải chăng vì quá yêu thiên
nhiên, yêu cuộc sống nên Xuân Diệu mới vội vã đến như vậy? Ta hiểu được sâu sắc
cái ước muốn "tắt nắng", "buộc gió" ban đầu của nhà thơ. Chốt lại 13 câu thơ đầu,
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Xn Diệu khẳng định: "Tơi khơng chờ nắng hạ mới hồi xn". Nhà thơ khơng thể
chờ đợi được nữa, ơng cho rằng mỗi giây phút mình sống trên cuộc đời đều phải

sống thật ý nghĩa. Con người là một sinh vật nhỏ bé giữa cuộc đời, làm sao so sánh
được với sự to lớn, sự trôi chảy nhanh chóng của thời gian. Tuổi trẻ, tuổi xuân của
con người cũng như vậy, cần sống và cống hiến hết mình để khơng phải nuối tiếc
sau này. Ý thơ dễ hiểu, cách diễn đạt sâu sắc mà thấm thía như gieo vào lịng bạn
đọc tình cảm u mến trước cuộc đời và lời nhắn nhủ phải sống tích cực, sống trọn
vẹn từng phút giây là điều mà Xuân Diệu muốn truyền tải đến với mọi người. Ta
cũng thêm cảm phục trước tài năng miêu tả tài tình của nhà thơ.
Mạch thơ gắn kết, cô đọng nhiều tầng ý nghĩa chỉ trong 13 câu thơ đầu, ta cảm nhận
được một bức tranh thiên nhiên mùa xuân vô cùng tươi đẹp, tràn trề sức sống cùng
với tình yêu cuộc đời tha thiết của nhà thơ. Cách cảm nhận chỉ qua những sự vật
quen thuộc, đơn giản nhưng lại thể hiện một sự mới mẻ trong từ ngữ khiến cho ta
hiểu vì sao Xn Diệu được coi là ơng hồng thơ tình của văn học Việt Nam hiện
đại. Có lẽ cho đến mãi sau này cũng khó có ai có thể diễn đạt mạch cảm xúc trôi
chảy, tự nhiên và nồng thắm như trong thơ của ông.
3. Cảm nhận Vội vàng mẫu 2
"Chưa bao giờ người ta thấy xuất hiện cùng một lúc một hồn thư rộng lớn như Thế
Lữ. mơ màng như Lưu Trọng Lư, hùng trúng như Huy Thông, trong sáng như
Nquyền Nhược Pháp, ảo não như Huy Cận, quê mùa như Nguyễn Bính, kì dị như
Chế Lan Viên.... và thiết tha, rạo rực, băn khoăn như Xuân Diệu" (Thi nhân Việt
Nam).
Khi đọc những câu văn này ta sẽ không hiểu tại sao Xuân Diệu lại được ưu ái như
vậy. Giờ thì đã rõ! Đơn giản chỉ vì ơng là nhà thơ "mới nhất trong các nhà thơ mới
nhất trong các nhà thơ mới''. Xuân Diệu đã thể hiện đầy đủ nhất ý thức cá nhân của
cái tôi mới và cũng mang đậm bản sắc riêng. Trong số những bài thơ của ông,
chúng ta không thể không nhắc đến Vội Vàng. Bài thơ tiêu biểu cho sự bùng nổ
mãnh liệt của cái tôi Xuân Diệu, in dấu khá đậm cho hồn thơ yêu đời, ham sống,
"thiết tha, rạo rực, băn khoăn". Và quan trọng hơn thế nữa, qua Vội vàng chúng ta
nhận ra một quan niệm sống rất mới mẻ – bức thông điệp mà nhà thơ muốn gửi đến
cho người đọc.


Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Vội vàng? Cái tên đã rất Xuân Diệu! Đây là một triết lí sống và cũng là tâm thế
sống của nhà thơ: sống nhanh chóng, khẩn trương, mở rộng lịng mình đế ơm ghì,
thâu tóm tất cả. Đã hơn một lần ta bắt gặp Xuân Diệu hối hả, cuống quýt, giục giã:
Mau với chứ, vội vàng lên chứ
Em, em ơi, tình non sắp già rồi!
Thời gian, mùa xn, tình u tuổi trẻ ln thường trực, trở đi trở lại trong nhiều
trang thơ của Xuân Diệu. Ở Vội vàng ông đã nhận ra một thiên đường ngay trên mặt
đất, nhà thơ yêu cuộc sống trần thế xung quanh và tìm thấy trong cuộc sống đó biết
bao điều hấp dẫn, đáng sống và biết tận hưởng những gì mà cuộc sống ban tặng.
Đây là một quan niệm sống rất người, mang ý nghĩa tích cực và có giá trị nhân văn
sâu sắc. Nhà thơ muốn nhắn nhủ đến người đọc hãy sống hết mình khi đang cịn trẻ
tuổi, đừng để thời gian trơi đi phí hồi. Hãy sống gấp gáp để tận hưởng cuộc sống
tươi đẹp. Hãy luôn giữ cho mình mùa xuân tình yêu của tuổi trẻ.
Thà một phút huy hồng rồi vụt tắt
Cịn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Bức thông điệp mà Xuân Diệu gửi đến cho người đọc được triển khai qua từng phần
của bài thơ, theo mạch cảm xúc trong tâm hồn thi sĩ. Ngay từ đầu chúng ta đã bắt
gặp một thái độ sống rất ngông, rất lạ:
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tơi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Ý tưởng tắt nắng, buộc gió quả thật táo bạo, độc đáo mà chỉ Xuân Diệu mới nghĩ ra,
xuất phát từ lòng yêu cuộc sống, thèm sống. Xuân Diệu muốn tắt, buộc nắng và gió

cũng là để giữ lại cái đẹp, cái tươi thắm của sự vật, của màu, của hương. Xuân Diệu
muốn thời gian là tĩnh tại mặc dù ông không nhìn đời với con mắt tĩnh. Cái vô lí đó
chính là sự khao khát đến vơ biên và tột cùng. Nhà thơ muốn níu giữ thời gian, cuộc
sống ấy cho riêng mình.
Mọi chuyện đều có ngun do của nó! Xuân Diệu thiết tha với cuộc sống như thế
bởi ông đã tìm ra một thiên đường trên mặt đất. Cuộc sống đẹp nhất của cuộc sống
trần thế. Với Thế Lữ thi nhân ta cịn ni giấc mộng lên tiên, một giấc mộng rất xưa.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Xuân Diệu đốt cảnh Bồng Lai và xua ai nấy về hạ giới (Thi nhân Việt Nam). Cuộc
sống xung quanh ta đẹp nhất, vậy thì dại gì mà khơng hưởng. Nhà thơ nhìn mùa
xn với tất cả sự say mê, cuồng nhiệt vồ vập:
Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây là cửa cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si.
Vày đây... Này đây...Này đây... Tất cả như đang phơi bày ra trước mắt nhà thơ Bức
tranh thiên nhiên đang độ viên mãn, tràn đầy, chứa chan xuân tình, vừa gần gũi thân
quen lại vừa mượt mà đầy sức sống. Xuân Diệu như vồ vập. Ngấu nghiến, thâu tóm
tất cả. Nhà thơ như con ong hút mật lạc vào vườn hoa đầy hương sắc. Với ông cái gì
cũng hấp dẫn mới lạ. Và bằng cặp mắt xanh non của cái tơi cá nhân Xn Diệu cịn
phát hiện ra thế giới này đẹp nhất, mê hồn nhất vẫn là vì có con người. Con người
giữa tuổi trẻ và tình yêu. Nhà thơ lấy con người làm thước đo của cái đẹp. Cuộc
sống trần thế đẹp nhất vào lúc xuân. Và con người chỉ tận hưởng được lúc đang cịn
trẻ. Song tuổi trẻ thì tàn phai theo thời gian, vì thế mà ơng phải sống vội vàng, gấp
gáp.

Tơi sung sướng nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Nhà thơ tận hưởng cuộc sống một cách gấp gáp, vồ vập bởi một phút giây ra đi vĩnh
viễn không trở lại. Mất mát sẽ đến nếu ta khơng chớp thời cơ. Có lẽ thế mà Xn
Diệu không chờ mùa hạ đến mới nhớ xuân mà ôm riết mùa xuân lúc tràn đầy, tươi
non.
Ham sống, khát sống, Xuân Diệu càng băn khoăn hơn trước cuộc đời, thời gian.
Ơng đã nhận ra quy luật tuyến tính của thời gian, chống lại quy luật tuần hoàn của
các cụ ngày xưa. Mỗi phút giây qua đi sẽ không bao giờ trở lại, tuổi trẻ cũng chỉ đến
một lần. Nhà thơ mở lòng ra để yêu đời, yêu cuộc sống nhưng khơng được đời bù
đắp, vì thế mà ơng băn khoăn buồn chán cho thân phận của mình. Cảnh vật thiên
nhiên giờ đây cũng mang đầy tâm trạng buồn bã, băn khoăn, lo sợ..
Nói làm chi rằng xn vẫn tuần hồn
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Phải chăng sợ đổ tàn phai sắp sửa?
Nhận thức ra quy luật của thời gian, khát khao sống đến mãnh liệt. Xn Diệu đã
ơm ghì lấy cuộc sống, tận hưởng cuộc sống để khơng phí hồi đi thời gian, tuổi trẻ.
Tình yêu cuộc sống lại bùng lên cuồng nhiệt hối hả.
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn biết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi.

Lịng u đời tràn lên như một cao trào tình cảm. Hình ảnh thơ tươi mới, sức sống.
Và có lẽ tình yêu cuộc sống của nhà thơ tăng dần theo từng từ muốn ơm đến riết là
đã ghì chặt hơn. Và đã say – sự ngây ngất đến bất tỉnh vẫn chưa thỏa lòng – còn
muốn thâu nghĩa là muốn thu hết tất cả để có sự hịa nhập một. Và cuối cùng là
tiếng kêu của sự cuồng nhiệt chưa bao giờ có trong thơ:
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi.
Hình ảnh, ngơn từ, nhịp điệu của đoạn thơ đã bộc lộ rõ lòng yêu đời cuồng nhiệt
khiến nhà thơ phải hối hả, vội vàng đến với cuộc sống.
Bài thơ là một quan niệm sống mới mẻ và táo bạo mà trước đó chưa từng có . Lối
sống ở đây biết hưởng thụ một cách chính đáng, biết khẩn trương sống cho ra sống.
Tuy nhiên ở Vội vàng, tác giả chỉ đề cập đến lối sống thiên về hưởng thụ chạy theo
thời gian. Ông kêu gọi mọi người hãy biết yêu và tận hưởng những thứ cuộc sống
ban tặng, hãy tranh thủ thời gian, tuổi trẻ để sống đủ đầy nhất. Ông đã quên đi nghĩa
vụ kêu mọi người phải cống hiến cho cuộc đời. Và trong cuộc đời nhà ông, ông vội
vàng cống hiến chứ không phải vội vàng hưởng thụ.
Đọc thơ Xuân Diệu, đặc biệt là qua bài thơ Vội vàng, ta càng thêm yêu cuộc sống
hôm nay và càng góp phần làm cho cuộc sống đó thêm tươi đẹp, khơng chỉ vì cuộc
sống hơm nay đã đổi mới, đã đẹp hơn nhiều lần so với cuộc sông ngày xưa của
Xuân Diệu mà chủ yếu là không còn những bi kịch để thành những băn khoăn trước
cuộc đời. Bức thông điệp nhà thơ gửi đến người đọc vẫn còn nguyên giá trị, được
bồi đắp thêm qua thời gian và trường tồn vĩnh cửu.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Hãy sống hết mình, cống hiến tuổi trẻ cho Tổ quốc nhân dân, đừng phí hồi thời
gian, hãy mở rộng lịng mình để đón nhận tất cả những vang động của cuộc đời. Đó
là những gì mà Xuân Diệu còn giữ lại, nhắn gửi đến với người đọc của mình bức

thơng điệp xun qua thời gian, khơng gian, ngự trị muôn đời trong tâm hồn con
người Việt Nam.

4. Cảm nhận về bài thơ Vội Vàng mẫu 3
Xuân Diệu là nhà thơ lớn của văn học hiện đại Việt Nam. Ông để lại hàng chục tập
thơ với trên dưới 1000 bài thơ thấm thía tình u cuộc sống nồng nàn. Một trong số
những bài thơ tiêu biểu cho thơ Xuân Diệu là bài Vội vàng in trong tập Thơ thơ-tập
thơ được sáng tác trong những năm mười tám đôi mươi của của nhà thơ. Vội vàng
là bài thơ thể hiện tình yêu nồng nàn của Xuân Diệu đối với cuộc sống tươi đẹp mà
nhà thơ tự thấy phải gấp gáp nhận lấy.
Bài thơ Vội vàng được mở đầu bằng bốn dịng thơ ngũ ngơn ngắn gọn, mạnh mẽ
như lời tun bố về khát vọng của mình:
Tơi muốn tắt nắng đi,
Cho màu đừng nhạt mất.
Tơi muốn buộc gió lại,
Cho hương đừng bay đi.
Tắt nắng, buộc gió là những điều con người khơng thể làm được, đó là những khát
khao phi lí. Nhưng cái phi lí ấy lại có lí với trái tim của nhà thơ, bởi đó là trái tim
đầy khao khát mãnh liệt, muốn sống đến trọn vẹn chữ “sống”, muốn giữ mãi cho
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

mình những hương, những sắc của của cuộc đời. Mà cuộc đời trong cảm nhận của
nhà thơ lại đẹp đẽ biết chừng nào, quý giá biết bao nhiêu. Nhà thơ thấy rằng trong
cuộc sống, mọi thứ đều kì diệu, mỗi sự vật dù nhỏ bé đến đâu cũng đều dâng hiến
cho đời những vẻ đẹp tinh tuý nhất của mình:
Của ong bướm này đây tuần tháng mật,

Này đây hoa của đồng nội xanh rì,
Này đây lá của cành tơ phơ phất,
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi.
Bướm ong thì có tuần tháng mật đầy ngọt ngào, cuốn hút, đồng nội thì có vẻ đẹp
của màu xanh mơn mởn và mn hoa rực rỡ , cành tơ non thì có mn lá rung rinh,
ánh sáng bình minh như cái chớp mi của người đẹp…Những câu thơ có nhịp điệu
thật nhanh, thật gấp gáp, sử dụng phép liệt kê, điệp ngữ, rất nhiều tính từ, cách liên
tưởng táo bạo, đa tình. Cuộc sống trần gian hiện lên qua đó thật sống động, tươi tốt,
đáng yêu, đáng sống, tràn ngập âm thanh, màu sắc tươi sáng, khai mở ra một thiên
dường tồn tại chính trên cõi trần này.
Với Xuân Diệu, cuộc đời lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, mỗi ngày mới đến là
niềm vui cũng gõ cửa ùa vào theo:
Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa
Niềm vui như một vị thần độ lượng, ban phát hạnh phúc cho từng người. Phải nói
rằng trong thơ Việt Nam, chưa ai có cách cảm nhận cuộc sống, mùa xuân như cách
cảm nhận của Xuân Diệu:
Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần
Xuân Diệu chẳng lấy thiên nhiên làm chuẩn mực của cái đẹp khi so sánh với con
người như thơ cổ mà lại lấy con người làm chuẩn mực để so sánh với vẻ đẹp của
thiên nhiên. Nếu Nguyễn Du so vẻ đẹp của Thuý Vân-Thuý Kiều “Mây thua nước
tóc tuyết nhường màu da” thì Xuân Diệu lại liên tưởng “ Tháng Giêng ngon như
một cặp môi gần”. Một cách so sánh rất riêng, rất táo bào, đầy tình yêu đời nồng
nhiệt rất Xuân Diệu. Ông thấy mùa xuân với bao vẻ đẹp sinh động của nó giống như
cặp mơi đỏ mọng của thiếu nữ đang kề gần. Cách so sánh này chứa đựng bao rung
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí


động tận đáy lịng, vừa có sự khao khát, thèm muốn, háo hức rất thiêng liêng mà
cũng rất trần tục. Nhà thơ yêu cuộc sống đến si mê, cháy bỏng!
Có một cuộc sống đẹp như thế để sống, có bao hương sắc tuyệt diệu như thế để tận
hưởng, con người ta sẽ sung sướng biết bao. Nhưng, tựa như một cung nhạc đang
vút cao, đến đây bỗng chùng xuống:
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa.
Câu thơ bị ngắt làm hai, niềm vui sướng không được trọn vẹn. Bởi Xuân Diệu nhận
ra rằng điều sung sướng ấy ngắn ngủi biết bao:
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già
Xưa nay, người ta chỉ tiếc những kỉ niệm khi nó đã trở thành q khứ, tiếc xn khi
nó đã khơng cịn. Ở đây, Xuân Diệu với sự nhạy cảm lạ lùng của nhà thơ yêu cuộc
sống đến đắm say, ông tiếc mùa xn ngày khi mùa xn vẫn cịn đang phơi phới.
Vì nhà thơ biết rằng thời gian sẽ trôi qua nhanh, mà với những gì quý giá, với
những vẻ đẹp, thời gian cịn tàn nhẫn trơi nhanh hơn gấp bội, nhanh đến khủng
khiếp, phũ phàng. Cái non trẻ, thắm tươi rồi sẽ chẳng mấy mà già nua, héo úa. Điều
ấy lại ảnh hưởng vô cùng to lớn đến Xuân Diệu:
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
Câu thơ đầy cảm giác buồn bã. Nhà thơ phát hiện ra một điều bi thảm cho mình:
mùa xn trơi qua, tuổi trẻ sẽ trơi qua. Mà khi tuổi trẻ đã trơi qua thì cuộc đời nào
cịn ý nghĩa gì nữa. Bởi q giá nhất của cuộc đời, đất trời là mùa xuân, quý giá
nhất của con người là tuổi trẻ.
Con người khao khát vẻ đẹp tồn tại vĩnh cửu, nhưng cuộc đời lại có những quy luật
vơ cùng chặt chẽ và nghiệt ngã:
Lịng tơi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian
Thời gian thì vơ hồi vơ hạn, nhưng đời người thì hữu hạn. Con người trong cái hữu
hạn ấy trở nên thật nhỏ bé, tội nghiệp và mong manh. Bao người lí luận rằng xuân
đi xuân đến, nhưng với Xn Diệu, ơng chẳng thể tự an ủi mình mà trái lại, càng xót

xa hơn:
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Nói làm chi rằng xn vẫn tuần hồn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.
Cịn trời đất nhưng chẳng cịn tơi mãi,
Nên bâng khng tơi tiếc cả đất trời.
Mùa xuân của đất trời đẹp lắm, quý giá lắm, nhưng mùa xuân chỉ quý giá, chỉ đẹp
khi con người biết hưởng, được hưởng vẻ đẹp của nó. Khi con người chẳng cịn trẻ
mà tận hưởng mùa xn thì xuân cũng mất hết ý nghĩa. Những câu thơ của Xuân
Diệu vì thế mà chuyển sang giọng điệu buồn bã:
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt.
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi
Chim rộn ràng bỗng dứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa
Tất cả đều buồn bã, đều mất hết ý vị, chỉ cịn “rớm vị chia phơi”, chỉ biết “than
thầm tiễn biệt”, chỉ còn “hờn dỗi phải bay đi”, chỉ “sợ độ phai tàn sắp sửa”. Trong
thơ Việt Nam, ít ai có giọng thơ nuối tiếc thời gian, thương tiếc cuộc sống thiết tha
dường ấy. Cũng vẫn gió lá hoa như đoạn đầu nhưng đoạn trên rạo rực náo nức, đoạn
này lại buồn thương ngậm ngùi, xót xa biết bao nhiêu. Nhà thơ kêu lên một cách
tuyệt vọng:
Chẳng bao giờ! Ôi chẳng bao giờ nữa!
Nỗi đau đớn của Xuân Diệu phải sâu sắc lắm, cắt cứa lắm, thấm thía lắm thì mới
bộc phát thành tiếng than kêu thống thiết dường ấy. Thời gian cứ mênh mông nhưng

mùa xuân và tuổi trẻ của con người cứ ngắn ngủi. Con người chẳng thể làm được gì
để biến cái hữu hạn của đời người thành cái vô hạn trường tồn cùng vũ trụ. Chỉ cịn
mỗi cách, đó là phải hối hả, phải đắm say mãnh liệt hơn, phải vội vàng thâu nhận
đến mức độ cao nhất, nhiều nhất những vẻ đẹp nhân gian, những thứ ưúy giá của
đời sống, của tuổi trẻ, mùa xuân. Xuân Diệu giục giã:
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm
Ta muốn ôm
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Cả sự sống mới bắt đàu mơn mởn,
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng.
Những câu thơ mạnh bạo, gấp gáp, giục giã như một dòng suối ào ạt tuôn chảy,
tưởng chừng ngôn từ xô đẩy vào nhau, chen lấn nhau để cho kịp mạch cảm xúc
đang bừng lên sôi nổi của nhà thơ. Những tiếng “ta muốn” láy đi láy lại mãi như
một điệp khúc bất tận để khẳng định niềm khao khát cháy bỏng muốn sống đến tận
cùng cảm giác của Xuân Diệu. Một loạt điệp từ được sử dụng theo mức độ tăng dần
của khao khát: muốn ôm – muốn riết – muốn say – muốn thâu – muốn cắn thể hiện
tam trạng si mê đến cuồng nhiệt. Trong một câu thơ mà có đến ba hư từ “và” chứng
tỏ Xuân Diệu nồng nhiệt đến rối rít, cuống quýt, như muốn cùng lúc dang tay ôm
hết cả vũ trụ, cả cuộc đời, mùa xn vào lịng mình. Sống như thế với Xn Diệu
mới thực là sống, mới đi đến tận cùng của niềm hạnh phúc được sống.
Cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Hạnh phúc của sự sống là mùi thơm, ánh sáng, thanh sắc. Tận hưởng cuộc đời chính
là có dược cảm nhận về những điều ấy ở độ tràn trề nhất. Xuân Diệu muốn tận
hưởng cuộc sống cho đến “no nê”, “chuếnh choáng”, “đã đầy”. Trong niềm cảm
hứng ở độ cao nhất, Xuân Diệu nhận ra cuộc đời, mùa xuân như một cái gì quý nhất,
trọn vẹn như một trái đời đỏ hồng, chín mọng, thơm ngát, ngọt ngào, để cho nhà thơ
tận hưởng trong niềm khao khát cao độ:
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi
Câu thơ là đỉnh cao của những khao khát sống, của tình yêu sống rạo rực trong con
tim nồng cháy của Xuân Diệu.
Bài thơ Vội vàng thể hiện tam trạng đắm say bồng bột của một tấm lòng ham sống
mãnh liệt. Bài thơ còn thể hiện một quan niệm sống sống gấp gáp vội vàng tận
hưởng những hạnh phúc trần thế, một quan niệm sống lành mạnh và tích cực so với
đương thời. Bài thơ là một sáng tác tiêu biểu cho phong cách thơ trẻ trung tươi mới
của “nhà thơ của tình yêu”, bài thơ rất tự do, hình ảnh giàu sức gợi, giàu nhạc điệu
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

và cách liên tưởng rất hiện đại. Tâm trạng yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt trong
tác phẩm khẳng định tư tưởng nhân văn của nhà thơ. Cho đến nay, nội dung thúc
giục mọi người sống có nghĩa trong cuộc sống thực tại của bài thơ vẫn còn bao ý
nghĩa với thế hệ trẻ.
5. Cảm nhận về bài thơ Vội Vàng mẫu 4
Vội vàng là một thi phẩm xuất sắc tiêu biểu cho thơ của Xuân Diệu, tác phẩm thể
hiện đầy đủ các cung bậc cảm xúc trong tình yêu, đồng thời bộc lộ những khát khao
nồng nàn, mãnh liệt của tác giả. Qua đó, nhà thơ gửi gắm đến người đọc, người
nghe những triết lý nhân sinh sâu sắc bằng một giọng thơ đầy phóng khống, tự do.
Khi nhận định về phong trào thơ mới, nhà phê bình Hồi Thanh đã có một nhận xét

rất ưu ái khi cho rằng: “Xuân Diệu là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. Thơ
của Xuân Diệu có một sự kết hợp hài hòa giữa hai yếu tố cổ điển và hiện đại trong
tư tưởng và tình cảm thẩm mỹ, vừa mang một phong cách rất Tây rất nồng nàn, gợi
mở nhưng sâu kín lại là tâm hồn dân tộc sâu sắc. Trong Vội vàng ta lại càng cảm
nhận rõ điều đó.
“Tơi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tơi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi”
Phép điệp cấu trúc ngay trong bốn dòng thơ đầu, kết hợp với điệp ngữ “Tôi muốn”
và điệp từ “cho” đã nhấn mạnh khao khát của nhà thơ, cái khao khát giao hòa với
thiên nhiên, bám riết lấy cuộc đời, để tận hưởng, lưu giữ lấy cái hương sắc cuộc đời
tuyệt mỹ nhất thế gian, của màu nắng của hương gió, như Hàn Mặc Tử muốn đợi
trăng, trăng về. Khao khát ấy có vẻ ngơng cuồng, nhưng lại chính là đặc trưng của
nền văn học lãng mạn, phát huy cao độ trí tưởng tượng để diễn tả những khát vọng,
ước mơ. Quả thật, nắm bắt những khoảnh khắc tuyệt diệu của thiên nhiên, ơm vào
lịng mà thưởng thức ln là khao khát muôn đời của thi nhân, thật đẹp, thật đáng
trân trọng biết bao. Nếu không yêu cuộc đời, không yêu mùa xuân và tuổi trẻ thì
chẳng bao giờ nhà thơ có được những khao khát đẹp và những vần thơ ý vị sâu sắc
đến vậy. Thể thơ ngũ ngôn, nhịp điệu vừa nhẹ nhàng lại nồng nàn, sâu sắc đã thể
hiện được cái ước muốn mãnh liệt của nhà thơ, đó là một tâm hồn nồng nàn, sơi nổi,
đắm say, yêu cuộc sống tha thiết.
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Cảm xúc dâng trào của tác giả từ niềm ước muốn mãnh liệt, níu giữ màu nắng,
hương gió, chuyển sang một bức tranh thiên nhiên, rực rỡ, sôi động, không kém

phần lãng mạn, tươi trẻ.
“Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi sáng sớm thần Vui hằng gõ cửa”.
Ta thấy một hồn thơ Xuân Diệu đong đầy tình yêu với thiên nhiên, với cuộc sống,
trong ánh mắt ấy, cuộc sống thật ngọt ngào với “tuần đầy tháng mật”, thấy hoa cỏ
mơn mởn trong “đồng nội xanh rì”, thấy chồi non của “cành tơ phơ phất”, hòa vào
bức tranh sinh động đó là giọng hót đầy si mê của nhà yến anh. Cuộc sống trong
tầm mắt nhà thơ luôn tràn đầy niềm vui, khi “Mỗi sáng sớm thần Vui hằng gõ cửa”.
Giọng thơ thật mượt mà, xuân sắc, bộc lộ cái hứng thú, nỗi niềm hân hoan trước
một màu xuân trong trẻo, rộn ràng.
Đang thả hồn phơi phới, bay bổng cùng khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ, bỗng tác giả
như giật mình, giọng thơ trở nên nhanh và vội vã, như e sợ vụt mất điều gì đó quan
trọng lắm.
“Xn đang đến nghĩa là xuân sẽ qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”
À thì ra, tác giả ngộ ra rằng, vạn vật đều có hữu hạn, xuân đến rồi xn cũng đi, có
“non” thì cũng phải có “già”, đời người cũng thế, chẳng thốt nổi bàn tay của tạo
hóa “Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”. Xuân Diệu có ý thức rất sâu sắc về thời
gian của tuổi trẻ, từng vần thơ đều lộ nỗi lo lắng, bất an của nhà thơ, ông lo mùa
xuân sẽ hết mất, tuổi trẻ cũng mau qua. Trong khi đó ơng vẫn chưa kịp tận hưởng
trọn vẹn cuộc sống, trọn vẹn mùa xn.
“Lịng tơi rộng mà lượng trời cứ chật
Khơng cho dài tuổi trẻ của nhân gian”
Tác giả bắt đầu có chút ốn than, trách ơng trời, lịng u cuộc sống, niềm khao khát
yêu thương của tuổi trẻ đang còn mãnh liệt, nồng nàn ấy thế mà ông trời lại keo kiệt,
chẳng “cho dài tuổi trẻ của nhân gian”. “Dài” là bao lâu? Thiết nghĩ rằng, với cái

Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

lịng “tham” tận hưởng và nỗi luyến tiếc sâu sắc của Xuân Diệu, thì cái “dài” ở đây
dễ là vô hạn lắm. Để thấy được rằng, cái sự tiếc nuối tuổi trẻ, mùa xuân đã hiện hữu
trong tâm hồn tác giả từ rất sớm, từ khi xuân chưa qua, đời còn trẻ, thật sâu sắc.
Người đọc cũng dần nhận ra cái triết lý sâu sắc về thời gian mà Xuân Diệu đã gửi
gắm vào từng câu thơ trong Vội vàng.
Nếu ai có bảo “xn vẫn tuần hồn”, thì Xuân Diệu sẽ đáp lại ngay “tuổi trẻ chẳng
hai lần thắm lại”. Đúng vậy, xuân đi rồi xuân lại về, nhưng liệu cuộc đời có ai mà
hai lần tuổi trẻ không? Nên điều mà Xuân Diệu băn khoăn và mãi tiếc nuối chính là
thanh xuân của một đời người vốn hữu hạn, chẳng đủ cho ông yêu, ông tận hưởng
hết niềm vui thú nhân gian, chẳng đủ để ông sống và yêu trong say đắm ngọt ngào.
Chết là về với cát bụi “Cịn trời đất, nhưng chẳng cịn tơi mãi”, Xuân Diệu sống
trong “bâng khuâng, tôi tiếc cả đất trời”, cái niềm tiếc nuối của nhà thơ là vô tận,
ông tiếc hết tất thảy, cả trời đất cũng đưa vào cái tâm hồn tiếc nuối rộng lớn của ông.
Triết lý thời gian sâu sắc hiện hữu trong từng vần thơ, thơng qua cơn gió với “nỗi
hờn phải bay đi”, tiếng chim “sợ độ phai tàn sắp sửa”. Xuân Diệu đang chứng minh
rằng chẳng phải riêng ông mà cả đất trời đều sợ thời gian trơi qua mau, xn chóng
tàn.
Trong bài thơ có đoạn “Chẳng bao giờ! Ơi! Chẳng bao giờ nữa…/Mau đi thôi!Mùa
chưa ngả chiều hôm,”. Vực dậy trong nỗi niềm tiếc nuối, Xuân Diệu dường như lập
tức xốc lại tinh thần, tác giả nhận ra rằng không thể mãi sống như vậy được, nếu
tuổi trẻ đã “chẳng hai lần thắm lại”, vậy thì cớ gì ta khơng u, khơng tận hưởng
cuộc sống vốn đang cịn tươi đẹp, trước khi ta già cỗi, mắt mờ, tai yếu?
“Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều”.
Giọng thơ của tác giả mang lại cảm giác vồ vập, gấp gáp, sợ rằng tuổi trẻ, mùa xuân
sẽ vụt mất. Cảm tưởng như Xn Diệu muốn ơm hết tất cả vào lịng mà tận hưởng
cho thỏa. Ơng say “chếch chống” trong mùi thơm hoa cỏ, đong đầy tâm hồn bằng
“ánh sáng” của mặt trời mùa xuân, hưởng thụ “cho no nê thanh sắc của thời tươi”.
Đỉnh điểm của khát khao cháy bỏng ấy là ước muốn “cắn” vào “xuân hồng”, hoang
dại và đầy quyến rũ. Ước muốn không đơn thuần là được tận hưởng, mà chuyển
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

sang mong muốn chiếm giữ, biến mùa xuân thành của riêng mình, để từ từ thưởng
thức cho trọn vẹn.
Với giọng thơ táo bạo, đầy đắm say, lãng mạn,Vội vàng là thông điệp đầy giục giã,
thôi thúc mà Xuân Diệu muốn gửi cho những người đang sống, bất luận trẻ hay già,
nam hay nữ. Chúng ta chỉ được sinh ra và sống một lần duy nhất, đừng lãng phí thời
gian và tuổi trẻ vào những điểu vơ ích, đừng chỉ lo quanh quẩn với một cuộc sống tẻ
nhạt. Hãy tích cực mở rộng tấm lịng để sống, cho và tận hưởng những điều tốt đẹp
nhất. Bài thơ là sự kết hợp đặc sắc, đầy hấp dẫn giữa mạch cảm xúc dâng trào, lý
luận sáng tạo, ngôn từ và hình ảnh đa dạng phong phú, tất cả đã tạo nên một Vội
vàng thật đẹp, thật tươi trẻ, đầy say mê.
6. Cảm nhận về bài thơ Vội Vàng mẫu 5
Trong cuốn Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: "Thơ Xuân Diệu còn là một nguồn
sống rào rạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này - Xuân Diệu say đắm tình
yêu, say đắm cảnh trời, sống vội vàng, sông cuống quýt, muốn tận hưởng cuộc đời
ngắn ngủi của mình". Thơ Xuân Diệu bộc lộ hồn thơ trẻ trung, nồng nàn và tình yêu

cuộc sống đến độ đam mê ấy thể hiện rất rõ trong bài thơ Vội vàng. Bài thơ cũng
thể hiện quan niệm nhân sinh của Xuân Diệu trước Cách mạng tháng Tám.
Về cấu tứ bài thơ: Bài thơ là một phép biện chứng tâm hồn: Xuân Diệu rất yêu cuộc
sống nhất là tuổi trẻ nhưng nhà thơ cũng rất sợ mất nó, nghĩ đến điều đó khơng
tránh khỏi tiếc nuối buồn bã, để khơng hoang phí cái đẹp một cách vơ ích nên cuối
cùng nhà thơ chạy đua với thời gian, vội vàng hưởng mọi vẻ đẹp mà đời đã ban cho.
Đó là lý lẽ của thái độ sống "vội vàng" . Bài thơ thể hiện cái tơi trữ tình tràn đầy
cảm xúc với những trạng thái phức tạp, yêu mãnh liệt nhưng sau đó lại dỗi hờn,
buồn chán tuyệt vọng, rồi bừng dậy một tình yêu sôi nổi để tận hưởng hết vẻ đẹp
của cuộc đời.
Bài thơ chủ yếu nói đến mối quan hệ giữa thời gian với cái đẹp của cuộc sống và
đời người - nhất là tuổi trẻ. Vì thời gian mà dẫn đến một lối sống, thái độ sống.
Ý thức về sự chảy trơi của thời gian nên tác giả có khát vọng rất nghệ sĩ là muốn níu
giữ thời gian
Tơi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất,
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Tơi muốn buộc gió
Cho hương đừng bay đi.
Trong thơ Xn Diệu, cơn gió và dịng nước trơi thường là biểu tượng của thời gian.
Ở bài thơ này nắng và gió là hình ảnh cụ thể của thiên nhiên và là biểu tượng của
thời gian. Hương và màu là hình ảnh cụ thể nhưng cũng là biểu tượng cho mùa xuân
- cái đẹp.
Tác giả đã dùng những động từ mạnh: tắt (nắng), buộc (gió) để thể hiện ý muốn
đoạt quyền của tạo hóa, muốn giữ lại màu và hương của mùa xuân. Muốn cưỡng lại

quy luật của tự nhiên để giữ mãi cái đẹp của cuộc sống là một khát vọng rất nghệ sĩ
- thể hiện tình yêu cuộc sống mãnh liệt, bất chấp mọi quy luật. Câu thơ ngắn, giọng
thơ mạnh cũng góp phần thể hiện thái độ vội vã, tâm hồn trẻ trung, đầy sức sống của
tác giả.
Tác giả mn đoạt quyền tạo hóa để giữ lấy mãi mùa xuân vì mùa xuân đẹp quá
Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Cách miêu tả mùa xuân của Xuân Diệu rất mới. Câu thơ thứ nhất và thứ tư có cú
pháp mới, đảo trật tự thành phần câu nhằm tô đậm hương vị, âm thanh để thấy được
trong mùa xuân: thời gian là mật ngọt, không gian là âm nhạc. Tác giả không chỉ
chú ý đến cảnh sắc, âm thanh mà tập trung diễn tả mức độ, mật độ dày và đậm của
hình ảnh, chi tiết. Nhà thơ còn cảm nhận bằng nhiều giác quan: tuần tháng mật,
xanh rì, cành tơ, khúc tình si… để từ đó làm nổi bật vẻ đẹp mùa xuân vừa tươi tốt,
nồng nàn, tràn trề sinh lực vừa duyên dáng, hân hoan. Vẻ đẹp của mùa xuân còn
được cảm nhận qua cảm giác thích thú:
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần.
Ánh nắng xuân tươi đã làm vui con mắt, làm thích cái nhìn. Lối so sánh mới lạ, táo
bạo: tia nắng bình minh được xem như hàng mi mắt của người thiếu nữ, bình minh
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

vừa thức dậy và vài cái chớp mắt là ánh sáng tinh khôi tràn về muôn nơi và đến gõ
cửa mọi nhà! Ở bài thơ khác nhà thơ so sánh ngược lại:

Tà áo mới cũng say múi gió nước
Rặng mi dài xao động ánh dương vui
(Xuân đầu)
Và chỉ đến Xuân Diệu, mùa xuân mới được cảm nhận tinh tế ở góc độ ánh sáng tươi
vui.
Nói tóm lại, mùa xuân có vẻ đẹp hồng hào, tươi tắn, nồng nàn như đôi môi quyến rũ
của người con gái mà tác giả khao khát muốn tận hưởng. Khác với thi pháp cổ điển
và đưa ra quan điểm thẩm mĩ mới, Xuân Diệu cho rằng cái đẹp của con người mới
tuyệt vời, chuẩn mực cho mọi vẻ đẹp của tạo hóa.
Thủ pháp nghệ thuật nổi bật trong đoạn thơ là điệp ngữ: này đây dồn dập, nó liệt kê
hàng loạt vẻ đẹp của mùa xuân và nói lên sự phong phú như bất tận của mùa xuân,
thiên nhiên như dọn cỗ bàn đầy ắp với những thức ngon sẵn có cho con người. Tác
giả đã nhận và muốn tận hưởng hết vẻ đẹp mà tạo hóa đã ban cho, khơng nên để nó
q rồi lại nuối tiếc:
Tơi khơng chờ nắng hạ mới hồi xn.
Đây chính là tư tưởng cốt yếu của bài thơ: tranh thủ thời gian, tận hưởng hết vẻ đẹp
cuộc sống nên dẫn đến thái độ sống vội vàng. Nhạc điệu chung của đoạn thơ là sôi
nổi, si mê.
Tác giả đã cảm thức được bước đi quyết liệt của thời gian
Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Cách cảm nhận thời giạn tịnh tiến, thơ ca xưa nay đã nói nhiều: " Đơng qua xn đã
tới liền / Hè về rực rỡ, êm đềm thu sang", nhưng (với tiết tấu thơ nhanh) chỉ có
Xuân Diệu mới thấy được trong cái đẹp đã chớm vị tàn phài, cùng một lúc nhà thơ
vừa được trong cái đẹp đã chớm vị tàn phai, cùng một lúc nhà thơ vừa thấy xuân
đến mà cũng thấy xuân đi. Điệp ngữ nghĩa là như nhấn mạnh, rồi day đi day lại cái
quy luật phũ phàng: Thời gian trôi đi quá nhanh, cái đẹp rồi sẽ khơng cịn nữa, tuổi
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188



Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

trẻ sẽ đi qua. Tác giả tiếc cho cái đẹp - cái hữu hạn của đời người nên giọng thơ trở
nên hờn dỗi:
Lịng tơi rộng, nhưng lượng trời cứ chật
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
... Cịn trời đất, nhưng chẳng cịn tơi mãi,
Nên bâng khng tôi tiếc cả đất trời;
Nỗi niềm luyến tiếc mùa xuân - tuổi trẻ, là tiếc sự sống. Đó là biểu hiện của lòng
yêu đời ham sống, ý thức giá trị của sự sống. Tiếc mùa xuân ngay giữa mùa xuân,
tiếc tuổi trẻ đang khi còn trẻ tuổi là sự trỗi dậy của ý thức về cái đẹp vô giá của cuộc
sống nên cần phải tranh thủ thời gian, sống như thế nào cho có ý nghĩa, xứng đáng
với đời người. Đó là một quan niệm nhân sinh. Thời gian vơ tri, lạnh lùng đã âm
thầm tàn phá không thương tiếc cái đẹp. Khi cái đẹp tàn phải thì tự nhiên đối kháng
với con người: lịng tơi rộng nhưng trời chật, cịn trời đất nhưng chẳng cịn tơi và
thiên nhiên cũng mất đi cái vui tự nhiên của nó:
Mùi tháng năm điều rớm vị chia phôi
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Mùa xuân, tuổi trẻ đều chảy trơi theo thời gian, theo nhịp tuần hồn của vũ trụ. Tác
giả bất lực trước sự ra đi của cái đẹp, mùa xuân và thấy đời người hữu hạn nên câu
thơ chùng xuống buồn não nuột:
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa.
Thế nhưng tác giả không buông xuôi theo sự sắp đặt của tạo hóa mà vùng lên tranh
thủ chạy đua với thời gian, dẫn đến thái độ sống đặc biệt:
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm
Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Ta muốn thâu trong một cái hơn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Cụm từ: Ta muốn ơm đứng riêng thành dịng thơ như để nhấn mạnh, khẳng định
niềm khát khao mãnh liệt, vừa dựng lên hình ảnh một con người đang dang rộng đôi
tay muốn ôm trọn mọi vẻ đẹp vào lịng để tận hưởng no nê. Nhờ tình u cuộc sống
cuồng nhiệt, tác giả đã tranh thủ lấy được vẻ đẹp của mùa xuân khi thời gian chưa
tàn phá. Cái đẹp vẫn còn sự tươi mới nồng nàn đầy sinh khí: sự sống... mơn mởn...
Giọng thơ gấp gáp, sơi nổi, kết hợp với điệp ngữ Ta muốn diễn tả niềm khao khát
ráo riết, cuống quýt, vội vàng, muốn được sống no nê, đủ đầy. Những động từ mạnh:
ôm, riết, thâu, cắn diễn tả hoạt động nhanh, mạnh, thiên về cảm giác. Tác giả như
muốn vồ vập, ngấu nghiến để tận hưởng no nê vẻ đẹp của cuộc sống, thể hiện tình
yêu cuộc sống cuồng nhiệt tột cùng. Tác giả đã mở rộng mọi giác quan để tận
hưởng và sống hết mình cho mùa xn, tuổi trẻ:
Sống tồn tim tồn trí, sống toàn hồn
Sống toàn thân và thức mọi giác quan.
Bài thơ Vội vàng thể hiện ý thức về giá trị của cuộc sống. Nhất là mùa xuân — tuổi
trẻ. Từ dó tác giả bộc lộ tình u đắm đuối, cuồng nhiệt, say mê cuộc sống và tuổi
trẻ - một cái đẹp có thực nơi trần thế, khơng phải nơi hoang tưởng xa lạ nào trong

các thuyết giáo. Bài thơ đem đến một nhân sinh quan tích cực phải biết sống đủ dầy,
sống có ý nghĩa, biết tận hưởng những vẻ đẹp mà cuộc sống ban tặng, đừng để cuộc
dời, nhất là tuổi trẻ trơi qua một cách hoang phí vơ ích.
7. Cảm nhận về bài thơ Vội Vàng mẫu 6
Cuộc sống cứ nhẹ trôi như một bản nhạc không lời, có lúc cao trào, có lúc lại trầm
bổng, du dương làm tâm hồn ta miên man trong những dòng suy nghĩ. Liệu thời
gian của đời người có tuần hồn như thời gian của vạn vật hay chỉ là tuyến tính, một
khi đã đi qua sẽ không bao giờ trở lại nữa?
Cứ bâng khuâng trong dòng xúc cảm của câu hỏi ấy, chúng ta lại chợt nhớ tới thi
phẩm "Vội vàng" của tác giả Xuân Diệu. Cùng lạc vào "xứ sở cái đẹp" và chạm ngõ
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

những vần thơ đâm sắc màu của chàng thi sĩ "say men sống" ấy, ta sẽ có câu trả lời
đúng đắn. Nhà thơ Thế Lữ đã từng nhân xét về Xuân Diệu: "Nhà thi sĩ ấy là một
chàng trai trẻ hiền hâu và say đắm, tóc như mây vướng trên đài trán thơ ngây, mắt
như bao luyến mọi người và miệng cười mở rộng như một tấm lòng sẵn sàng ân ái.
Chàng đi trên đường thơ, hái những bơng hoa gặp dưới bước chân mình, những
hương sắc nẩy ra bởi ánh sáng của lịng chàng".
Có lẽ, ai đã từng một lần lật mở ngưỡng cửa văn chương của Xn Diệu đều trót
u cái " hồn thơ ln rộng mở, chẳng bao giờ để lịng mình khép kín- một hồn thơ
tha thiết, rạo rực, băn khoăn". Phải chăng, chính sự giao thoa của miền đất Hà Tĩnh
hiếu học với q mẹ Quy Nhơn( Bình Định)- nơi có những bãi biển trải dài vô tân
đã tôi luyện nên một Xuân Diệu với phong cách rất riêng, rất độc đáo. Ông là một
cây bút có sức sáng tạo mãnh liệt, dồi dào và bền bỉ. Vì thế ơng xứng đáng với danh
hiệu "một nhà thơ lớn, một nghệ sĩ lớn, một nhà văn hóa lớn". Thi sĩ đã sáng tác bài
"Vội vàng" năm 1938, được in trong tập "Thơ Thơ"- tập thơ đầu tay tiêu biểu cho

hồn thơ Xuân Diệu trước Cách mạng tháng Tám. Mở đầu bài thơ, tác giả đã bộc lộ
tình u trần thế tha thiết:
Tơi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tơi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi
Với điệp ngữ "tôi muốn", kết hợp với các động từ "tắt nắng", "buộc gió", thể hiện
ước muốn ngơng cuồng nhưng có lẽ sẽ khơng thực hiện được vì đi ngược lại quy
luật của tự nhiên. Tuy vây, qua cái ước mong đoạt quyền tạo hóa để "màu đừng
nhạt", "hương đừng bay", ta thấy được khát vọng muốn lưu giữ sắc màu, hương vị
ngọt ngào, đẹp đẽ của vạn vật thiên nhiên. Chỉ với bốn câu thơ ngũ ngơn ngắn gọn"những câu thơ ít lời mà nhiều ý, súc tích nhưng đọng lại bao nhiêu tinh hoa. Xuân
Diệu là một tay thơ biết làm cho ta ngạc nhiên vì nghệ thuật dẻo dai và cần mẫn".
Chàng thi sĩ này quá cuồng nhiệt khiến ta liên tưởng tới hình ảnh Đơnkihơtê trong
"Đánh nhau với cối xay gió". Dù khơng thể hồn thành được ước muốn xa vời ấy
nhưng vẫn làm, vẫn khát khao. Xuân Diệu cũng khác hẳn với các nhà thơ mới.

Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


Thư viện Đề thi - Trắc nghiệm - Tài liệu học tập miễn phí

Nếu Xuân Diệu muốn níu giữ những gì tuyệt vời nhất của thiên nhiên thì Chế Lan
Viên lại muốn lấy mọi cái buồn của mùa thu chặn mùa đơng, khơng muốn nhìn vào
sự sống:
Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng
Với của hoa tươi muôn cánh rã
Về đây đem chắn nẻo xuân sang
Có sự khác biệt ấy phải chăng là do thơ Xuân Diệu bao giờ cũng "say đắm tình yêu,

say đắm cảnh trời, sống vội vàng, quấn quýt". Thơ ông không có khái niệm sống
châm chạp, chỉ biết u hồi mà phải sống gấp gáp, vội vã như có sự thúc giục từ một
ai đó. Đây là một khát vọng khơng tưởng, với quan niệm chạy đua cùng thời gian,
sống hết mình, sống mãnh liệt cho từng phút, từng giây của sự sống.
Biết cách trân trọng từng khoảnh khắc ấy. Quan niệm sống của Xuân Diệu đầy mới
mẻ, dung hòa giữa tân hiến và tân hưởng để cuộc sống thực sự có ý nghĩa. Tuy
nhiên, lối sống vội vàng này khơng có nghĩa là sống gấp, sống ẩu như một số bộ
phân thanh niên hiện nay. Với Xuân Diệu, thế giới này đầy tươi đẹp, hương sắc.
Thể hiện qua sự tuôn trào mãnh liệt của tâm trạng với những câu thơ kéo dài hơn:
Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Trước mắt ta bây giờ, bức tranh thiên nhiên giống như một thiên đường trên mặt đất.
"Của ong bướm", "Của yến anh"- một cách nói rất độc đáo khiến cho câu thơ được
Tây hóa, đầy sáng tạo, mới mẻ. Biện pháp điệp ngữ "này đây" đã một lần nữa nhấn
mạnh, giúp người đọc cảm nhân và hình dung thái độ trầm trồ, thán phục, thích thú
của thi nhân khi mỗi bước đi đều được chiêm ngưỡng vẻ đẹp say đắm của thiên
nhiên, vạn vật. Bức họa ấy được thêu dệt từ những nét vẽ hết sức điêu luyện. Hình
ảnh "ong bướm", "yến anh" – những cặp đôi gắn kết, không thể tách rời lại được
gắn với thời gian " tuần tháng mật"- câu thơ này đã khiến bao người băn khoăn, suy
ngẫm. Tơi tự nhủ, liệu đây có phải là tuần mà ong bướm đi tìm hoa kiếm mật, hay
đây là thời gian đẹp đẽ, ngọt ngào nhất của cuộc đời con người?- Dù hiểu theo cách
Trang chủ: | Email hỗ trợ: | Hotline: 024 2242
6188


×