Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Đề Bài: Trong Những Năm Học Tiểu Học, Ngoài Thấy Cô, Bè Bạn, Em Còn Được Tiếp Xúc Với Rất Nhiều Các Cô, Các Bác Phục Vụ Trong Trường

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.09 KB, 1 trang )

Đề bài: Trong những năm học tiểu học, ngoài thấy cơ, bè bạn, em cịn
được tiếp xúc với rất nhiều các cô, các bác phục vụ trong trường. Em hãy tả lại
hình ảnh một người mà em quý nhất.
Bác Long bảo vệ trường em là người vui tính. Bác đã làm bảo vệ trường em từ
trước khi em bước chân vào học ở trường này.
Năm nay bác đã gần sáu mươi tuổi rồi nhưng trơng bác cịn rất khỏe mạnh và
nhanh nhẹn lắm. Dáng người cao, gọn gàng trong bộ quần áo bộ đội đã bạc màu. Khuôn
mặt bác vuông vức, quai hàm bạnh, đôi lông mày rậm, nước da lúc nào cũng đỏ au. Mới
nhìn bác ai cũng thấy sợ nhưng bác lại rất hiền lành. Các con của bác đều đi làm và
sống xa nhà, vợ bác qua đời khi bác cịn trẻ nên bác ở lại ln phòng bảo vệ của nhà
trường. Bác sống rất giản dị nên đồ đạc cũng rất đơn sơ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Một
ngày của bác bắt đầu từ năm giờ sáng. Sau khi vệ sinh cá nhân, bác đi mở cửa các
phòng lớp học, quét dọn văn phòng, …Khi chúng em tới trường, bác đón ngay cổng ra
vào, vừa hướng dẫn xếp xe vừa nhắc nhở các bạn ra vào đúng quy định tránh gây ùn tắc
giao thông. Gõ trống, đóng cửa, dọn vệ sinh, hướng dẫn khách và phụ huynh đến liên hệ
công việc…nhiều việc như vậy nhưng chưa bao giờ em thấy bác cáu gắt hay tỏ ra mệt
mỏi. Chỉ là một nhân viên phục vụ nhưng cả trường ai cũng quý và nể phục bác. Có lẽ
vì bác là người sống rất nghiêm túc và tận tụy với cơng việc. Với riêng em, có những kỉ
niệm về bác có lẽ khơng thể nào qn được. Mẹ em đi làm công ty hôm nào cũng đến
lên đèn mới về đến nhà. Ngày đầu tiên đi học, các bạn đã có người đón hết, trời tối dần,
mặc dù đã được mẹ dặn dò rất nhiều nhưng nỗi sợ hãi cứ hiện lên trong đầu em. Thế rồi
em òa khóc nức nở. Bác Long ơm em vào lịng, lau nước mắt rồi kể chuyện cho em
nghe. Câu chuyện của bác kể về những năm tháng chiến tranh, câu chuyện khơng có mở
đầu, khơng có kết thúc. Câu chuyện của bác kể cho em nghe từ cái buổi đầu tiên đi học
ấy cho đến hết năm lớp Một cũng chưa kết thúc. Em khơng hiểu gì nhiều nhưng những
câu chuyện ấy đã an ủi em những khi chờ mẹ đón. Biết tính em hay chạy nhảy và khơng
thích ngồi trong phịng, bác cịn tự tay đóng cho em một chiếc ghế bằng gỗ rất xinh để
ngồi trong nhà chờ đợi mẹ. Thỉnh thoảng bác lại dúi cho em vài cái kẹo cái bánh. Vì u
q bác đã có lúc em tặng bác chiếc kẹp tóc cài trên đầu. Bác cười và nói: cái kẹp tóc
này chỉ dành cho những cơ bé xinh xắn như cháu thôi. Bây giờ nhiều lúc nhớ lại em vẫn
thấy mình thật buồn cười.


Bác bảo vệ trường em là vậy đấy. Mãi mãi trong tâm trí em vẫn lưu giữ hình ảnh
bác bảo vệ đáng kính.



×