Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.93 KB, 3 trang )
Mẹ là mạch nguồn của văn chương
Mỗi nhà văn đến với nghề viết bằng một con đường riêng và đề tài mà họ chọn
cũng vậy. Nhưng trong tiềm thức của mỗi người viết, chắc chắn luôn có hình bóng của
một người mẹ.
Người mẹ ấy sẽ đi vào những trang viết, khi trực tiếp lúc gián tiếp, khi là một
số phận, lúc là bóng dáng của một nhân vật mà họ yêu thương. Có lẽ đúng như ai đó
từng nói, người mẹ như một mạch nguồn văn chương, nơi bắt đầu của những kiệt tác.
Không phải không có những hình tượng người mẹ xấu xa trong văn chương.
Bởi cuộc sống luôn rộng lớn hơn mọi trí tưởng tượng và văn học lại luôn cần bắt đầu
từ cái nền móng ấy. Nhưng những hình tượng người mẹ như thế không nhiều và nếu
có thì phải được miêu tả trong những trạng huống đặc biệt của kiếp người.
Và như một sự trừng phạt mang màu sắc tâm linh, những người mẹ gắn nhiều
tội lỗi, thường phải trả những cái giá quá đắt, đôi khi phải bằng cả mạng sống của
mình. Có lẽ vì thế mà các nhà văn luôn cẩn trọng với những mẫu nhân vật người mẹ.
Bởi họ yêu mẹ mình.
Đi theo nghiệp văn chương là một con đường dài. Người mẹ chính là một chỗ
dựa tinh thần trong những lúc vật vã mỏi mệt của một đời văn. Người mẹ ấy có thể
nâng giấc cho con, nhưng cũng có thể bằng cả đời mình để dạy con những bài học
giản dị
Có những số kiếp khổ đau của người mẹ thành tác phẩm vĩ đại của những đứa
con. Nhưng cũng có những triết lý sống được hiển hiện trên những con chữ, như một
mạch ngầm chảy truyền từ người mẹ. Cuộc sống, sự bao dung và tình yêu con của
người mẹ có lẽ sẽ luôn là sự khởi đầu cho mỗi trang viết của những ai khao khát được
viết văn
* * *
Đi khắp thế gian