Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

Vào vai Thúy kiều để kể lại câu chuyện “Mã Giám Sinh mua Kiều ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (125.66 KB, 6 trang )

Vào vai Thúy kiều để kể lại câu chuyện
“Mã Giám Sinh mua Kiều




Tôi là Vương Thúy Kiều, con gái đầu lòng của Vương Viên Ngoại. Khi viết
những dòng này, gia cảnh nhà tôi đang lâm vào cảnh khốn cùng. Tất cả cũng là do tên
bán tơ đã vu oan cho gia đình tôi chứa hàng quốc cấm. Bọn quan lại nghe lời vu oan
của hắn, chưa kịp điều tra rõ ràng, đã bắt nhốt cha và em tôi. Còn bọn quan nha được
dịp, trong lúc lục soát nhà tôi, đã vơ vét bao nhiêu tiền của. Giờ đây, cha và em tôi
đang lâm vào tình trạng khốn khó, không có ba trăm lạng bạc thì làm sao cứu được họ
đây. Trong hoàn cảnh này, tôi biết kiếm đâu ra ba trăm lạng bạc đây? Suy nghĩ mãi,
và rồi, chẳng còn cách nào khác, tôi đành quyết định bán mình chuộc cha và em, đành
phải phụ tình chàng Kim Trọng. Câu chuyện tôi bán mình chuộc cha và em có vẻ là đề
tài nóng hổi cho cả vùng, từ xa đến gần, mọi người cứ xôn xao bàn tán…
Từ hôm ấy trở đi, chẳng hôm nào tôi có thể ăn được một bữa ngon, ngủ được
một giấc yên lành. Cứ vừa chợp mắt, tôi lại nghĩ đến những ngày tiếp theo của cuộc
đời mình, rồi sẽ ra sao đây. Tôi sẽ phải sống cuộc sống như thế nào trong suốt quãng
đời con lại, khi không còn được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, khi
không còn chơi đùa vui vẻ cùng hai em nữa? Chắc tôi sẽ nhớ lắm, nhớ những ngày
tháng êm đềm, trướng rũ màn che, nhớ những buổi chơi xuân cùng các em, và nhớ gia
đình tôi nhiều lắm. Và rồi ai sẽ thay tôi chăm sóc cho ba mẹ? Họ cũng đã lớn tuổi rồi,
lỡ có đau ốm mà không có tôi bên cạnh, họ sẽ phải làm sao. Rồi bất giác nghĩ đến
người mình sắp phải lấy làm chồng, sẽ là ai đây, một người xa lạ nào đó, người mà tôi
còn chưa hề biết mặt, người mà tôi không có một chút gì gọi là tình yêu cả. Càng
nghĩ, tôi lại càng buồn. Nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng sáng, tròn vằng vặc, trăng
như đang soi rọi vào lòng tôi. Trăng đêm nay sáng quá! Nhưng sao cảnh vật lại có vẻ
buồn bã và tiêu điều vậy nhỉ? Bất giác, cái kỉ niệm ngày hôm đó chợt ùa về, vây lấy
tôi, kỉ niệm vào cái đêm trăng rằm, tôi và Kim trọng đã cùng nhau uống chén rượu
thề, cùng nhau hẹn ước sẽ thủy chung đến trọn đời. Vậy mà giờ đây, tôi đã phụ chàng.


Chắc chàng sẽ giận tôi lắm, nhưng tôi nào còn cách khác. Mọi cảm xúc trong tôi giờ
đây rối như tơ vò, đan lại vào nhau như một mê cung huyền bí mà tôi không cách nào
có thể thoát ra được. Lo lắng. Bồn chồn. Và rồi, ngày đó cũng đến…
Ngày hôm đó. Trời không đẹp và sáng như mọi ngày. Mọi vật xung quanh như
đều mang một vẻ lạnh lùng, u ám đến lạ thường. Trời u ám hay do lòng tôi đang u
ám? Tôi cũng chẳng rõ. Nhưng rõ ràng, lòng tôi giờ đây đau lắm, trái tim tôi như
muốn nổ tung ra khi nghĩ đến việc sắp phải làm vợ lẻ của người khác. Ngồi trong
buồng, tôi cũng đã nghe được sự ồn ào của hắn ta cùng bọn hầu cận từ đằng xa đang
đi lại. Nào là kèn, trống, láo nháo như một bọn tàn quân chẳng theo hàng ngũ gì, hệt
như một gánh xiếc rong, chẳng có tôn ti trật tự.
Tôi cũng chẳng rõ có chuyện gì xảy ra lúc đó, chỉ được nghe cô hầu gái kể lại
trong lúc tôi đang ngồi trong buồng:
_ Tiểu thư biết không, khi phu nhân hỏi tên hắn, hắn chỉ trả lời cộc lốc vỏn vẹn
ba chữ: "Mã Giám Sinh", cứ như tát nước vào mặt vào mặt phu nhân vậy. Rồi khi hỏi
đến quê, hắn ta cũng chỉ trả lời y như vậy: " Huyện Lâm Thanh cũng gần". Lúc đó, em
thấy bà mối nhìn hắn, giật tay áo của hắn có vẻ như hắn đã nói sai sự thật vậy. Mà mới
vào nhà, hắn đã tót lên ngồi ngay ghế trên. Ai nấy cũng khó chịu mà chẳng dám nói
gì. Chắc họ cũng hiểu chỉ có hắn mới có tiền để cứu lão gia và công tử.
Lòng tôi giờ đây còn tâm trí đâu mà nghe kể chuyện. Nhưng những điều hắn
lắm vẫn khiến tôi phải suy nghĩ và cảm thấy thật khó chịu. Giám Sinh ư? Đó chẳng
phải là tên gọi những học trò ở Quốc tử giám hay sao? Sao cách ăn nói của hắn thô lỗ,
thiếu lễ nghi, hành động của hắn cứ như một kẻ vô học vậy. Còn nữa, tôi nhớ bà mối
đã giới thiệu hắn là người ở phương xa tới kia mà. Vậy mà bây giờ hắn lại bảo quê
hắn cũng gần. Thật đúng là một kẻ mập mờ, khó tin. Cảm thấy khó chịu vô cùng, tôi
vẫn cố nén lại trong lòng. Vì rõ ràng, hắn chính là cơ hội duy nhất để cứu cha và em
tôi. Tôi phải cố gắng nhấn nhịn, không thể để cha và em phải chịu khổ trong chốn lao
tù được nữa. Tôi đang miên man trong dòng suy nghĩ thì người hầu gái lại nói tiếp:
_ Chưa hết đâu, cái cách ăn mặt của hắn cũng rất khó coi nữa. Nhìn qua, chắc
hắn cũng đã ngoài bốn mươi rồi. Vậy mà mặt mày nhẵn thín, không có lấy một sợi
râu. Ăn mặc thì lòe loẹt, lố lăng, bộ quần áo của hắn trông như những anh thanh niên

chốn phong lưu vậy.
Nghe vậy, tôi lại càng khó chịu hơn. Đã hơn bốn chục tuổi mà còn ăn mặc như
thế, thật chẳng đứng đắn chút nào! Một kẻ như vậy có thể là một phu quân tốt được
chăng? Tôi buồn bã khi biết rõ câu trả lời chính xác trong đầu mình. Nhưng thôi, bây
giờ thì còn suy nghĩ gì được nữa. Dù hắn có là người như thế nào, mình phải cố gắng
cứu cha và em cho bằng được.
Tai tôi như ù đặc. Bất giác nhìn ra vườn, ngắm nhìn những cánh hoa đang khoe
sắc, trông chúng thật đẹp và tràn đầy sức sống. Tôi thầm tủi thẹn với chúng. Tôi ước
mình được như những cánh hoa kia thỏa sức mà khoe sắc, đón lấy ánh nắng mặt trời
vàng óng và vui vẻ giữa cuộc đời. Nhưng, trước những ngày tháng vui vẻ đang chờ
đợi và trước một cuộc tình đẹp vừa chớm nở, tôi đã phải bỏ hết tất cả lại phía sau.
Trong gương, khuôn mặt tôi chẳng còn tươi sắc như những đóa hoa ngoài kia, giờ
đây, nó xanh xao, gầy guộc và dường như dày hơn để đón nhận những lời chê bai, phỉ
nhổ của người đời.
Mụ mối bước vào, trông thấy tôi tiều tụy chẳng còn chút sắc, mụ liền hối thúc
người hầu trang điểm cho tôi. Tôi ngồi im, thẫn thờ. Tâm trạng tôi rối bời những cảm
giác xấu hổ và nhục nhã đến ê chề, rồi sự lo lắng mơ hồ về con đường phía trước
không biết sẽ ra sao. Như một cái máy, tôi hành động theo mọi sự điều khiển của mụ
mối. Mụ dìu tôi xuống thềm nhà, lòng tôi cứ nhói lên từng cơn. Tôi cúi gầm mặt
xuống đất, cảm giác hổ thẹn, phẫn uất dâng trào thành những dòng nước mắt. Tôi cứ
mặc cho nó tuôn rơi theo mỗi bước chân tiến về đại sảnh.
Từ nhỏ đến giờ, có bao giờ tôi phải đứng ra cho người ta ngắm nghía và bình
phẩm như vậy đâu. Mụ mối hết vén tóc rồi lại bắt tay, bắt tôi xoay một vòng để mã
Giám Sinh xem xét, cứ như đang giới thiệu hàng hóa vậy. Mã Giám Sinh ra chiều có
vẻ hài lòng, khẽ mỉm cười. Nhưng rồi, hắn lấy lại được vẻ bình thản, kéo mụ mối lại,
thầm thì to nhỏ cái gì đó. Rồi mụ mối bắt tôi đánh đàn cho hăn nghe. Tôi ngẩn người
ra, bàng hoàng. Giờ phút này mà bắt tôi đánh đàn ư? Tôi nào có tâm trạng đâu chứ.
Nhưng rồi, tôi cũng đành phải làm theo. Tôi cố gắng lắm mới dạo lên được hai khúc
nhạc. Âm thanh của tiếng đàn hay chính là âm thanh của sự tuyệt vọng đang vang lên
trong lòng tôi, âm thanh của tiếng đàn như đang nức nở, khóc thay cho những giọt

nước mắt đang đọng lại giữa khóe mắt đang được tôi cố gắng kiềm lại để đừng tuôn
trào ra. Tôi khẽ nhìn qua bên kia, mẹ tôi đang lặng lẽ ngồi khóc…
Tưởng đã xong, Mã Giám Sinh lại kêu bà mối bắt tôi làm thơ trên quạt. Tình
cảnh này mà bắt tôi làm thơ trên quạt, thật là một tấn bi hài kịch. Nhưng nghĩ đến cha
và em tôi, lòng tôi lại lẳng lặng làm theo.
Bài thơ làm xong. Mã Giám Sinh đón lấy đọc chăm chú. Sau đó, tỏ vẻ hài lòng,
hắn ra giọng lịch sự hỏi:
_ Xưa kia mua ngọc phải đến Lam Kiều. Vậy xin dạy cho tôi cần phải trả sính
lễ bao nhiêu cho xứng đáng vơi nàng Kiều đây.
Thấy mẹ tôi thần người ra, không biết phải trả lời ra sao, bà mối liền nói đỡ:
_ Kiều tài sắc vẹn toàn, giá đáng nghìn vàng cũng chưa chắc đã mua được. Nay
gia cảnh nhà nàng đang gặp khó khăn. Dám xin công tử thương tình mà giúp đỡ.
Nghe vậy, hắn ta nhăn mặt có vẻ khó chịu, trả giá ngay:
_ Cái gì cơ? Một nghìn à? Thật là quá đáng mà! Hai trăm thôi nhé.
_ Ông thương tình cho. Hai trăm thì làm sao cứu được gia đình họ, huống chi
còn tiền công của tôi nữa.
Suy nghĩ một lát, hắn nói:
_ Vậy thì bốn trăm thôi. Giá chót đó.
_ Ông giúp thêm cho một tí, gia đình nàng Kiều đang rất khó khăn…
Sau một hồi, họ cũng quyết định giá hơn bốn trăm lạng bạc. Nghe họ trả giá
với nhau mà tôi cười ra nước mắt. Họ xem tôi là gì nhỉ? Một món hàng ư? Tôi giờ đây
bị xem như một món hàng không hớn không kém, có thể tùy tiện ra giá và trả giá với
nhau. Nỗi buồn và nhục nhã của tôi tuôn trào ra như một dòng chảy chảy khắp người
tôi. Khẽ ngước nhìn lên, khuôn mặt Mã Giám Sinh lúc đầy vẻ thỏa mãn như mua được
một món hàng với giá hời. Lòng tôi thắt lại, đau đớn đến tột cùng. Hắn đưa một tờ
canh thiếp và phiếu để làm ghi. Hắn và bà mối đã bàn bạc là ba hôm nữa sẽ đến nạp
tài…
Mã Giám Sinh và cả mụ mối đã đi rồi. Căn nhà tôi lại trở nên yên bình và tĩnh
lặng như ngày nào. Lòng tôi giờ đây trống vắng đến tê dại. Tôi đã trở thành vợ của
người khác. Tôi lại nhớ đến Kim Trọng. Tôi phạo chia tay mối tình đầu thật đẹp chỉ

vừa mới chớm nở. “Kim Trọng ơi, chàng hở nơi xa hãy thấu hiểu cho thiếp. Thiếp
chẳng còn sự lực chọn nào khác. Tất cả cũng chỉ tại xã hội này, cái xã hội mà thế lực
đồng tiền đã làm chủ tất cả, xã hội mà mọi người chỉ coi tiền là trên hết, tiền dường
như đã có thể mua được mọi thứ, kể cả mua thit bán người. Xã hội này đã khiến thiếp
phải trở nên thế này. Sẽ không còn những ngày tháng cùng chàng vui vẻ, những lời
hẹn thề chỉ còn là những kỉ niệm đẹp, những giấc mơ không thể nào thực hiện được.
Thiếp chẳng biết rồi mình sẽ trôi về đâu trong cái dòng chảy của cuộc đời này.


×