Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường xưa. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể về buổi thăm trường đầy xúc động đó pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (116.25 KB, 3 trang )

Đề bài:
Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường xưa.
Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể về buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài làm:

Hải Phòng ngày 21 tháng 12 năm 2009
Khuyên thân mến!
Hè vừa rồi, nhân về thăm quê mình có ghé thăm trường cũ. Sau 20 năm, mái
trường xưa đã có rất nhiều thay đổi. Mình muốn viết thư cho bạn ngay, vừa để hỏi
thăm sức khoẻ của gia đình bạn vừa muốn tâm sự cùng bạn những chuyện ngày xưa.
Đó là vào một buổi chiều muộn, không gian làng quê yên ả, thanh bình đến kỳ
lạ. Mình bước trên con đường làng, vẫn là con đường ngày xưa có nhiều hoa và cỏ
nhưng cảm giác của mình thật lạ: hồi hộp, xao xuyến như cô học trò nhỏ ngày nào mỗi
sớm mai đến lớp .Từ xa mình đã trông thấy trường: nhà cao tầng, lợp ngói đỏ, nổi bật
trên nền trời ngày hè xanh trong. Bước những bước chân chậm rãi đến gần ngôi
trường xưa yêu dấu, mình cảm nhận rõ ràng cảm giác thân quen gần gũi khi nhìn thấy
tấm biển: “Trường THCS Tây Hưng”. Khuyên còn nhớ lời cô đã nói: “Bước qua cánh
cổng này là một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra”. Đúng là như vậy. Ngôi trường của chúng
ta giờ đã thay đổi khá nhiều:to đẹp hơn, khang trang hơn, có tường bao, vườn thực vật
và rất nhiều cây cảnh. Chỉ có những hàng cây trên sân trường là vẫn thế:xanh biếc đến
nao lòng. Cuối sân trường, hàng phượng vĩ vẫn nở hoa đỏ rực như mùa thi chỉ vừa
mới qua thôi Mình bước chầm chậm lên hành lang tầng hai, giật mình khi trông thấy
bác La bảo vệ. Có lẽ nhìn cái vẻ bần thần của mình bác ấy cũng đoán ra là học sinh cũ
về thăm trường nên chỉ cười mà không hỏi gì cả. Lòng bồi hồi bước đến bên lớp cũ,
nhìn qua cửa sổ, cảm thấy mình vẫn là cô học trò nhỏ ngày nào. Trong “ngôi nhà
chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã học tập, vui chơi, cùng chia sẻ
với nhau những niềm vui, nỗi buồn, những tâm tư tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên
trong sáng. Những dãy bàn, những giờ học hăng say, dường như còn thoảng đâu đây
cả lời cô giáo giảng… Sơn Ca còn nhớ chỗ ngồi của bọn mình ngày xưa không? Bàn
thứ hai,bên trái, chỗ ngồi đã gắn bó với chúng mình trong suốt cả năm học lớp 9. Có


lần cô giáo cho làm bài tập, cả lớp cắm cúi làm còn An cúi mặt xuống bàn làm một
giấc.Thấy An ngủ ngon lành quá, mình vẽ lên mũi cậu ấy một chấm tròn to nhìn y như
mũi con mèo.Một lát cô giáo trông thấy, gọi An đứng dậy. Nhìn An, cô giáo bật cười
còn cả lớp được một phen nghiêng ngả. Ngày ấy chúng mình quí nhất cô Phương. Với
cả lớp, cô như người chị cả, vừa nghiêm nghị vừa gần gụi, yêu thương. Giọng cô nhỏ
và trong, những bài cô dạy, những câu chuyện cô kể dường như bao giờ cũng hấp dẫn
hơn nhiều lần…Tất cả như vừa mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên trong ký ức, giờ ào ạt ùa
về khiến nỗi nhớ trở nên cồn cào, cháy bỏng. Gió chiều mát dịu, mang theo cả vị mặn
mòi của biển khiến mái trường quê thêm thân thuộc biết bao !
Mỗi chúng ta giờ đều đã khôn lớn trưởng thành. Những ước mơ xưa giờ đã
thành hiện thực. Nỗi lo toan của cuộc sống khiến ta đôi lúc lãng quên nhiều thứ. Chỉ
riêng ở nơi này, những kỷ niệm của chúng mình vẫn chờ đợi những học trò xưa
Chiều muộn, mình trở về. Đã bước chân ra khỏi ngôi trường lưu giữ những
tháng năm học trò hồn nhiên và đẹp như một câu chuyện cổ tích mà thấy lòng mình
vẫn xao xuyến bâng khuâng
Khuyên! Thư đã dài, mình dừng bút nhé. Hẹn gặp nhau một ngày gần nhất khi
chúng mình cùng trở lại trường xưa !

×