Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

Yêu và sự thành đạt pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (89.68 KB, 3 trang )

Yêu và sự thành đạt
Thử ngồi nhẩm tính xem, mỗi ngày, mỗi tuần và mỗi tháng bạn dành bao nhiêu
thời gian cho công việc và bao nhiêu thời gian cho những sở thích cá nhân? Bạn sẽ
ngạc nhiên: Vì sao mình dành nhiều thời gian cho công việc đến vậy? Vậy tại sao
bạn không yêu công việc của mình? Có tình yêu công việc, bạn sẽ dễ dàng giải
quyết những khó khăn phát sinh hơn, dễ dàng vươn đến thành công và tất nhiên
hạnh phúc cũng sẽ mỉm cười với bạn.

Vân đã thất nghiệp được vài tháng nay, cô bị thất nghiệp vì công ty cũ phá sản.
Làm việc ở công ty cũ, cô được làm vị trí PR, rất năng động. Cô rất yêu thích công
việc của mình và dành hết đam mê nhiệt huyết cho nó. Khi công việc nhiều, phải
chuẩn bị nhiều tài liệu để đi liên hệ khách hàng, thuyết phục khách hàng, rồi về
viết bài… nhiều khi cô ăn ngủ luôn ở công ty. Mức thu nhập của cô vào loại khá
của công ty. Cuộc sống vật chất và tinh thần của cô tương đối thoải mái. Thế rồi,
cô giật mình vỡ oà giấc mộng sự nghiệp khi công ty tuyên bố phá sản. Trong tình
hình hiện nay thì việc nhiều công ty ngừng hoạt động do làm ăn thua lỗ là chuyện
bình thường. Nhưng vì chưa chuẩn bị tâm lý, và vẫn còn quá yêu công việc, nên
Vân bị sốc khá nặng.
Sau khi bị “về vườn”, Vân đau khổ vô cùng với tháng ngày nhàn rỗi không biết
làm gì, cô chưa kịp quen với cuộc sống thất nghiệp ấy, vì đã ba năm nay cô quen
với công việc bận rộn. Thu nhập bị cắt giảm hoàn toàn, cuộc sống eo hẹp dần. Sau
nhiều lần đi xin việc đúng chuyên ngành không thành, Vân xin làm nhân viên lễ
tân cho một công ty truyền thông. Công việc mới thật nhàm chán so với công việc
cũ, và theo đó tình yêu dành cho công việc của cô cũng không hề có. Từ một
người rất năng động và chủ động giờ đây Vân hoàn toàn hờ hững với công việc.
Vân cho rằng: “Đây chỉ là công việc tạm thời, chẳng cần ta phải đầu tư công sức
vả lại bản chất công việc có gì là hấp dẫn đâu mà ta phải cố gắng?” Vậy là Vân
không hề gây được ấn tượng tốt đẹp cho công ty mới. Đến khi công ty thiếu nhân
viên PR, đúng chuyên ngành của Vân thì Vân lại không phải là sự lựa chọn ưu tiên
số 1, một bạn nhân viên mới toanh đã đến làm vị trí đó chứ không phải là Vân.
Vân lại tiếc nuối, giá như mình cố gắng ngay từ những công việc nhỏ nhất, có lẽ


các sếp đã cân nhắc mình ở một vị trí tốt hơn. Nhưng mải mê tiếc nuối và chán
nản, sự năng động trong con người Vân đã dần dần nhường chỗ cho sức ỳ và sự bị
động trong công việc, biết đến bao giờ Vân mới lấy lại được phong độ?

Ngọc Ánh thì lại khác cô luôn cố gắng vươn lên trong công việc. Cô biết rằng
mình đã rất vất vả công sức và tiền của mới xin được vào làm cho một phòng
khám tư nhân khá quy mô và hiện đại. Ánh thấy vô cùng hạnh phúc cho dù 5
tháng đầu xác định học việc và không lấy thù lao. Những ngày đầu vào làm việc,
cô chỉ được giao mấy việc vặt: Rót nước, pha trà, lau rửa dụng cụ y tế, bưng bê
thuốc thang… Nhưng từ việc nhỏ nhất đúng chuyên ngành của cô: Đo huyết áp,
tiêm thuốc… cô cũng không được làm. Ánh tuổi đời còn quá trẻ, chưa từng có
kinh nghiệm nên dù có là người quen của trưởng phòng ở đây cô cũng không được
làm việc đúng chuyên ngành ngay lập tức. Cái nghề y liên quan đến tính mạng con
người, Ánh biết vậy và hiểu vì sao mình cần phải học việc lâu đến thế. Ánh không
ngần ngại “xả thân” làm mọi việc được giao. Cô luôn làm với tất cả sự cẩn thận,
khéo léo, và niềm vui được lao động. Những đợt sinh hoạt tập thể, Ánh không
quên tận dụng cơ hội: Chuẩn bị hoa quả, đồ ăn nhanh và thể hiện giọng hát đầy
truyền cảm của mình.

Lần ấy, có một chị y tá khác nghỉ vì việc riêng, tuy chỉ có một ngày, (thực ra là từ
sáng đến 3 giờ chiều), Ánh không ngần ngại xung phong trực thay và phối hợp ăn
ý với một chị y tá nữa. Đồng nghiệp ngỡ ngàng trước những thao tác vô cùng
nhanh nhẹn, chuẩn xác và chuyên nghiệp của Ánh. Hàng ngày, cô vẫn chăm chỉ
rèn luyện tay nghề bằng việc cặm cụi đi đến các gia đình có nhu cầu: Tắm cho trẻ
sơ sinh, tiêm và truyền dịch cho người nhà ốm… Sự nỗ lực cố gắng của Ánh được
tất cả mọi người trong trung tâm thừa nhận. Thời gian học việc của cô, theo như
thoả thuận ban đầu với trung tâm là 5 tháng, thì sau đó được rút ngắn khoảng cách
xuống còn 3 tháng. Cho đến bây giờ, khi có dịp rảnh rỗi gặp tôi, đôi mắt Ánh vẫn
long lanh một niềm vui khôn tả: “Em được nhận vào làm chính thức rồi, em thấy
mình thật may mắn”. Thực ra để có được công việc ổn định ấy, đâu phải chỉ có

may mắn, còn có cả những nỗ lực không mệt mỏi của Ánh nữa.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×