Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (36.63 KB, 2 trang )
Một góc tĩnh lặng của cuộc sống!
Chào tất cả mọi người, sau một thời gian dịch kéo dài chúng ta đã bắt đầu quay lại
cuộc sống bình thường như trước khi đợt dịch bùng mạnh ở các tỉnh phía nam, đặc biệt là
TP. Hồ Chí Minh và Bình Dương, mặc dù cuộc sống chưa trở lại bình thường như trước
khi có dịch, nhưng nhìn lại quảng thời gian dịch bệnh nổ ra, thời điểm đấy khi mới đầu
chỉ vài trăm ca tiếp đến là hàng nghìn ca rồi lại lên đến hơn 10.000 ca nhiễm mỗi ngày,
khơng khí u ám bao trùm tồn bộ phía nam, các tin xấu hàng ngày cứ liên tục nêu trên
các tin tức thời sự, đó chỉ là con số của một mình TP. Hồ Chí Minh, nhưng con số này đã
thống kê chính xác chưa hay chỉ là một phần nổi của tảng băng trơi, thời điểm đó ai ai
trong chúng ta cũng cảm thấy hoang mang và lo sợ, không biết cuộc sống của chúng ta sẽ
đi về đâu, khi nào chính bản thân mình sẽ bị nhiễm.
Và đau sót hơn khi có những tin tức về hậu quả của dịch bệnh để lại là nhiều
người mất người thân hay nhiều em nhỏ mất cả cha lẫn mẹ, gia đình 6 người mà sau dịch
nhìn lại chỉ cịn 2 chị em, cảnh một em nhỏ nhận lại bát tro cốt của cả bố lẫn mẹ, mà đôi
mắt em trong veo bởi em đâu có biết chuyện bố mẹ của em đi xa lắm rồi đâu, khi đó tơi
có một cảm giác xót xa, thương em biết nhường nào, rồi mai đây em sẽ sống sao, khi em
đang còn ở cái tuổi chưa vào lớp 1 nữa, làm sao em hiểu hay em biết bố và mẹ của em đã
đi xa, xa lắm em sẽ chẳng bao giờ được gặp lại người thân yêu của em nữa,…, đây chỉ là
một vài hoàn cảnh mà tôi muốn nhắc tới và dịch bệnh đã cướp đi của chúng ta rất nhiều,
lúc đó tơi tự nói với mình rằng “cuộc sống này thật vơ thường phải khơng, ít ra mình cịn
may mắn hơn rất rất nhiều so với nhiều người ở ngồi kia” và tơi cũng muốn góp một
phần gì đó vào cuộc chiến này, dù ít hay nhiều nhưng đó là tấm lịng, tơi đã tự tay nhắn
tin ủng hộ cho quỷ phòng chống dịch được 100,000 cơ đấy, hihi!
Nhưng đó là những điều chúng ta mất, nhưng có một chuyện mà tơi muốn kể cho
mọi người vào ngày hơm nay, đó là những chiến sĩ tuyền tuyến đã trực tiếp tham gia
phòng chống dịch, họ lao vào cuộc chiến để cố gắng cứu với giúp đỡ cho bất cứ ai cần và
tôi nhớ rằng hồi nhỏ ở quê mọi người ta hay nói câu “Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” ý
chỉ những người lo chuyện bao đồng của xã hội, nhưng sau này lớn lên thì tơi suy nghĩ
khác các bạn à, chỉ có những người có tình u thương vơ bờ bến, sự đồng cảm, lòng cảm
thương và hành động hành hiệp trượng nghĩa khơng quản gian nan mới có thể làm được
những điều phi thường đó! Và trong cuộc chiến đó có rất nhiều tấm gương đã hi sinh của