Tải bản đầy đủ (.pdf) (13 trang)

GIÁO TRÌNH KINH TẾ VĨ MÔ _ CHƯƠNG 6 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (449.49 KB, 13 trang )





82
82
CHƯƠNG 6. LÝ THUYẾT VỀ CHI PHÍ
6.1 Các khái niệm cơ bản
Trong phần trước, chúng ta đã xem xét mối quan hệ giữa số lượng yếu
tố đầu vào và đầu ra của doanh nghiệp ở một trình độ công nghệ nhất định.
Chúng ta tiếp tục phát triển lý thuyết về cung bằng việc khảo sát chi phí sản
xuất. Chúng ta sẽ thấy rằng chi phí tối thiểu để sản xuất ra một mức sản lượng
nhất định sẽ
phụ thuộc vào sản lượng như thế nào. Chúng ta bắt đầu bằng việc
tìm hiểu các khái niệm, cách xác định và đo lường chi phí sản xuất.
* Doanh thu của doanh nghiệp (TR) là khoản tiền mà doanh nghiệp kiếm
được từ việc bán hàng hóa dịch vụ trong một khoảng thời gian nhất định.
* Chi phí sản xuất của doanh nghiệp (TC) là các khoản phí mà doanh nghiệp
gánh chịu khi sản xuất hàng hóa, dịch vụ trong một khoảng th
ời gian nào đó.
* Lợi nhuận (
π
) là phần chênh lệch giữa doanh thu và chi phí sản xuất của
doanh nghiệp.
Mặc dù khái niệm về chi phí trên rất đơn giản, trong thực tế, tính toán
chi phí cho những doanh nghiệp lớn rất phức tạp. Chúng ta sẽ xem xét một
cách chi tiết về các khía cạnh phức tạp hơn của chi phí sản xuất mà các nhà kế
toán và kinh tế quan tâm.
* Chi phí kế toán (tài chính) là những khoản phí tổn mà doanh nghiệp thực
sự gánh chịu khi sản xuất ra hàng hóa hay d
ịch vụ trong một thời kỳ nhất định.


Đó là những khoản phí bằng tiền dùng trang trải cho hoạt động của doanh
nghiệp.
Chúng ta hãy nhìn vào bảng báo cáo thu nhập của một quán phở "Ngon
miệng" trong một tháng hoạt động để tìm hiểu cách xác định các khoản
doanh thu, chi phí và lợi nhuận của doanh nghiệp.




83
83
* Chi phí cơ hội là khoản bị mất mát do không sử dụng nguồn tài
nguyên (lao động hay vốn) theo phương thức sử dụng tốt nhất.
Để cho thấy chi phí cơ hội là thước đo đúng đắn của chi phí, chúng ta
xem xét trường hợp sau. Theo ví dụ trong bảng 4.4, chủ quán phở sẽ thu
được 2 triệu đồng tiền lãi về mặt kế toán. Liệu rằng chúng ta có thể kết luận
rằng chủ quán này làm ăn đạt hi
ệu quả cao nhất không? Chúng ta đã bỏ qua
chi phí cơ hội của sức lao động của người chủ quán này, đó là số tiền mà
người này có thể kiếm được khi làm một công việc khác. Giả sử cá nhân
này có lời mời làm việc tại một công ty, có mức lương là 3 triệu
đồng/tháng. Vậy, việc mở quán phở đã thực sự làm mất đi của anh ta 1 triệu
đồng/tháng mặc dù anh ta đạt được lợi nhu
ận kế toán là 2 triệu đồng. Chi
phí cơ hội là động cơ của cá nhân khi lựa chọn công việc cho mình, chứ
không phải là những khoản chi kế toán thực sự phát sinh.
Bảng 6.1. Báo cáo thu nhập của quán "Ngon miệng"
Doanh thu

Số tiền (đồng)

3.000 tô, 4.000 đồng/tô

12.000.000
Chi phí

Tiền công
600.000
Thuê mặt bằng
500.000
Vật liệu (bánh, thịt, v.v.)
5.000.000
Chất đốt
400.000
Chi phí khác
3.000.000
Tổng chi phí

9.500.000
Lợi nhuận trước thuế

2.500.000
Thuế phải trả 500.000
Lợi nhuận sau thuế

2.000.000
Chi phí cơ hội phải được tính toán đến. Trong việc tính toán lợi nhuận
kế toán, bạn không đề cập đến chi phí của việc sử dụng vốn nếu nó là vốn tự
có. Số vốn đó lẽ ra có thể được dùng theo cách khác như gởi vào ngân hàng để





84
84
thu được lãi suất ngân hàng hay dùng mua cổ phiếu để được cổ tức chẳng hạn.
Chi phí cơ hội của vốn được bao gồm trong chi phí kinh tế của doanh nghiệp
chứ không phải trong chi phí kế toán.
Chi phí kinh tế bao gồm chi phí kế toán và cả chi phí cơ hội của vốn và
lao động. Sau khi khấu trừ chi phí kinh tế mà doanh nghiệp vẫn còn có lợi
nhuận, ta gọi đó là siêu lợi nhuận hay lợi nhuận kinh tế. Thông thường trong
m
ột nền kinh tế, người ta lấy lãi suất ngân hàng làm thước đo chi phí cơ hội
cho các khoản đầu tư vì đó là mức sinh lời trung bình của nền kinh tế.
Siêu lợi nhuận, là khoản lợi nhuận thêm vào lợi nhuận mà những người
chủ doanh nghiệp có thể kiếm được bằng cách gửi tiền theo lãi suất ngân hàng.
Siêu lợi nhuận là chỉ số chính xác chỉ ra mức độ hiệu quả mà doanh
nghiệp
đang hoạt động. Trong khi các nhà kế toán chủ yếu quan tâm đến các
khoản thu, chi thực sự của công ty thì nhà kinh tế quan tâm đến chi phí cơ hội
của việc đầu tư. Đó là động cơ quan trọng của doanh nghiệp trong việc quyết
định phân bổ tài nguyên cho sản xuất, kinh doanh một lĩnh vực cụ thể.
6.2 CHI PHÍ NGẮN HẠN

* Chi phí ngắn hạn là chi phí phát sinh trong một thời kỳ mà trong đó số
lượng và chất lượng của một vài đầu vào không đổi.
Trong ngắn hạn, chi phí cho một số đầu vào dành cho sản xuất của
doanh nghiệp là cố định, trong khi chi phí cho các yếu tố đầu vào khác có thể
biến đổi khi doanh nghiệp thay đổi mức sản lượng của mình. Trên cơ sở này,
chúng ta có thể phân biệt những thước đo chi phí sản xuất khác nhau.
* T

ổng chi phí (TC) là toàn bộ chi phí để sản xuất ra một số lượng sản phẩm
q nhất định. Tổng chi phí gồm hai bộ phận cấu thành: chi phí cố định hay còn
gọi là định phí và chi phí biến đổi hay còn gọi là biến phí.
* Chi phí cố định (FC) là những khoản chi phí không thay đổi khi sản lượng
thay đổi. Nói rộng ra, chi phí cố định là những chi phí mà doanh nghiệp phải




85
85
trả dù không sản xuất một sản phNm nào. Tùy theo loại hình sản xuất mà định
phí có thể là tiền thuê mặt bằng, thuê nhà máy, khấu hao máy móc, thiết bị, tiền
mua bảo hiểm và cũng có thể là tiền lương, v.v. Chi phí cố định là khoản phí
mà doanh nghiệp buộc phải bỏ ra khi muốn tiến hành sản xuất và ngay cả trong
khoảng thời gian nào đó mà doanh nghiệp không sản xuất, họ vẫn phải chịu
khoả
n phí này.
* Chi phí biến đổi (VC) là những khoản chi phí tăng giảm cùng với mức tăng
giảm của sản lượng. Chi phí biến đổi có thể gồm các khoản chi phí: nhiên liệu,
nguyên, vật liệu, tiền lương theo sản phNm, v.v. Những khoản phí này sẽ tăng
lên khi sản lượng tăng. Doanh nghiệp không phải trả những khoản phí này khi
họ không sản xuất. Như vậy:

. (4.12)
Sự biến đổi của tổng chi phí là do sự biến đổi của các chi phí biến đổi
và khi sản lượng bằng không (không sản xuất), tổng chi phí bằng chi phí cố
định.

Để quyết định sản xuất bao nhiêu, những người quản lý cần biết biến phí

sẽ thay đổi như thế nào khi sản lượng tăng lên. Bên cạnh đó, họ cũng cần biết
thêm về một số thước đo khác sẽ được trình bày trong phần sau.




86
86
* CHI PHÍ TRUNG BÌNH (AC) VÀ CHI PHÍ BIÊN (MC)
Bảng 6.1 trình bày chi phí sản xuất ra 3.000 tô phở. Nếu chúng ta gộp thuế
vào những khoản chi phí phải trả của quán thì tổng chi phí để làm ra 3.000 tô
phở là 10.000.000 đồng. Vậy, để làm ra một tô phở chủ quán phải chi một
khoản trung bình là 3.333 đồng/tô. Ta gọi 3.333 đồng là chi phí trung bình của
một tô phở.
Chi phí trung bình là tổng chi phí tính trên một đơn vị sản phNm. Như
vậy hàm chi phí trung bình có dạng:
AC =
.
(4.13)
Ta có thể xem xét công thức (4.15) chi tiết hơn:
.
(4.14)
trong đó: AC là chi phí trung bình để sản xuất ra một sản phNm. AFC là chi
phí cố định trung bình. Chi phí cố định trung bình phản ánh lượng chi phí cố
định trong một sản phNm. Ví dụ, chi phí trung bình của một tô phở là 3.333
đồng, trong đó có 1.333 đồng là chi phí cố định. AVC là chi phí biến đổi trung
bình, nó cho biết lượng chi phí biến đổi trong một đơn vị sản phNm. Trong ví
dụ trên, chi phí biến đổi trung bình là 2.000 đồng.
Chúng ta thấy rằng khi s
ản lượng sản xuất ra tăng, AFC giảm. Điều đó

có thể làm giảm chi phí trung bình. Vì vậy, người ta luôn tìm cách sử dụng hết
công suất nhà máy, máy móc thiết bị để giảm chi phí trung bình cho 1 đơn vị
sản phNm.




87
87
Chúng ta hãy xem xét chi phí sản xuất của quán phở "Ngon miệng" ở
những mức sản lượng khác nhau trong bảng 6.1.
Cột thứ năm trong bảng 6.1 mô tả chi phí biên của sản xuất phở tại các
mức sản lượng. Nó cho chúng ta biết doanh nghiệp phải tốn thêm bao nhiêu
tiền để sản xuất thêm một đơn vị sản phNm.
Chi phí biên là số chi phí tăng thêm do sản xuất thêm một đơn vị sả
n
phẩm.
Vì định phí không thay đổi khi mức sản lượng của doanh nghiệp thay
đổi nên chi phí biên thực ra là lượng biến phí tăng thêm do sản xuất thêm một
đơn vị sản phNm. Vì vậy, hàm chi phí biên có dạng:

. (4.15)
trong đó: MC là chi phí biên để sản xuất ra một sản phNm.
























88
88


Bảng 6.2. Các chi phí ngắn hạn của "Ngon miệng"
S

n
l
ượ
ng

(q)


(1)

Đị
nh phí

(FC)

(2)

Bi
ế
n phí

(VC)

(3)

T

ng chi phí
(TC)

(4)

Chi
phí biên
(MC)

(5)


Chi phí
trung bình

(AC)

(6)

Đị
nh phí
trung bình

(AFC)

(7)

Bi
ế
n phí
trung bình

(AVC)

(8)

0 4000
0 4000 - - - -
1 4000
3000 7000 3000 7000 4000 3000
2 4000
5000 9000 2000 4500 2000 2500

3 4000
6000 10000 1000 3333 1333 2000
4 4000
6600 10600 600 2650 1000 1650
5 4000
7000 11000 400 2200 800 1400
6 4000
7800 11800 800 1967 667 1300
7 4000
9000 13000 1200 1857 571 1286
8 4000
11000 15000 2000 1875 500 1375
9 4000
13500 17500 2500 1944 444 1500
10 4000
17000 21000 3500 2100 400 1700
Ghi chú: Đơn vị tính của sản lượng là ngàn tô và của các loại chi phí là ngàn
đồng. Chi phí biên chính là đạo hàm của hàm số tổng chi phí theo sản lượng,
hay là độ dốc của đường tổng chi phí.
* HÌNH DẠNG CỦA ĐƯỜNG CHI PHÍ BIÊN
Nhìn vào cột chi phí biên (cột 5), chúng ta thấy chi phí biên lúc bắt đầu sản
xuất cao, sau đó giảm xuống và sau đó lại tăng lên. Như vậy, đường chi phí
biên có hình chữ U: lúc đầu cao, sau đó giảm rồi lại t
ăng như trong hình 4.10.




89
89


Ở mức sản lượng thấp, doanh nghiệp cũng phải trang trải tất cả những
khoản chi phí cần thiết cho sản xuất nên phần chi phí tăng thêm (chi phí biên)
rất cao. Chẳng hạn, chủ quán phở phải mua một số lượng vật liệu nhất định
(bàn ghế, bánh phở, thịt, rau, v.v). Khi sản lượng tăng thêm, doanh nghiệp có
thể tận dụng những đầu vào có sẵn từ việc s
ản xuất những sản phNm trước đó
nên phần chi phí tăng thêm sẽ giảm dần. Những sản phNm tiếp theo sẽ có chi
phí thấp hơn nên chi phí biên giảm dần. Tuy nhiên, khi sản lượng tăng đến một
mức nào đó, khó khăn trong quản lý một doanh nghiệp lớn sẽ có thể xuất hiện.
Năng suất của vốn và lao động dần dần giảm đi do việc sử dụng kém hiệu quả.
Bây giờ, việc tăng sản lượng sẽ trở nên đắt đỏ hơn. Như vậy, chi phí bắt đầu
tăng lên lại.





90
90
Hình 4.11 biểu diễn một dạng khác của đường chi phí biên. Lúc đầu, chi
phí biên giảm xuống khi sản lượng tăng. Sau đó, nó không đổi khi sản lượng
tăng ở bất kỳ mức nào. Mỗi đơn vị sản phNm tăng thêm làm tăng thêm một
lượng chi phí không đổi.
Hình dạng nào của đường chi phí biên thực sự được áp dụng trong thực
tiễn phụ thuộc chủ yếu vào kỹ thuật sản xuấ
t mà doanh nghiệp đang có. Hình
dạng đường chi phí biên sẽ khác nhau giữa các ngành và các doanh nghiệp.
* MỐI QUAN HỆ GIỮA CHI PHÍ TRUNG BÌNH VÀ CHI PHÍ BIÊN
Theo số liệu về các chi phí trong bảng 4.5, chúng ta có các nhận xét sau về sự

thay đổi của chi phí trung bình và chi phí biên.
Khi chi phí biên thấp hơn tổng chi phí trung bình (MC < AC) thì nó kéo
chi phí trung bình xuống, làm cho đường chi phí trung bình dốc xuống.
Khi chi phí biên vừa bằng với chi phí trung bình (MC = AC) thì chi phí
trung bình không giảm nữa và lúc đó chi phí trung bình đạt cực tiểu. Đường
MC và AC giao nhau tại điểm cự
c tiểu của AC.
Khi MC cao hơn AC (MC > AC) thì nó sẽ đNy AC lên, đường AC dốc
lên.
Điều này có thể liên hệ với thực tế như sau: một cầu thủ ghi 3 bàn thắng
trong 3 trận đấu, số bàn thắng trung bình là 1 bàn/trận. Trận tiếp theo anh ta
ghi 2 bàn, số bàn ghi thêm lớn hơn số trung bình ban đầu làm cho số bàn
trung bình sau tăng lên thành 1,25. Trận tiếp nữa anh ta chỉ ghi thêm 1 bàn,
ít hơn số bàn trung bình trước đ
ó, số bàn trung bình sau sẽ giảm xuống
thành 1,2.
Những hàm chi phí cụ thể có thể có nhiều hình dạng khác nhau. Hình
dạng phổ biến của đường chi phí bao hàm những giả định chung về chi phí
được trình bày trong hình 4.9. Đường tổng chi phí thường có dạng hàm số bậc




91
91
ba theo sản lượng. AC, AVC, và MC đều là những đường cong bậc hai mà trước
tiên, chúng giảm xuống và sau đó lại tăng khi sản lượng tăng. MC đạt cực tiểu
trước AC và AVC, và AVC đạt cực tiểu trước khi AC đạt cực tiểu. Đường MC đi
qua điểm cực tiểu của đường AVC và AC. Đường AFC luôn có dạng đườ
ng

hyperbol dốc xuống bất chấp hình dạng của các đường khác. Khoảng cách theo
chiều đứng giữa đường AC và AVC bằng với độ lớn của AFC và do đó giảm
dần khi sản lượng tăng.

6.3 CHI PHÍ DÀI HẠN
Dài hạn là khoảng thời gian đủ dài để cho doanh nghiệp số lượng hay các
loại yếu tố đầu vào của mình theo sự thay đổi của điều kiện sản xuất.
Trong dài hạn, doanh nghiệp có thể thay đổi tất cả yếu tố đầu vào của mình.
Chẳng hạn, doanh nghiệp có thể thay đổi quy mô của nhà máy, chuyển sang
công nghệ sản xuất mới, mướn nhân công mới và thương lượng những hợ
p
đồng mới với các nhà cung ứng vật tư, v.v. Do vậy, trong dài hạn, doanh
nghiệp có thể lựa chọn các đầu vào và công nghệ sản xuất có chi phí thấp
nhất. Đường tổng chi phí dài hạn (LTC) mô tả chi phí tối thiểu cho việc sản
xuất ra mỗi mức sản lượng, khi doanh nghiệp có khả năng điều chỉnh tất cả




92
92
các đầu vào của mình một cách tối ưu. Bởi vì doanh nghiệp có thể đóng cửa
hoàn toàn trong dài hạn nên LTC ở mức sản lượng 0 là 0. Như vậy, không
có chi phí cố định trong dài hạn và mọi chi phí đều là chi phí biến đổi.
Điểm khác biệt cơ bản giữa dài hạn và ngắn hạn là sự linh động. Trong dài
hạn, nhà sản xuất có thể linh động điều tiết sản lượng và chi phí bằng cách
thay
đổi quy mô nhà máy.
*
CHI PHÍ TRUNG BÌNH VÀ CHI PHÍ BIÊN

Tương tự như trong ngắn hạn, ta cũng có các khái niệm về chi phí trung bình,
và chi phí biên trong dài hạn. Trong dài hạn, ta có thể đóng cửa nhà máy nên
tổng chi phí ở sản lượng bằng không là 0. Đường LAC cũng có dạng chữ U
giống SAC nhưng chi phí ở mỗi mức sản lượng thấp hơn. Doanh nghiệp có thể
chọn phương thức sản xuất có chi phí trung bình thấp nhất của đường SAC.
Hình 4.13 mô tả s
ự hình thành của đường LAC từ các đường SAC. Do
trong dài hạn doanh nghiệp có thể chọn cách sản xuất có chi phí thấp nhất ở
mỗi mức sản lượng nên đường LAC là tập hợp các điểm thấp nhất của các
đường SAC. Đường LAC thoải hơn các đường SAC và cũng có dạng hình chữ
U.

Đường chi phí biên dài hạn (LMC) cũng mô tả chi phí tăng thêm khi sản xuất
thêm một đơn vị sản phNm. Đường LMC không phải là đường tập hợp các điểm
của các đường ngắn hạn. Khi LMC thấp hơn LAC, LAC sẽ giảm xuống. Tương




93
93
tự, khi LMC lớn hơn LAC thì LAC tăng lên. Khi LAC đạt cực tiểu hay LAC
khơng đổi, LMC bằng với LAC.

Những đường chi phí ngắn hạn c
ần nhớ

Tổng chi phí = TC
Tổng đònh phí = TFC
Tổng biến phí = TVC

Tổng phí trung bình = ATC = TC/Q
Biến phí trung bình = AVC = TVC/Q
Đònh phí trung bình = TFC/Q

Chi phí biên = ΔTC/ΔQ = ΔTVC/ΔQ =
dTC
dQ
=
dTVC
dQ

Tổng chi phí được tạo nên bởi hai thành tố trong ngắn hạn: TFC + TVC =
TC.

TFC không thay đổi theo xuất lượng. TFC là chi phí của nhập lượng cố đònh.
Trong trường hợp đơn giản mà ta đã xét thì vốn (K) là nhập lượng cố đònh
trong ngắn hạn.




94
94
Bài tập chương 6:
Bài 6.1: Một doanh nghiệp có: TC = 0.16Q
2

+ 8.5Q + 5.5. Tính TFC,
TVC, AC, AFC, AVC, MC Khi khối lượng tiêu thụ lần lượt là 8, 17, 26, 36,
42, 47, 57 đơn vị sản phNm, phân tích đồ thị.

Bài 6.2: Một doanh nghiệp có: TC = 0.14Q
2

+ 8.2Q + 5.6. Tính TFC,
TVC, AC, AFC, AVC, MC Khi khối lượng tiêu thụ lần lượt là 5, 17, 22, 36,
43, 47, 53 đơn vị sản phNm. Tính theo tóan học. Phân tích đồ thị.

Bài 6.3: Một doanh nghiệp có: TC = 0.12Q
2

+ 8.2Q + 6.6. Tính TFC,
TVC, AC, AFC, AVC, MC Khi khối lượng tiêu thụ lần lượt là 6, 11, 21, 36,
43, 47, 58 đơn vị sản phNm. Tính theo tóan học. Phân tích đồ thị.

Tài liệu tham khảo:
1. TS. Nguyễn Như Ý, “Kinh tế vi mô”, Nhà xuất bản thống kê, 2007.
2. TS. Trần Xuân Kiêm, TS. Hồ Ngọc Minh, “Kinh tế học vi mô”, Nhà
xuất bản thống kê, 2005.
3. David Begg, “Kinh tế học vi mô”, Nhà xuất bản thống kê, 2007.
4.
Damian Ward, “Bài tập kinh tế học vi mô”, Nhà xuất bản thống kê,
2007.






×