Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Chơi ở Las Vegas docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (221.87 KB, 10 trang )




Chơi ở Las Vegas

Quãng đường gần 5 tiếng từ San Bernardino, bang California
tới Las Vegas khá bằng phẳng, chỉ có một chuyện đáng nhớ
là chúng tôi dại dột chui vào đổ xăng ở một cây xăng vô danh
trong một quán ven đường, quãng giữa hoang mạc nên bị
chém tới tận 4 USD/gallon, trong khi cách đó hơn chục km là
mấy cây xăng khác với giá có 3 USD/gallon. Ai bảo là chỉ lơ
ngơ ở Việt Nam thì mới bị chém đâu nhỉ!

Con đường trải dài, nhẵn và vắng vẻ. Nếu nói nghiêm túc thì
ở cái xứ này, càng về nhà quê hẻo lánh lại càng an toàn, chỉ
cần lưu ý là đừng đi vào chỗ hẻo lánh quá kẻo hết xăng mà
không kiếm ra chỗ đổ là được.




Chạy tà tà đến xế chiều thì hai anh em cũng tới Las Vegas,
còn gọi là Sin City (Thành phố Tội lỗi). Chúng tôi đã thuê
sẵn phòng trong casino Circus Circus. Ở Las Vegas có một
điểm đặc biệt là giá tiền phòng ở các casino lớn đôi khi rẻ
hơn nhiều so với các hotel nhỏ hoặc motel xa trung tâm. Lý
do đơn giản là các casino tìm mọi cách câu khách, họ cho
thuê phòng và các giá dịch vụ khác rẻ đi, nhưng lại thu nhiều
ở phần casino. Giá phòng đôi ở Circus Circus chỉ có hơn 20
USD một ngày, rẻ đến bất ngờ, tuy nhiên wifi lại tính riêng
tới tận 12 USD/ngày, chắc để khách khỏi nằm nhà online mà


dành thời gian "vào xới".

Như đã hẹn, một bạn nữa cũng đã bay từ Boston qua đây đợi
chúng tôi từ đêm trước. Buổi tối hôm đó, bốn người chúng
tôi đi chơi quanh Las Vegas. Đầu tiên chúng tôi vào khu
Downtown cũ. Trong khu phố cũ chỉ còn những casino nhỏ,
ra đời từ khi thủa khai sinh ra trung tâm cờ bạc Las Vegas.
Buổi tối ở đây có những Light Show do đèn chiếu thẳng lên
trần của phố đi bộ. Những casino mới, to, rộng và nổi tiếng
như MGM, Mirage, Ceasar, Bellagio, Paris, Venice đều
nằm dọc hai bên đường của đại lộ chính nối ra phía ngoài
thành phố.




Các casino ở đầy đều thông liền với nhau và nối với những
casino bên kia đường bằng những cầu vượt dành riêng cho
người đi bộ. Caesar với sảnh rộng, kiến trúc ắt phải là kiểu
La Mã. Casino Venice cũng có sông nước và những người
chèo thuyền gondola, khách lên thuyền ở bến ngoài rồi đi
theo dòng sông nhỏ chảy xuyên qua lòng casino. Tiếp theo là
kéo nhau đi xem nhạc nước ngay trước cửa Caesar và
Bellagio. Buổi tối ở đây đài phun nước cứ hoạt động 15 phút
rồi lại nghỉ 15 phút, nước phun lên cao thấp theo mấy điệu
nhạc cổ điển.

Khắp nơi đều có những cửa hiệu của mọi hãng hàng hiệu nổi
tiếng nhất trên thế giới, giá cả cũng tương đối dễ chịu so với
những nơi khác, kèm theo là giảm giá, hoàn giá đủ cả, cứ

mua nhiều hoặc mua lần 2 trở đi là lại được giảm giá nữa,
thậm chí mua với một số tiền lớn còn được mặc cả.

Tuy đã ăn từ chiều nhưng lang thang mãi cũng đói bụng,
chúng tôi vào một casino với chủ yếu là người bản xứ. Quán
ở đây có menu gồm một đĩa to trên đó có một miếng steak to
bằng bàn tay, một ít khoai tây chiên và salat gì nữa giá có
3,99 USD, chưa thấy đâu rẻ bằng, có lẽ vì ở đây 12 giờ đêm
vẫn được coi là buổi sáng.




Buổi sáng ngày thứ ba, mấy người chúng tôi lên đường đi
tiếp đến Thung lũng Chết (Death Valley). Thung lũng nằm
giữa hai bang Nevada và California, nhưng phần lớn diện tích
của thung lũng nằm trên đất Cali. Từ Las Vegas đến Death
Valley khoảng 500km, chúng tôi đi mất hơn ba tiếng. Dọc
hai bên đường là những trang trại nhưng chả thấy trồng trọt
gì mà chỉ thấy vài trại ngựa, chắc tại đất hoang mạc quá cằn
khô. Đáng nhớ nhất là có một quãng đường thẳng tắp giữa
hoang mạc dài tới gần 36km, thẳng đến mức không cần giữ
tay lái thì xe vẫn đi hết một mạch cả 36km đó.

Dù đây được coi là công viên quốc gia nhưng vì đường giao
thông xuyên qua thung lũng khá nhiều nên không có người
bán vé và soát vé, mà chỉ có máy bán vé tự động, chúng tôi
nghiêm chỉnh nộp 20 USD.
Đã vào tháng chín nên tuy trời nắng nhưng không có cái
nóng khủng khiếp lên tới gần năm chục độ C như mùa hè. Do

không khí ở Death Valley rất sạch và nóng, nên ánh nắng mặt
trời càng dễ nung nóng bề mặt của thung lũng, nhiệt độ mùa
hè ở đây đã có lúc lên tới mức kỷ lục là 57 độ C. Dọc đường
đi thỉnh thoảng còn gặp những biển cảnh báo cho lái xe rằng
ở vùng này động cơ xe rất dễ bị quá nóng.
Đáy của thung lũng là một bề mặt phẳng rộng mênh mông
mà điểm thấp nhất là Badwater. Chúng tôi dừng xe ở bên vệ
đường rồi đi bộ vào, những bụi cây cỏ khô lúp xúp. Lẫn với
những lớp muối trắng mỏng đóng thành từng lớp mà khi chân
giẫm lên phát ra những tiếng động vui tai.

Bề mặt thung lũng cũng không hoàn toàn bằng phẳng, mà là
những miếng đất lẫn với muối khô nứt nẻ. Vậy là chúng tôi
đã tới điểm thấp nhất của Bắc Mỹ: 85 mét dưới mực nước
biển. Đi thêm một đoạn không xa nữa, chúng tôi thấy những
toa xe nhỏ, dấu tích của một mỏ khai thác bạc thời xa xưa.
Tới quá trưa, chúng tôi chạy ngang qua những đụn cát nổi
tiếng của Death Valley. Nếu chịu khó đợi đến chiều, khi có
những tia nắng xiên xiên tạo ra bóng đổ, sẽ làm nổi bật lên
những khoảng tối, sáng và nhất là những đường cong tự
nhiên tuyệt đẹp.

Từ vùng đồi cát chúng tôi đi thăm Death Valley Ranch hay
còn được gọi là Scotty's Caslte nằm đúng trên đường ranh
giới giữa hai bang Cali và Nevada. Vì ở biệt lập tại một nơi
hẻo lánh như vậy nên nước và thủy điện đều được lấy từ con
suối trên dãy núi phía sau. Ngày nay đây trở thành nơi cho du
khách tới tham quan, muốn có người hướng dẫn thì phải mua
vé riêng, chúng tôi chụp ảnh phía trước cửa rồi ra phía sau,
leo lên gác chuông, vào sân vườn thoải mái mà không thấy ai

hỏi vé.
Rồi cũng đến lúc phải quay trở lại Las Vegas trên con đường
phẳng lỳ thẳng tắp.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×