Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Lay nhan de tinh doi trong chiec la neu suy nghi cua minh ve doan trich chiec la cuoi cung cua o hen ri ngu van 8 hay nhat

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (95.94 KB, 4 trang )

Đề bài: Lấy nhan đề "Tình đời trong chiếc lá", nêu suy nghĩ của mình về đoạn
trích "Chiếc lá cuối cùng” của O. Hen - ri

Bài làm
Hình ảnh về chiếc lá cuối cùng neo đậu lại trên cành cây như ranh giới
giữa những điều mong manh, dễ tan biến vẫn ln ấn tượng trong tâm trí tơi.
Hình ảnh đó thậm chí cịn ám ảnh tơi một qng thời gian sau khi gấp lại những
trang sách của nhà văn Ô Hen-ri. Đó là câu chuyện về niềm tin từ một chiếc lá
không rơi.Từ cái chết của cụ họa sĩ già đến sự hồi sinh của một cơ gái mang
trong mình căn bệnh quái ác là một hành trình của niềm tin, của tình u thương
giữa con người với con người. Tơi gọi đó là "Tình đời trong chiếc lá".
Câu chuyện nói về cuộc sống cơ cực, vất vả của hai nữ họa sĩ trẻ Xiu và
Giôn-xi sống cùng căn hộ với người họa sĩ già Bơ-men. Những khó khăn trong
cuộc sống đời thường khiến họ lâm vào cảnh khốn cùng. Giôn-xi là một người
có tài năng, cơ khao khát khi được sống với đam mê của mình với nghệ thuật
nhưng trớ trêu thay, cô lại bị bệnh sưng phổi hiểm nghèo. Cụ Bơ-men bốn chục
năm trời có ước mơ vẽ được một kiệt tác nghệ thuật nhưng cũng không thực hiện
được. Không gian, cuộc sống của những con người làm nghệ thuật ấy đang lạnh
lẽo, u ám, ảm đạm với những nỗi lo gánh nặng cơm áo gạo tiền và bệnh tật. Mỗi
ngày trôi qua, Giôn-xi phải đối mặt với cái chết đang cận kề.Cơ khơng biết mình
cịn sống được bao nhiêu ngày. Trong cơn lạnh của bão tuyết và mưa gió, những
chiếc lá thường xuân trên cây gần khung cửa sổ cứ rụng dần, chỉ cịn sót lại duy
nhất một chiếc lá trơ trọi trên cây. Giôn-xi ngày đêm không rời mắt khỏi chiếc lá
ấy.Cô tin vào sự tồn tại của chiếc lá như tin vào sự sống của chính bản thân
mình. Nhưng cơ vơ cùng sợ khi chẳng may chiếc lá cuối cùng kia rơi xuống, rồi
cũng như sự sống của cô sẽ kết thúc vĩnh viễn. Nỗi lo của Giôn-xi không lớn
1


bằng nỗi lo lắng của Xiu và của cụ Bơ-men.Họ sợ rằng sự thật ấy sẽ xảy ra, sự
thật chiếc lá cuối cùng trên cây thường xuân sẽ rụng xuống sau cái đêm định


mệnh ấy, sau đêm mưa gió bão tuyết ấy. Họ đau khổ và sẽ cảm thấy vô cùng bất
lực nếu sáng sớm hôm sau, khi thức giấc, Giơn-xi sẽ chứng kiến điều đó và suy
sụp. Câu chuyện sẽ có thể sẽ kết thúc khi Giơn-xi tỉnh dậy không thấy chiếc lá
sau sự hủy hoại của thiên nhiên nhưng khơng, một tình huống hồn tồn mới, bất
ngờ đã được tái hiện. Ngày hôm sau, khi Xiu vén chiếc màn lên, vẫn còn một
chiếc lá thường xuân cuối cùng trên cây: "ở gần cuống lá còn giữ màu xanh sẫm,
nhưng với rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa". Chiếc lá ấy vẫn kiên
cường bám lấy cành cây.Đến hôm sau, hôm sau nữa chiếc lá ấy vẫn ở đó.Đó như
một phép màu với Giơn-xi.Nó đã thắp lên trong cô một hi vọng, tạo ra một sự
thay đổi trong suy nghĩ của cô gái trẻ. Chiếc lá cuối cùng ấy như cứu sống lấy
mạng của cô, để cô nhận ra rằng: "có một cái gì đấy đã làm cho chiếc lá cuối
cùng vẫn cịn đó để cho em thấy rằng mình đã tệ như thế nào. Muốn chết là một
tội".Cô đã nhận ra sự sai lầm khi đã có ý định từ bỏ đi chính mạng sống của
mình. Giờ đây, cơ nhận ra rằng chỉ có bản thân mình mới quyết định được cuộc
sống của mình chứ khơng phải một ai khác. Sau đó, cơ bất giác nghĩ về những
điều tươi đẹp hơn trong tương lai: "một ngày nào đó em sẽ vẽ được vịnh Naplơ". Khơng chỉ có những suy nghĩ tích cực, lạc quan, niềm tin vào cuộc sống
mà Giơn-xi cịn có cảm hứng với niềm đam mê nghệ thuật đã mất đi từ lâu.
Không ai biết rằng, người tạo nên sự kì diệu mang tên chiếc lá cuối cùng ấy lại
chính là cụ họa sĩ già Bơ-men.Cụ khơng có những tài năng thần kì để biến chiếc
lá vĩnh viễn còn lại trên thân cây thường xn mà cụ chỉ có duy nhất là lịng u
thương. Con người ấy sau bốn mươi năm theo đuổi những kiệt tác cuối cùng
cũng tạo nên được kiệt tác của đời mình theo một cách thật đặc biệt. Khi tạo ra
kiệt tác ấy, cụ Bơ-men chỉ suy nghĩ duy nhất một điều đó là trả lại niềm tin và sự
sống cho Giơn-xi. Trong đêm mưa gió bão tuyết ấy, hình ảnh một người họa sĩ
2


già cầm những cây cọ vẽ cặm cụi tạo nên bức hình tràn đầy lịng thương cảm với
cơ gái trẻ, với đồng nghiệp trẻ của mình tạo nên một hình ảnh vơ cùng đẹp trong
tâm tưởng của độc giả. Đó có thể khơng phải là khơng gian thích hợp và tốt nhất

cho việc vẽ tranh, cũng không phải là điều kiện thuận lợi nhất cho việc tạo ra
một bức hình nghệ thuật nhưng đó là thời điểm thích hợp nhất để tạo ra một
niềm tin đối với một người sắp mất đi sự sống. Đó là nghệ thuật chân chính, đó
là tình người giữa những con người khốn khổ với nhau.Cụ Bơ-men dùng hết sức
lực, tâm trí và tấm lịng cao cả của mình để khắc họa chiếc lá thường xn cuối
cùng ấy.Khơng ai nghĩ rằng đó cũng chính là bức họa cuối cùng trong cuộc đời
người họa sĩ già khốn khổ ấy.Khi hoàn thành tác phẩm ấy cũng là lúc cụ từ giã
cõi đời này.Chiếc lá cuối cùng mang đậm tình đời, tình người đã đổi lấy mạng
sống cho cơ gái trẻ. Đó cũng chính là sứ mệnh của nghệ thuật mà Ô-hen-ri muốn
truyền tải đến người đọc: nghệ thuật chân chính là nghệ thuật hướng về con
người, lấy giá trị nhân sinh, nhân bản làm gốc chứ không phải những danh tiếng
hư vọng, hão huyền. Nghệ thuật chỉ thực sự có giá trị khi xuất phát từ tình yêu
thương giữa con người với con người.
Xiu và Giôn-xi biết đó là chiếc lá nhân tạo, chiếc lá do cụ Bơ-men tạo ra
chứ không phải chiếc lá cuối cùng thực sự. Thế nhưng sau cùng, cả hai đều biết
ơn vô cùng với sự hi sinh của người họa sĩ già ấy.Chiếc lá giả ấy lại là ngọn lửa
thắp lên niềm tin trong cơ gái trẻ. Đó là một kiệt tác nghệ thuật vĩ đại vơ cùng.
Nó có giá trị hơn bất cứ bức họa đắt đỏ nào khác, bởi nó được tạo ra từ tình
người, từ tình đời.Cụ Bơ-men cùng kiệt tác của mình đã làm nên một điều khơng
tưởng chỉ xuất hiện trong cổ tích. Chiếc lá cuối cùng, như chính cái tên nhan đề
của tác phẩm mà Ơ-hen-ri đã tạo nên.Đây là một nhan đề, một chi tiết nghệ thuật
vơ cùng ý nghĩa.Sự sống nối tiếp sự sống.Tình yêu thương nối liền tình yêu
thương.Chiếc lá cuối cùng ấy là nơi chứa đựng tình đời.Câu chuyện gợi mở cho
3


chúng ta đến những thông điệp tốt đẹp của cuộc sống.Đó là tình u thương, sự
hi sinh thầm lặng và nguồn gốc của nghệ thuật chân chính.Chúng ta hãy cho đi
và chúng ta sẽ để lại cho đời muôn vàn yêu thương.Hãy sống để viết lên những
điều tốt đẹp cho cuộc đời.Bởi "Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình".Viết đến

đây, ta lại nhớ đến những lời ca vô cùng ý nghĩa trong tác phẩm "Tự nguyện"
của tác giả Trương Quốc Khánh:
"Nếu là chim, tơi sẽ là lồi bồ câu trắng
Nếu là hoa, tơi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là môt vầng mây ấm
Nếu là người, tôi sẽ chết cho quê hương".

4



×