Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Hà Thanh 5E

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.64 KB, 4 trang )

Hà Thanh 5E
Đề bài: Em hãy tả hình dáng và tính tình cơ giáo (thầy giáo) đã dạy em trong những
năm học trước mà em nhớ nhất.
 Tôi đã học rất nhiều cô, nhưng người để lại cho ấn tượng sâu sắc nhất là cô Thành dạy
tôi năm lớp bốn
Từ xa, tôi đã nhận ra cô bởi dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát. Cô thường mặc những bộ
quần áo giản dị, sẫm màu phù hợp với độ tuổi. Khuôn mặt cô hình trái xoan với nước da
rám nắng. Cơ có đơi mắt đen láy, rất đẹp làm tăng thêm vẻ thanh mịn, cong cong của cặp
lơng mày. Đơi mắt ấy nhìn chúng tơi một cách trìu mến, thân thiện. Cái mũi của cô thanh
thanh, cao cao, bên dưới là chiếc miệng ln mỉm cười cùng hàm răng trắng bóng, đều
đặn nổi bặt cặp mơi tươi tắn. Mái tóc cơ hơi xoăn, đen óng ả bng xuống ngang vai.
Trơng cơ thật bao dung, dịu hiền.
Cô luôn luôn được mọi người yêu quý. Giờ lên lớp, cô giảng bài rất dễ hiểu, hấp dẫn,
giọng nói của cơ rõ ràng, nét mắt vui tươi. Mỗi khi có bài khó, chỗ nào chưa hiểu, mạnh
dạn hỏi, cơ đều tận tình giảng lại. Vào giờ ra chơi cơ cịn giành thời gian để trả lời những
câu hỏi của chúng tôi                . Không những cô coi trọng mơn Tốn, Tiếng Việt cơ cịn
giúp chúng tơi đạt điểm tốt trong tất cả các môn. Mỗi khi bạn nào mắc khuyết điểm cơ đều
nghiêm khắc phê bình nhưng cô chưa bao giờ phải xỉ mắng một học sinh nào. Với tấm lịng
nhân ái cơ vận động chúng tơi cùng cơ qun góp tìên ủng hộ các bạn nghèo vượt khó.
Những việc làm của  cơ làm tơi khơng thể qn được, nó ln đọng lại trong tim tơi.
Tơi coi cô như người mẹ thứ hai của tôi. Mai đây khôn lớn, những kiến thức mà cô
Thành và các thầy cô khác đã dạy tôi sẽ trở thành hành trang để tôi bước vào đời. Tôi sẽ
không quên mái trường thời thơ ấu này và hình ảnh cơ đã dạy dỗ tơi.                               
 
Đề bài: tả hình dáng tính tình một cụ già mà em rất kính u(cụ già đó có thể là ơng,
bà em hoặc một người mà em quen).
      Ngồi bố và mẹ thì người mà em u q nhất là ơng ngoại. Ơng vẫn thường đưa
em đi học hồi mẫu giáo.
      Năm nay, ông đã hơn tám mươi tuổi nhưng cử chỉ cịn khá nhanh nhẹn. Vóc người
tầm thước, hơi gầy, da ơng sạm đi vì nắng, trên đó cịn điểm thêm những nốt chấm đồi
mồi của tuổi già. Trên đầu ơng lơ thơ những sợi tóc bạc trắng như cước. Vầng trán cao cao,


lằn sâu nhưng vết nhăn. Mỗi khi nhìn ơng, em lại thấy thương ông nhiều hơn. Đôi mắt đã
mờ của ông dưới cặp lông mày ngả bạc. Răng ông đã rụng nhiều nhưng nhờ lắp bộ răng
giả nên nụ cười vẫn tươi. Mỗi khi ông cười trông ông như ông tiên phúc hậu ln hiện ra
mỗi khi em khóc. Khi cịn nhỏ, mỗi khi ngồi trong lịng ơng, em lại ngước nhìn chịm râu
của ơng, đó là chịm râu em thích nhất. Hằng ngày, ông thường mặc chiếc áo Đông Xuân
cộc tay với chiếc quần vải kẻ ca- rô. Tuổi đã cao nhưng ông làm việc luôn tay luôn chân.
Lúc thì quét nhà, lúc tưới cây,vun xới cho gốc cây sau nhà. Mỗi khi, có qủa gì ăn được là
ơng lại nhường hết cho em. Ơng vẫn thường rủ bạn bè, hàng xóm sang nhà cùng đánh cờ,
đọc thơ hay tổ chức đi xe đạp. Cịn lúc rảnh rỗi ơng là người nội trợ tài ba thay bà . Ông
nấu những ăn đơn giản nhưng lại đủ chất. Em con nhớ trước khi ăn cơm ơng thường nói :
“Hỡi nhưng thức ăn từ đất và biển hãy đem lại cho cháu ta sức khoẻ”. Hàng xóm cần gì thì
ơng là người giúp đỡ đầu tiên, khơng ngần ngại. Khi con cái có điều gì sai ơng thường
khun răn chứ khơng trách móc.
Mọi người đều rất mến ông và chúc thọ cho ông. Riêng em nếu có thể em sẽ mong ơng
khoẻ mãi, sống mãi bên em.


Tạm BiệtTạm biệt bạn bè, thầy cô,
Tạm biệt bạn mái trường yêu dấu.
Tạm biệt chùm hoa phượng đỏ,
Tạm biệt mộng ước tuổi thơ,
Tạm biệt! Tạm biệt! Mái trường,
Sẽ không bao giời tơi qn.
Chia tay mẹ Cầm kính u của con
Hình ảnh của mẹ mãi mãi trong trái tim con.
Ve.. ve... ve....
            Tiếng ve kêu chia tay mẹ đấy!
Mẹ ơi! Thấm thoắt thoi đưa thì một năm học đã trơi qua với biết bao  kỷ niệm vui buồn về mẹ và  về các bạn.
Mẹ ạ! Con sawps phải chia tay với mẹ, với các bạn. Được mẹ dạy dỗ, chỉ bảo cho con trong năm nay là niềm
vui sướng, vinh hạnh cho con. Mẹ ơi! Có biết bao kỷ niệm giữa mẹ và con mà nó khắc sâu và con. Nhớ những

lúc mẹ giảng, mẹ hay ho lắm. Con biết, đó là vì mẹ giảng bài nhiều và vì mẹ đã dồn hết sức lực để dạy dỗ
chúng con. Có nhiều lúc mẹ bị ốm mà vẫn gượng đến trường. Nhớ những lúc ở trên lớp mẹ mắng con, con
không ghét, hận mẹ mà ngược lại con thầm  cám ơn mẹ, vì mẹ làm thế là cách tốt nhất để con khơng tái phạm
nữa. Mẹ ơi! Những lần con nói chuyện có làm mẹ bực mình khơng? Con nghĩ rằng, giờ này nói lời xin lỗi thì
cũng đã q muộn nhưng con vẫn phải nói để mẹ hiểu  và tha thứ cho con. Bây giờ, con mà nói lời chia tay thì
khơng thể nào ngăn được cảm xúc và những hàng lệ rơi trên má. Mẹ ạ! Con không thể nào viết câu chia tay với
mẹ được, phải chăng đây là một giấc mơ. Trong một năm, có lúc con chán nản khơng muốn học và những lúc
đó, chỉ có mẹ mới động viên con cố lên. Mẹ ơi! Tại sao con lại phải chia tay với mẹ, với mái trường tiểu học Cát
Linh thân thương? Con vẫn có thể đến thăm và tâm sự với mẹ những câu chuyện con gặp hàng ngày. Nhưng
trong khoảng thời gian ba tháng nghỉ hè, con sẽ không gặp mẹ được. Con biết, bởi vì mẹ cịn dành nhiều thời
gian để thư giãn, du lịch cho thoải mái đúng không ạ? Thôi, con đành phải nói lời chia tay với mẹ, nhưng chỉ
trong 3 tháng thôi mẹ nhé!
Mẹ ơi! Con muốn thưa rằng: “ Con không muốn đây là lưu bút đâu mà là bức thư con viết cho mẹ mà thơi. Vì
nếu  là lưu bút thì mẹ và con sẽ khơng bao giờ gặp nhau nữa. Mẹ ơi! Hoa phượng đã nở, đón chào ngày hè.
Lòng con vừa vui lại vừa buồn. Bạn bè, thầy cô, sẽ là những kỷ niệm trong con. Nhớ ngày nào, chúngcon bước
vào lớp 1 với đầy bở ngỡ. Một, hai, ba, bốn, năm cuối  cùng ngày kết thúc năm học đã đến. Mẹ ơi! Mẹ hãy cho
con biết ý nghĩa này đúng hay sai, dại dột hay bình thường. - Con nghĩ rằngkhơng cần phải học giỏi theo kiểu
nâng cao, chỉ cần bình thường, đủ điểm đạt học sinh tốt là được. Mẹ ơi! Mẹ có biết rằng mỗi khi mẹ giao cho
con làm việc giì, kể cả dù chỉ là nhỏ nhất con cũng thấy vui và thích thú khơng a? Mẹ ơi! Có việc này con nghĩ
mãi có nên kể với mẹ khơng?: Đó là việc từ đầu năm, khi mẹ bắt đầu bước vào con đường dạy học lần đầu cho
chúng con con có một.....................................................


đánh học sinh, nhưng không mẹ rất dịu hiền không bao giờ đánh học sinh. Mẹ còn nhớ chị Phan Mỹ Linh, đã là 
học sinh cũ của mẹ, cách đây 8,9 năm. Chị Phan Linh Chi, học trò cũ của mẹ cách đây 2,3 năm. Và chị gái của
con, chị Lê Lan My, cách đây đúng 5 năm. Khi con hỏi các chị về mẹ, đều có câu trả lời.
- “Học cô Cầm sướng lắm, cô giảng bài dễ hiểu và  chu đáo. Học cơ Cầm thì thì  thi đỗ tốt nghiệp là cái chắc
chắn!”
Và khi cuối năm thì:
“ Khi bọn chị chia tay, cô đã cho bọn chị những lời khuyên vào năm học mới trong cả năm, cả khi cô vắng, chị

chỉ mong được cô dạy mãi thôi!”
Đấy! Mẹ thấy không? Không chỉ con mà ai ai cũng qúi mẹ, bởi vì sự tận tình, chu đáo của mẹ khiến người ta
khơng chê vào đâu được.
Thơi, những dịng bút của con đã dài. Mẹ hãy giữ những kỷ niệm của mẹ và con trong ba tháng, rồi mở nó ra
trong năm học mới, con chúc mẹ mạnh khoẻ, sống lâu, công tác tốt, gặp nhiều may mắn. Con mong mẹ và con
sẽ có nhiều bức thư trao đổi thường xuyên mẹ nhé.

 
Tạm Biệt  người mẹ hiền của lớp 5g
Đôi môi khoe sắc thắm
Nụ cười như ánh nắng
Đôi mắt đen lay láy.
Mái tóc xoăn sau gáy.
Khiến ai cũng ngỡ ngàng,
Về đặc điểm nết tốt.
Người mẹ lớp 5G..

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, khi hoa phượng rực rỡ màu đỏ trên hè phố, khi tiếng ve kêu ra rả báo hiệu mùa hè
về thì lúc đó tơi sẽ phải xa bạn bè, xa thầy cô, xa mái trường tiểu học thân yêu.
Nhớ hôm nào tôi lững chững bước vào lớp 1 thì bây giờ, khi 5 năm trơi qua, tơi đã là học sinh lớp 5 chững chạc.
Đối với tôi, nó đến và đi như một cơn gió, chỉ cịn lại là những dòng lưu bút tuổi học trò trong cuộc đời tôi. Nếu


có một điều ước, tơi ước mong sao được đồn tụ cùng bạn vè, cùng chia xẻ buồn vui với nhau mãi mãi. Những
kỉ niệm về tình bạn đẹp đẽ, về mái trường thân yêu sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tơi!
Đặng Nhật Anh

 

Chỉ cịn vài ngày nữa thôi, khi hoa phượng rực rỡ màu đỏ trên hè phố,

khi tiếng ve kêu ra rả báo hiệu mùa hè về thì lúc đó tơi sẽ phải xa bạn
bè, xa thầy cơ,
Chỉ cịn vài ngày nữa thơi, khi hoa phượng rực rỡ màu đỏ trên hè phố, khi tiếng ve kêu ra rả báo hiệu mùa hè
về thì lúc đó tơi sẽ phải xa bạn bè, xa thầy cơ, xa mái trường tiểu học thân yêu.
Nhớ hôm nào tôi lững chững bước vào lớp 1 thì bây giờ, khi 5 năm trôi qua, tôi đã là học sinh lớp 5 chững chạc.
Đối với tơi, nó đến và đi như một cơn gió, chỉ cịn lại là những dịng lưu bút tuổi học trị trong cuộc đời tơi. Nếu
có một điều ước, tơi ước mong sao được đồn tụ cùng bạn vè, cùng chia xẻ buồn vui với nhau mãi mãi. Những
kỉ niệm về tình bạn đẹp đẽ, về mái trường thân yêu sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tơi!
Đặng Nhật Anh

 

 



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×