Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Viết đoạn văn cô bé bán diêm là một cô bé có hoàn cảnh thật đáng thương tâm (12 mẫu) siêu hay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (158.1 KB, 6 trang )

Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cô bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm
Đề bài: Cho câu chủ đề: "Cô bé bán diêm là một cô bé có hồn cảnh thật đáng thương
tâm". Hãy viết đoạn văn cho câu chủ đề trên.
Bài giảng Ngữ văn 6 Cô bé bán diêm
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 1
Cô bé bán diêm là một cô bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm. Mẹ mất sớm, em sống
với người cha hay chửi bới, mắng nhiếc và đe dọa đánh đập. Trong đêm giao thừa, khi
nhà nhà đều qy quần bên lị sưởi ấm cúng, cây thơng Nơ-en được trang hồng rực rỡ
những ngơi sao và bàn cỗ đầy đặn thức ăn, cùng nhau đón chào một năm mới với bao
điều tốt đẹp. Cô bé tội nghiệp ấy vẫn lang thang ngồi đường trong giá buốt, khơng ai
để ý đến em, mua cho em những que diêm nhỏ bé. Em nép vào góc tường tăm tối và
quẹt những que diêm như muốn xua đi khơng khí lạnh buốt. Khi ánh sáng nhỏ nhoi
sáng lên, em như sống trong những mộng tưởng tươi sáng về lò sưởi ấm áp, bàn cỗ đầy
đủ thức ăn, rồi em mơ về bà và cùng bà bay lên cao mãi. Cuối cùng, em đã chết trong
đêm giao thừa lạnh lẽo ấy, sự ra đi của em như sự giải thoát khỏi những tăm tối của
cuộc đời. Em được đến bên người thân ở một thế giới khác. Nhà văn đã nâng đỡ linh
hồn của em bé đáng thương, dường như không phải em chết mà em đang đi vào cõi bất
tử, nơi có tình thương bao la của bà em mà em từng khao khát với nụ cười mãn nguyện.
Câu chuyện với kết thúc buồn đã để lại bao xúc động trong lịng người đọc.
Viết đoạn văn: Cơ bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 2
Cơ bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm. Hình ảnh cái chết của
cô bé thật đẹp đã thể hiện sự hạnh phúc, mãn nguyện của cơ bé, có lẽ em đã thanh thản,
tại nguyện vì chỉ mình em được sống trong những điều huy hồng, kì diệu.Cơ mỉm cười
từ giã tất cả, tha thứ tất cả: những lời chửi mắng thậm tệ, những trận địn roi, ....Nhưng
khơng hẳn là một cái kết hồn tồn có hậu. Trong xã hội thiếu tình thương yêu giữa
người với người, nhà văn An-đéc-xen đã viết truyện này để bày tỏ niềm tiếc thương vô
hạn đối với em bé bán diêm nói chung và tầng lớp những người nghèo khổ nói riêng để
làm dịu bớt nỗi đau đang nhức nhối trong tim và cũng để an ủi những linh hồn tội
nghiệp. Dù khép trang sách lại nhưng hình ảnh cơ bé bán diêm vẫn mãi mãi đọng lại và
hiện hữu trong em và tất cả những ai đã từng đọc truyện. Bức thông điệp mà ông gửi
gắm vẫn còn ý nghĩa sâu sắc đến tận bây giờ.


Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cô bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 3


Cơ bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm. Em đã đi vào bầu ánh
sáng vĩ đại, vào sống trong một thế giới của ánh sáng, tình thương, nơi ấy có người bà
hiền hậu thân thương, có những lị sưởi ấm, những bữa ăn thịnh soạn, những cây thơng
trang hồng rực rỡ, được sống trong sự bao dung che chở và lòng độ lượng nhân từ vơ
hạn của Chúa. Em đã vĩnh viễn thốt khỏi những đọa đày trên mặt đất đau thương, vĩnh
viễn thốt khỏi những cơn đói hành hạ, thốt khỏi cái rét cắt da cắt thịt, khỏi nỗi cô đơn,
bất hạnh. Em ra đi thanh thản và mãn nguyện “đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”.
Chắc hẳn gương mặt ấy sẽ còn ám ảnh độc giả bao thế hệ: cô bé ra đi trong niềm vui,
sự bao dung, tha thứ. Cô mỉm cười từ giã tất cả, tha thứ tất cả: những lời chửi mắng
thậm tệ, những trận đòn roi, những sự lạnh lùng vô cảm của con người.... Cô bé ra đi
tựa như một thiên thần, sau khi chịu đựng những đọa đày thế gian đã được trở về với
Chúa, về nước thiên đàng. Ở phương diện đó, kết thúc câu chuyện là một cái kết có hậu,
ấm áp và đầy tính nhân văn. An-đéc-xen đã khơng dùng đơi cánh tưởng tượng để thốt
ly mà cúi sát xuống hiện thực khốc liệt của cuộc sống, để cảm thông và yêu thương
những số phận bất hạnh, để nhận ra và trân trọng những ước mơ trong sáng, thánh thiện
của con người.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 4
Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ
chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái
thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã
hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với
em bé bất hạnh. Chính tình u ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má
hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hồng của hai bà
cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói
riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho
những kiếp người nghèo khổ.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 5

Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong
nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường một em bé gái
có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười.Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời
đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha
thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được


những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen
đã tỏ lịng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà
văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng
tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện
nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó
gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cô bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 6
Nhân vật cô bé bán diêm trong tác phẩm cùng tên của An-đéc-xen là một cô bé thật
đáng thương. Cô bé nhà nghèo, mồ côi mẹ từ khi bà em mất, em phải sống cùng với
người cha hay đánh đập, mắng nhiếc, chửi rủa. Em sống ở trên gác xép mái nhà lạnh
lẽo và tối tăm. Em phải đi bán diêm để kiếm sống qua ngày. Trong một đêm giao
thừa, một cơ bé đầu trần, chân đất, bụng đói dị dẫm trong bóng tối. Suốt cả ngày hơm
đó em khơng bán được bao diêm nào. Ngay cả có người nhìn thấy em rao hàng cũng
không ai mua một cái và không ném cho em một đồng nào. Em ngồi nép trong một xó
tường trong giá rét, nếu em khơng bán được bao diêm nào thì em sẽ bị cha mắng. Vì
vậy em chẳng dám về nhà. Giữa trời giá rét đó em chỉ có một ước mơ duy nhất là có
cuộc sống trước đây khi bà và mẹ em còn sống. Ước mơ chính đáng đó cũng là ước
mơ chung của bao đứa trẻ bất hạnh khác. Nhưng thương thay, em đã đạt được hạnh
phúc đó, khi em cùng bà lên thiên đường. Em hạnh phúc trước khi chết. Đôi má ửng
hồng cùng nụ cười trên môi như chứng minh rằng em ra đi thật hạnh phúc. Cái chết
của em đã tố cáo xã hội bất cơng vơ cảm. Qua đó tác giả muốn khẳng định và tố cáo
xã hội đương thời tàn nhẫn thiếu tình thương đối với những trẻ em nghèo.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 7

Cơ bé bán diêm có một hồn cảnh thật bất hạnh. Mẹ mất sớm, em sống với người cha
hay chửi bới, mắng nhiếc và đe dọa đánh đập. Trong đêm giao thừa, khi nhà nhà đều
quây quần bên lò sưởi ấm cúng, cây thơng Nơ-en được trang hồng rực rỡ những ngôi
sao và bàn cỗ đầy đặn thức ăn, cùng nhau đón chào một năm mới với bao điều tốt đẹp.
Cơ bé tội nghiệp ấy vẫn lang thang ngồi đường trong giá buốt, không ai để ý đến em,
mua cho em những que diêm nhỏ bé. Em nép vào góc tường tăm tối và quẹt những


que diêm như muốn xua đi khơng khí lạnh buốt. Khi ánh sáng nhỏ nhoi sáng lên, em
như sống trong những mộng tưởng tươi sáng về lò sưởi ấm áp, bàn cỗ đầy đủ thức ăn,
rồi em mơ về bà và cùng bà bay lên cao mãi. Cuối cùng, em đã chết trong đêm giao
thừa lạnh lẽo ấy, sự ra đi của em như sự giải thoát khỏi những tăm tối của cuộc đời.
Em được đến bên người thân ở một thế giới khác. Nhà văn đã nâng đỡ linh hồn của cô
bé đáng thương, dường như không phải em chết mà em đang đi vào cõi bất tử, nơi có
tình thương bao la của bà em mà em từng khao khát với nụ cười mãn nguyện. Câu
chuyện với kết thúc buồn đã để lại bao xúc động trong lòng người đọc.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 8
Nhân vật cơ bé bán diêm trong truyện cổ tích "Cô bé bán diêm" của An-đéc-xen là
một cô bé để lại ấn tượng sâu sắc trong lịng người đọc. Cơ là một cơ bé có tuổi thơ
đầy bất hạnh. Từ nhỏ cô đã mồ côi mẹ và bà, phải sống trong sự ghẻ lạnh của cha.
Cha chưa bao giờ yêu thương, quan tâm, chăm sóc cơ cả. Hai cha con cô phải sống
trên căn gác xép tồi tàn. cửa sổ hỏng hết phải nhét giẻ vào nhưng vẫn không bớt đi cái
lạnh. Mặc dù chỉ là một cô bé nhỏ nhắn nhưng cô lại không được đi học mà phải đi
bán diêm kiếm tiền phụ cha. Đêm 30 tết cô khơng dám trở về nhà vì khơng bán được
bao diêm nào nên sợ cha đánh mắng. Vì quá rét buốt nên cô đã đốt những que diêm
lên để sưởi ấm. Qua những lần đốt diêm ta thấy những ảo ảnh hiện ra. Phải chăng đó
chính là những gì à cơ bé đang khát khao muốn có được. Lần đốt diêm thứ 4 cơ bé đã
gặp lại người bà kính u. Vì muốn đi theo bà lên thiên đàng nên cơ bé đã quẹt que
diêm lần thứ 5. Vâng, đúng như ước muốn của cô, bà cũng xuất hiện và mang cô bé đi
theo bà. Sáng sớm hôm sau người ta thấy cơ bé chết cóng trên đường bên cạnh những

que diêm. Chao ôi! Thế là cô gái ấy đã từ giã cõi trần gian đau khổ mà đến với một
thế giới tốt đẹp hơn. Có lẽ đó chính là một cái kết có hậu dành cho cơ bé tội nghiệp.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cô bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 9
Truyện Cơ bé bán diêm của An-đéc-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót
xa trước cảnh ngộ nghèo khổ, khôn cùng và cái chết vô cùng thương tâm của cô bé.
Cô bé đã cạn kiệt về vật chất và bị tổn thương nặng nề về tinh thần. Trong cuộc đời
này cịn có gì đau đớn hơn khi là một cô bé bị bỏ rơi, cô đơn, lẻ loi giữa trời. Truyện


Cô bé bán diêm của An-đéc-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước
cảnh ngộ nghèo khổ và cái chết của cô. Trước cảnh ngộ nghèo khổ, cơ cực của cơ bé,
lịng tơi như đau thắt lại. Có lẽ nào ta lại khơng cảm thấy xót xa khi nghĩ về hình ảnh
cơ bé một mình bơ vơ, giữa một không gian mênh mông trong đêm tối, rét cắt da, cắt
thịt. Trong khi mọi người được sum vầy vui vẻ trong các căn nhà ấm áp, bên lị sưởi
kia, thì em bé phải một mình bán những bao diêm, em chẳng được ai quan tâm để ý.
Cảnh ngộ đó của cơ bé càng làm đau đớn tim ta hơn, vì nó lại xảy ra trong đêm giao
thừa, khi tất cả niềm vui và sự đầy đủ ùa vào những căn nhà ấm cúng. Giá như tất cả
những hình ảnh tưởng tượng biến thành hiện thực thì em sẽ vui sướng biết bao, khi
“ngỗng nhảy ra khỏi đĩa” sẽ mang đến cho em bữa ăn thịnh soạn để vượt lên phút đói
lả người. Nhưng một lần nữa, ảo ảnh lại vụt biến, em lại phải đối mặt với “phố xá
vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu”. Khơng những thế, em cịn
chứng kiến sự thờ ơ ghẻ lạnh của những người qua đường, hình ảnh tương phản được
nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé bất hạnh. Và một lần nữa, que diêm
tiếp theo lại sáng bừng lên, để em được sống trong những giấc mơ đẹp nhất của một
em bé. Trong một cuộc sống phải từng phút từng giây vật lộn mưu sinh, em đã phải từ
giã những niềm vui được đùa chơi của con trẻ. Ánh sáng từ que diêm đã tỏa ra vầng
hào quang lộng lẫy, cho em “một cây thông Nô-en”, như đem đến cho em một thiên
đường của tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và
rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng”. Điều trớ trêu
nghiệt ngã là tất cả những hình ảnh tươi đẹp ấy em chỉ kịp nhìn nhưng không thể

chạm tay vào, bởi lẽ tất cả chỉ là ảo ảnh, như những ngôi sao trên trời mà em không
thể với tới. Trái tim ta như nghẹn lại cùng lời kể của nhà văn, bởi lẽ em bé đang dần
kiệt sức và sắp phải gục ngã trước cái lạnh chết người của xứ sở bà chúa Tuyết.
Viết đoạn văn: Cơ bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 10
Cô bé bán diêm có một hồn cảnh thật đáng thương tâm. Mẹ mất sớm, em sống với
người cha hay chửi bới, mắng nhiếc và đe dọa đánh đập. Trong đêm giao thừa, khi
nhà nhà đều quây quần bên lò sưởi ấm cúng, cây thơng Nơ-en được trang hồng rực
rỡ những ngơi sao và bàn cỗ đầy đặn thức ăn, cùng nhau đón chào một năm mới với
bao điều tốt đẹp. Cô bé tội nghiệp ấy vẫn lang thang ngồi đường trong giá buốt,
khơng ai để ý đến em, mua cho em những que diêm nhỏ bé. Em nép vào góc tường


tăm tối và quẹt những que diêm như muốn xua đi khơng khí lạnh buốt. Khi ánh sáng
nhỏ nhoi sáng lên, em như sống trong những mộng tưởng tươi sáng về lò sưởi ấm áp,
bàn cỗ đầy đủ thức ăn, rồi em mơ về bà và cùng bà bay lên cao mãi.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 11
Cơ bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm.Người đời đối xử tàn
nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em
thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn
lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lịng thương
cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể
em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy
hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn
kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta
bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
Viết đoạn văn: Cô bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương tâm mẫu 12
Cơ bé bán diêm là một cơ bé có hồn cảnh thật đáng thương. Em đã đi vào bầu ánh
sáng vĩ đại, vào sống trong một thế giới của ánh sáng, tình thương, nơi ấy có người bà
hiền hậu thân thương, có những lị sưởi ấm, những bữa ăn thịnh soạn, những cây
thơng trang hồng rực rỡ, được sống trong sự bao dung chở che và lòng độ lượng

nhân từ vơ hạn của Chúa. Em đã vĩnh viễn thốt khỏi những đọa đày trên mặt đất đau
thương, vĩnh viễn thoát khỏi những cơn đói hành hạ, thốt khỏi cái rét cắt da cắt thịt,
khỏi nỗi cô đơn, bất hạnh. Em ra đi thanh thản và mãn nguyện “đôi má hồng và đôi
môi đang mỉm cười”. Chắc hẳn gương mặt ấy sẽ cịn ám ảnh độc giả bao thế hệ: cơ bé
ra đi trong niềm vui, sự bao dung, tha thứ. Cô mỉm cười từ giã tất cả, tha thứ tất cả:
những lời chửi mắng thậm tệ, những trận đòn roi, những sự lạnh lùng vô cảm của con
người... Cô bé ra đi tựa như một thiên thần, sau khi chịu đựng những đọa đày thế gian
đã được trở về với Chúa, về nước thiên đàng. Ở phương diện đó, kết thúc câu chuyện
là một cái kết có hậu, ấm áp và đầy tính nhân văn. An-đéc-xen đã khơng dùng đơi
cánh tưởng tượng để thoát li mà cúi sát xuống hiện thực khốc liệt của cuộc sống, để
cảm thông và yêu thương những số phận bất hạnh, để nhận ra và trân trọng những ước
mơ trong sáng, thánh thiện của con người.



×