Tải bản đầy đủ (.docx) (651 trang)

Liêu Trai Chí Dị - Bồ Tùng Linh.docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.91 MB, 651 trang )

Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị

Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động
Nguồn: />Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ.
MỤC LỤC
Dế Chọi
Đạo Sĩ
Thư Sinh Họ Diệp
Ðạo Sĩ Núi Lao
Thụy Vân
Vương Thành
Anh Ninh
Không đề
Hồng Ngọc
Bành Hải Thu
Bộ Da Vẽ
Xảo Nương
Ngũ Thu Nguyệt
Cừu Ðại Nương
Tiểu Thu
Thanh Phượng
Phịng Văn Thục
Cơng Tơn Hạ

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ


Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Thạch Thanh Hư
Thanh Mai
Cơ Gái Áo Xanh
Ðảo Tiên
Gái Thần
Thôi Mãnh
Liên Hương
Trương Hồng Tiệm
Cô Gái Nghĩa Hiệp
Ðại Nam
Thư Sinh Họ Ðổng
Nhan thị
LÀM RỂ THẦN NHÂN
VỢ CHỒNG TIÊN
LẤY VỢ MA
CÁT CÂN VÀ NGỌC BẢN
NÓI ÐÙA, TƯỞNG THỰC
THẦN HOA CÚC
LẤY NGƯỜI, MA SỐNG LẠI
THAY TIM, ÐỔI ÐẦU
VÂN THÚY TIÊN
CHỬ SINH
TẾ LIỄU
BÁO OÁN

Hằng Nương

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Con Trai người lái bn ( Cổ Nhi)
Cô Tú ( A Tú )
Cô Tư Họ Hồ ( Hồ Tứ Thư )
Công Tử Họ Vi ( Vi Công Tử )
Uông Sĩ Tú
Liên Tỏa
Hoa Cô Tử
HƯƠNG NGỌC
Tiên Ông Họ Thành
Tịch Phương Bình
Hoa Sen Mùa Lạnh
Vụ Án Bài Thơ
Mộng Thấy Chó Sói
CƠ TIÊM
BẠCH THU LUYỆN
Cơ Gái Họ Mai
Trần Vân Thê
Mặc áo lá cây
Mê sách
Cởi truồng rượt ma

Mỹ Nhân Cứu Mạng
Kết duyên với ong
Thứ Cỏ Giết Người
Vạn Lý Tầm Phu
Một nhà đĩ chồn

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Vợ Bé Là Chồn
Con Gái Nhà Trời
HỒ HAY ĐÙA
Chuyện Lạ Chim câu
Người Nuôi Rắn
Nước Dạ Xoa
Nàng Ba Hoa Sen
Ma Học Đàn
Lớp Học ma
GIẤC MỘNG VỢ HỒ
LÂM TỨ NƯƠNG
HỒ NHƯ THẦN
TẤM GƯƠNG HIỆN HÌNH
Nghĩa Khí Cải Hóa Hồn Ma
Dun Tiên Âm Phủ
Cắt Thịt Vì Tình

Lên Chơi Trên Trời
Háo Sắc Lụy Mình
Tay áo làm mai
Báo Ứng Trước Mắt
Đào mả cơ Canh
Tình NGhĩa Với Chim
Bà chúa Tây Hồ
Chuyện Ở Đảo Thần Tiên
Người Hóa Hổ

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Vương Giả
Vụ Án Tình Si
Con Người Quốc Sắc
Cô Tân thứ mười bốn
Một Đêm Lấy Ma
Ba Ông Tiên
Đại Bợm
Tấm Gương Thu Hình
Gái Báo Thù Cha
Bức Họa Trên Tường
Hồ Gã Con
Mưa Tiền

Thuật Mồm
Kiếm Khách
Lấy Vợ Công Chúa
Thiên Cung
Giấc Mộng Đắc Chí
Người Học Trị Phượng Dương
Trộm Đào
Ba Ngày Làm Diêm Vương
Mối Tình Già
Xấu Người Đẹp Nết
Mũi Dao Kinh Kha
Hoá quạ, lấy vợ thần
Nam Nam Thành Thần

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Trương Thành
Nối Giấc kê Vàng
Phiên Chợ Giữa Biển
Oan Nghiệt Trường Văn
Vợ Dữ Hơn Cọp
Người nhỏ
Liêm sĩ của kẻ làm quan
Lộc số

Quan trung thừa điều tra trộm
Quan Tề điều tra cướp
Thuốc cường dương
Giết sói, báo thù cha
Thần miếu
Định số
Bùa cờ bạc
Chồn đầu thai làm người
Ghen với nữ thần
Chồn cuối triều Minh
Khoẻ như hổ, nhanh như vượn
Gái chồn
Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt
Cướp đội lốt sư
Hóa chồn vì hiếu sắc
Thi làm Thành Hồng
Để của cho con

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Hổ trả ơn người
Làm bạn với chồn vơ hình
Kim đan của ma chồn
Bảy chị em chồn

Thần thánh cũng ưa nịnh

Bồ Tùng Linh
Liêu Trai Chí Dị
NGUYỂN VĂN HUYỀN dịch
Dế Chọi
( Xúc chức)
Thời Tuyên Đức (1) trong cung rất chuộng chơi chọi dế, hàng năm bắt dân gian cung tiến. Trị đó
khơng phải nảy sinh từ đất Thiểm Tây mà do viên quan huyện lệnh huyện Hoa Âm muốn lấy lòng
quan trên đem tiến một con. Quan tỉnh thâý nó chọi hay q địi phải cung tiến thường xuyên. Quan
huyện lại đòi lý trưởng phải cung cấp. Ngồi chợ bọn tay chơi tìm mua được con nào tốt, đem nhốt
vào lồng nuôi, nâng giá lên thành hàng quý lạ. Còn bọn lý dịch giảo hoạt lấy lệ cung tiến dế, sách
nhiễu dân chúng. Mỗi đầu dế phải nộp, đủ làm khuynh gia bại sản mấy nhà.
Huyện ấy, có người tên Thành Danh đã là một đồng sinh (2) nhưng không theo học tiếp nữa. Anh ta
vốn người chất phác, ít nói, cho nên bọn hương chức quyền thế ép phải giữ chân chức dịch trong
làng. Tuy nhiên phương bách kế từ chối nhưng vẫn khơng thốt. Mới chưa đầy một năm mà gia sản
nhỏ mọn của anh ta cơ hồ đã kiệt. Gặp vụ nộp dế, Thành khơng dám bổ bán sách nhiễu dân mà nhà
thì khơng cịn gì để bù, bởi thế lo buồn q chỉ muốn chết đi cho rảnh. Người vợ khuyên can:
- Chết thì được việc gì, chi bằng tự tìm bắt lấy, muôn một may ra được con nào chăng.
Thành cho là phải, từ đó cứ sáng đi tối về, tay xách ống tre , lồng tơ, đủ cách bới đất lật đá tìm hang,
mọi nơi tường đổ, bờ hoang bãi cỏ. Cũng có lần moi được vài ba con, nhưng vừa yếu lại vừa bé,
không đủ quy cách. Quan trên cứ hạn mà trách phạt, quá hơn chục ngày Thành phải chịu địn trăm
gậy, đơi mơng máu me be bét mà chẳng có con dế nào để nộp. Về nhà anh ta lăn lộn, trăn trở trên
giường, chỉ còn nghĩ đến chuyện tự tử mà thơi.
Lúc ấy, trong thơn có cơ đồng gù mới đến, có tài bói tốn cầu thần. Vợ Thành chạy tiền đến bói. Gái
tơ, nạ dịng kéo đến chật cổng ngõ. Trong nhà buồng kín che mành, cửa bày hương án. Nguời đến
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net



Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị

bói thắp hương sì sụp lễ. Cô đồn đứng bên hướng lên không trung khấn thay mồm mấp máy thì thầm
khơng biết nói những gì. Mọi người xung quanh cung kính đứng nghe. Lát sau trong mành ném ra
mảnh giáy ghi rõ những lời truyền phán chỉ bảo, không mảy sai lẫn lộn.
Vợ Thành nộp tiền trước án rồi cũng thắp hương làm lễ như những người trước. Độ giập bã trầu thì
mành động có mảnh giáy ném ra. Giở ra xem, không thấy chữ, chỉ có hình vẽ: ở giữa là đền gác như
kiểu chùa Phật; đằng sau dưới ngọn núi nhỏ lổn nhổn những mô đất kỳ quái, những bụi gai tua tua,
một chú dế “thanh ma” nằm phục, bên cạnh là con ếch trong tư thế định nhảy ra. Xem mà không
hiểu ra sao, chỉ thấy qua chú dế dường như có bao hàm ẩn ý về việc mình cầu khẩn, cho nên vợ
Thành bọc giấy vào người, đem về đưa chồng xem. Thành xem trăn trở tự nhủ: “Phải chăng bức vẽ
này chỉ cho ta chỗ bắt dế?”. Ngắm kỹ hình vẽ thấy giống như Đại Phật Các ở mé đông thôn. Bèn
gượng dậy, cầm theo bức vẽ, chống gậy lần ra mé sau chùa. Ở đó có một ngơi mộ cổ trên gò cây cỏ
um tùm. Lần theo xung quanh mộ thấy đá lởm chởm rất giống hình vẽ. Thành vạch cây vén cỏ, căng
mắt dỏng tai như đi tìm mũi kim hạt cải, nhưng khơng thấy dấu vết gì cả. Bỗng có một con ếch nhảy
vọt ra, Thành kinh ngạc vội đuổi theo, ếch lẫn vào đám cỏ. Thành dõi theo hướng, lần tìm thấy một
chú dế núp dưới gốc gai. Thành chộp vội, nhưng dế đã chui tọt vào trong hang. Lấy cỏ nhọn chọc, nó
vẫn nằm lỳ trong ấy. Sau khi đem ống phung nước vào, bị sặc, một chú dế cực to khỏe mới thịi ra.
Tóm được chú ta, nhìn kỹ: mình to, đi dài, cổ xanh, cánh vàng. Thành vô cùng mừng rỡ liền nhốt
vào lồng mang về. Cả nhà ăn mừng, cho bắt bắt được trân châu bảo ngọc cũng không bằng. Rồi thả
vào bồn, ni nấng hàng ngày bằng thóc ngâm sữa, thịt cua luộc, chắm sóc chí chút từng li từng tí,
đợi đến kỳ hạn nộp quan.
Thành có đứa con trai lên chín, thấy bố đi vắng liền mở trộm bồn ra xem. Dế thừa cơ vọt ra. Thằng
bé đuổi theo mãi vồ được vào tay thì dế đã gãy cẳng bẹp bụng, chết ngay tức khắc. Nó sợ quá chạy
mách mẹ. Mẹ vừa nghe xong, mặt nhợt như chết rồi, quắt mắng ầm lên:
- Thật là tiền oan nghiệp chuớng! Chết đến nơi rồi! Bố về sẽ cho mày biết!
Thằng bé khóc lóc bỏ đi. Lát sau Thành về, nghe vợ kể lại mà lạnh tốt xương sống, đi tìm con thì

con đã biến đâu khơng biết. Mãi sau mới vớt được xác con dưới giếng. Chuyển giận thành thương,
Thành vật ra kêu trời muốn chết. Nhà tranh bặt khói, vợ chồng im lặng nhìn nhau khơng cịn gì nữa.
Trời gần tối mới đem chiếu cỏ liệm thây con, ôm ấp vỗ về thì thấy con cịn thoi thóp thở. Mừng quá!
Nửa đêm con sống lại. Hai vợ chồng hơi yên tâm. Song đứa con vẫn cứ trơ ra như khúc gỗ, bằn bặt
ngủ lịm.
Thành nhìn cái lồng dế rỗng khơng lại như đứt hơi, tắc họng, khơng nghĩ gì đến con nữa. Suốt một
đêm rịng khơng hề chợp mắt. Mặt trời mọc, Thành vẫn nằm dài lòng buồn rười rượi. Bỗng nghe bên
ngồi có tiếng dế gáy, vội nhỏm dậy nhìn ra thì dế vẫn cịn đó. Thành mừng q vồ lấy. Kêu to một
tiếng, dế nhảy bật đi. Tay Thành chộp được thì thấy dường có dường khơng. Mở ra, dế lại nhảy vọt
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Liêu Trai Chí Dị

Bồ Tùng Linh

mất. Thành đuổi theo đến góc tường, khơng thấy nó đâu. Hoản hốt nhìn quanh bốn phía thấy nó đã
nép trên vách. Nhưng con này vừa nhỏ vừa ngắn, đỏ đen nham nhở, không phải con trước. Thành
cho là hạng bét không thèm để mắt mà cứ quanh quẩn đi tìm con trước. Bỗng dế con từ trên vách
nhảy xuống tọt ngay vào tay áo Thành. Ngắm kỹ, đầu vuông đùi dài, dáng ve sầu, cánh hoa mai, có
vẻ tốt. Thành hơi mừng giữ lấy định đem lên công đường nộp, song chỉ lo sợ không được vừa ý
quan, mới nghĩ cách cho chọi thử xem sao.
Một chàng trai tay chơi trong thôn nuôi được một chú dế nòi đặt tên là “Cua xọc xanh”, hàng ngày
đem chọi với dế của đồng bọn đều thắng cả. Chàng ta muốn giữ để kiếm lời, ai trả giá cao mấy cũng
chưa chịu bán. Nhân qua nhà thăm Thành, thấy dế Thành nuôi, chàng ta bịt miệng cười và đưa dế
mình, bỏ vào lồng để đánh. Nhìn thấy dế người vừa to vừa cao, Thành lại càng xấu hổ, khơng dám
đưa dế mình ra. Chàng trai cố ép. Thành nghĩ: “Nuôi vật hèn kém cuối cùng cũng vô dụng, chi bằng
đem chọi lấy một tiếng cười.” Thành đưa dế vào bồn đấu. Chú dế con nằm ẹp xuống không dám

động đậy. Chàng trai cười ngất, cầm cái lông lợn chọc vào râu, nó vẫn nằm im. Chàng trai lại cười,
lại chọc. Dế con nổi giận, xông thẳng ra, phấn chấn cất tiếng gáy ke ke. Rồi vểnh râu, cong đuôi
nhảy xổ vào cắn cổ địch thủ. Chàng trai hốt hoảng xin ngưng chọi. Dế con dõng dạc cất tiếng gáy
như báo cho chủ biết mình vừa thắng cuộc. Thành chứng kiến cảnh ấy, vui mừng vô cùng.
Đang khi cùng nhau ngắm nghía dế con thì một con gà sán lại gần mổ dế. Thành hoảng, đứng dậy
thét đuổi. May mà gà mổ khôngt trúng. Dế co càng nhảy một phát đến hơn một thước. Gà đuổi sấn
theo, dế đã nằm dưới móng gà. Thành thảng thốt khơng biết làm thế nào để cứu dế, chỉ còn dậm chân
thất sắc. Nhưng sao gà cứ vươn cổ, sã cánh? Nhìn kỹ thì dế đã bám trên mào gà cắn chặt lấy không
buông. Thành vừa kinh ngạc vừa mưng, vội bắt lấy dế bỏ vào lồng.
Hôm sau, Thành đem dâng quan huyện. Quan huyện thấy dế quát ầm lên. Thành thuật lại chuyện lạ
về con dế ấy, nhưng quan không tin. Đem chọi với các con khác, dế Thành đều thắng. Đem thử với
gà quả như lời Thành nói. Quan trên thưởng cho Thành và hiến dế lên tỉnh. Quan tỉnh vui lòng lắm
liền bỏ dế vào lồng vàng tiến vua, lại dâng sớ tâu rõ cái hay của nó. Đã vào cung rồi, dế cịn phải tỉ
thí với khắp các loại dế kì hình dị dạng của cả thiên hạ dâng tiến như dế bướm, dế bọ ngựa, dế dầu,
dế “trán tơ xanh”... con nào cũng chịu thua cả. Còn điều kỳ lạ hơn nữa, ở trong cung con dế của
Thành mỗi khi nghe tiếng đàn cầm, đàn sắt lại nhảy múa theo các tiết điệu. Hoàng thượng hết sức
đẹp lòng, rộng ơn ban thưởng, xuống chiếu cấp cho quan tỉnh ngựa hay, vải quý. Quan tỉnh không
quên nguồn gốc dế nên ít lâu sau tiến cử quan huyện là người “tài năng ưu diệt” có thể thăng cấp.
Quan huyện sướng quá cho Thành được miễn sai dịch; lại dặn học quan cho Thành thi lấy học vị tú
tài.
Còn con Thành hơn năm sau tinh thần trở lại như cũ và kể rằng: Mình đã hóa thành dế, lanh lẹ, chọi
giỏi, nay mới thực sống lại. Quan tỉnh biết rõ chuyện ấy, lại hậu thưởng cho Thành. Chỉ mấy năm
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị


thơi, Thành đã có ruộng đồng trăm khoảnh, lầu gác nguy nga, trâu dê đầy đàn. Ra khỏi nhà thì áo
cừu, ngựa xe vượt cả các bậc quyền thế.
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ
Bậc thiên tử dùng một vật gì chốc lát rồi qn; cịn kẻ hầu cận bèn lấy làm lệ định. Từ đó qua bọn
tham quan lại ngược, dân phải bán vợ đợ con không dứt. Cho nên nửa bước của thiên tử cũng quan
hệ đến dân, không thể coi nhẹ được. Riêng họ Thành vì sâu mọt mà nghèo, vì dế chọi mà giàu, vênh
vang áo cừu, ngựa béo, lúc còn bị lý dịch sách nhiễu chẳng tưởng đến chuyện như thế. Còn ơn trời
đáp đáp sao mà lâu dài hậu hĩ vậy, khiến cho quan tỉnh quan huyện đều được ân thưởng vì con dế. Ta
từng nghe: “Một người thăng gà chó cũng thành tiên”(3). Đáng tin vậy thay!

NGUYỂN VĂN HUYỀN dịch
(1) Tuyên Đức: niên hiệu thời vua Tuyên Tông nhà Minh khoảng 1426- 1435
(2) Theo chế độ khoa cử lúc ấy ai có học đi thi nhưng chưa thi đỗ tú tài thì bất kể tuổi tác đều gọi là
đồng sinh.
(3) câu này do điển: Thời Hán, Hoài Nam vương Lưu Yên tu luyện đắc đạo bay lên trời. Lũ gà chó
trong nhà ăn phải thuốc luyện cịn dư cũng đều trở thành tiên cả.

Bồ Tùng Linh
Liêu Trai Chí Dị
Tản Đà dịch
Đạo Sĩ
Hàn sinh nhà thế gia, thích khách. Người cùng xóm có anh chàng họ Từ, thường hay đến uống rượu.
Một hơm khi họp vui, ở ngồi cổng có kẻ đạo sĩ đến ăn xin. Người nhà cho tiền, cho gạo không lấy,
cũng không đi. Lũ người nhà tức giận, cũng mặc kệ. Hàn nghe thâý tiếng xô xát cãi cọ nhau đã lâu,
hỏi các người nhà, chúng thưa thực như vậy. Nói chưa dứt lời đạo sĩ đã cứ vào. Hàn cho mời ngồi.
Đạo sĩ đến với chủ nhân và các khách giơ tay chào khắp một lượt, rồi liền ngồi. hỏi qua gốc tích thời
nguyên ở trong cái miếu đổ nát ở xóm đơng.
Hàn nói:
-“Khơng hay con hạc lại về từ bao giờ, thành ra tôi thiếu cái lễ địa chủ”.

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Liêu Trai Chí Dị

Bồ Tùng Linh

Trả lơì thưa rằng:
-“Kẻ q kệch mơí đến, khơng có chơi bời quen ai, nghe rằng ơng ở đây rộng tính, cho nên muốn
được đến để uống rượu mà thơi”.
Hàn bảo rót rượu. Đạo sĩ uống được nhiều. Từ thấy quần áo rách bẩn, lại trơng ra khốn đốn, có ý
khinh bỉ khơng cần làm lễ tiếp chi. Hàn cũng coi là một người khách thống qua vậy. Đạo sĩ uống
ln đến hơn hai chục chén, rồi chào mà ra đi.
Từ đấy, mỗi lần yến họp khách, đạo sĩ cứ đến gặp ăn thời ăn, gặp uống thời uống. Hàn cũng hơi thấy
là đáng chán. Trong khi uống rượu vui, Từ đùa giễu rằng:
“Đạo sĩ chỉ cứ làm khách mãi, sao không làm chủ một bận chăng?”
Đạo sĩ cười mà rằng:
“Đạo sĩ với cư sĩ cũng như nhau, chỉ có hai vai đem một cái mồm mà thơi”. Từ thẹn khơng nói được
nữa.
Đạo sĩ nói:
“Tuy vậy, kẻ theo đạo này có lịng thành đã lâu, thế nào cũng cố hết sức gọi là kiếm một hai chén
nước để báo đền lại”.
Uống xong, dặn rằng:
“Đến trưa mai xin mời quá bộ”.
Ngày hôm sau, chúng rủ nhau cùng đi, cịn ngờ là khơng đặt rượu, mà đạo sĩ đã đón đợi ở ngang
đường. Vào cổng thời thấy nhà cửa mới làm hết, gác rộng liền mây, rất lấy làm sự lạ, cùng bảo với
nhau rằng:
-“Lâu chúng ta không đến đây, không biết làm nhà mới từ khi nào?”

Đạo sĩ nói:
- “Vừa mới làm xong khơng bao lâu”.
Vào đến trong nhà, thời bày đặt rất lịch sự sang trọng những vật mà các nhà gia thế không thể có.
Hai người thấy mà phải kính sợ. Mời ngồi xong rót rượu, bưng thức ăn lên, tồn là đứa hầu nhỏ
khoảng mười sáu tuổi cả, mà mặc áo gấm đi giày điều. Rượu và thức ăn, thơm tho đầy nhiều. Ăn
xong các thứ đồ nước bưng lên, nhiều quả không biết tên gọi đựng bằng những đồ thủy tinh quý,
ngọc thạch sáng soi khắp bàn ghế và giưòng phản. Rượu uống bằng thứ chén pha lê, chu vi đến một
thươc. Đạo sĩ nói:
- Gọi chị em họ Thạch lên đây.
Đứa nhỏ chạy lúc lâu. Có hai mỹ nhân đến. một người nhỏ dài như thể cành liễu yếu, một người
mình ngắn tuổi trẻ hơn. Hai đằng cũng đẹp cả, đạo sĩ sai hát để mua vui cho cuộc rượu. Người trẻ
tuổi đánh phách mà hát, người lớn tuổi thổi sáo mà họa lại. Tiếng nghe trong mà nhỏ tuyệt hay. Một
khúc hát đã xong, đạo sĩ sai rót rượu mời cả khách một lượt. Lại quay lại hỏi người đẹp rằng:
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
- Lâu khơng múa cịn nhớ chăng?

Liền có những đầy tớ đem chiếu trải ra ở dưới chỗ chiếu rượu, hai người con gái múa đối nhau. Áo
dài phất tung, hương thơm bay loạn. Múa xong tựa nghiêng mình ở bức họa hình. Hai người khách
thần hồn bay mất, không ngờ say quá lúc nào. Đạo sĩ cũng chẳng cần sự khoản tiếp nữa, chỉ cứ cất
chén uống thật mạnh. Rồi đứng dậy bảo khách rằng:
- Xin các ông cứ xơi rượu cho, tôi đi nghỉ một thống xin ra ngay. Nói xong liền đi.
Ở dưới vách phía nam nhà, có bày một cái giường khảm xà cừ. Đứa con gái đem nệm gấm ra trải,
ôm đỡ đạo sĩ lên nằm. Đạo sĩ kéo người đẹp mà dài, lên giường cùng gối nằm, sai người bé tuổi

đứng ở bên dưới để xoa, gãi. Hai người khách thấy bộ trạng ấy, lấy làm khó chịu quá. Từ bèn nói to
bảo rằng:
- Đạo sĩ khơng được hỗn thế.
Nói rồi định đến để quấy rối. Đạo sĩ vội trở mình trốn đi mất.
Trời đã sáng, rượu và mộng cùng tỉnh ra, thấy một vật gì ở trong lịng lạnh thấu điếng người. Dậy
nhìn xem, thời là mình ơm một hòn đá dài mà nằm dưới hầm vậy. Vội trông lại Từ, thấy Từ vẫn chưa
tỉnh, mà đầu gối vào một hòn gạch vỡ, ngủ say bét ở trong chỗ như chuồng tiêu vậy. Đá cho vậy,
cùng nhau lấy làm sợ lạ, trơng nhìn khắp bốn phía thời một sân cỏ rậm, hai gian nhà nát mà thôi.

TẢN ĐÀ dịch

Bồ Tùng Linh
Liêu Trai Chí Dị
Thư Sinh Họ Diệp
Dịch Giả : Cao Xn Huy
Miền Hồi Hương có chàng thư sinh họ Diệp, không rõ cả tên và tự. Văn chương từ phú trội nhất
đương thời, nhưng đến đâu cũng lận đận, long đong khốn khổ mãi trong trường công danh.
Gặp lúc ông Ðinh Thừa Hạc, người Ðông Quan, đến làm quan ở ấp ấy, xem văn chương của chàng,
cho là kỳ tài, bèn mời đến đàm đạo.
Ơng rất bằng lịng, cho chàng đến ở trong dinh thự, cơm nước đèn sách, cấp cho đầy đủ, thỉnh thoảng
lại gửi tiền thóc về giúp đỡ gia quyến nữa.
Ðến kỳ sơ thí, ơng hết sức tán dương văn tài của chàng trước mặt quan học sử, rồi đó chàng đỗ đầu
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị

hàng xứ.

Ơng trơng mong vào chàng rất tha thiết; sau khi vào trường thi Hương, cho lấy văn của chàng để
xem và đọc vừa gõ bàn đánh nhịp, ngợi khen không ngớt.
Ngờ đâu thời vận neo người, văn chương ghen mệnh, bảng đã treo, lại hỏng tuột.
Chàng trở về, chống váng tê mê, trong lịng lại thẹn là mình đã phụ người tri kỷ, thân hình gầy ruộc
như bộ xương cịn đứng, người ngây ra như khúc gỗ.
Ông nghe tin, cho mời đến an ủi.
Chàng rơi lụy dầm dề.
Ơng rất thương tình, hẹn đến khi nào mãn kỳ khảo tích về kinh thì đem chàng cùng đi.
Chàng rất cảm kích cáo từ ra về , từ đấy đóng cửa khơng đi đâu nữa.
Chẳng bao lâu chàng lâm bệnh, ông luôn luôn hỏi thăm và đưa quà, nhưng thuốc uống đã trăm thang
mà vẫn không công hiệu. Vừa lúc ấy ơng lại có điều xúc phạm đến quan trên, bị cất chức, sắp về nhà,
viết thư cho chàng, đại lược nói rằng: "Tơi nay mai về Ðơng, mà sở dĩ cịn chần chừ chưa đi ngay, là
chỉ vì muốn chờ túc hạ đi đó thơi. Túc hạ đến buổi sáng, thì buổi chiều là tơi khởi hành..."
Thư đưa đến bên giường nằm, chàng cầm xem khóc sụt sùi, rồi nhắn sứ giả về nói là đang bị bệnh
nặng, khó bình phục ngay được, xin cứ đi trước.
Sứ giả về bẩm, ông không nỡ đi, ráng ở lại chờ.
Qua mấy hơm, người canh cổng báo có chàng họ Diệp đến, ơng mừng q, ra đón mà hỏi han.
Chàng nói:
- Vì cái bệnh của thân hèn để đại nhân phải chờ đợi lâu, lòng này thật áy náy khơng n. Nay, may
đã có thể ráng theo kịp dấu giày chân ngựa.
Ơng bèn gói buộc hành trang lại, để dậy sớm ra đi.
Chẳng mấy ngày đã về đến làng, ông cho con thụ giáo với chàng, đêm ngày ở liền bên cạnh.
Cậu con tên là Tái Xương lúc bấy giờ mới mười sáu tuổi, chưa biết làm văn chương nhưng thông
minh lắm, phàm văn bài cử nghiệp, xem qua hai ba lần thì khơng qn nữa. ở được một năm, cậu đã
hạ bút thành văn, nhờ có thêm thế lực của ông, bèn được nhận vào nhà học của huyện.
Chàng bàn chép lại những bài văn cử nghiệp đã làm lúc bình thời đem hết cho cơng tử học.
Vào trường thi, bảy đầu đề không sai đề nào, công tử liền đậu á khôi.
Một hôm ông bảo chàng rằng:

- Túc hạ chỉ vứt ra một mối tơ thừa mà cũng đủ làm cho thằng trẻ nên đanh, nhưng còn quả chng
vàng kia cứ bị bỏ rơi mãi thì làm thế nào?
Chàng nói:
- Ðiều đó e rằng có mệnh. Tơi mượn cái phúc trạch của đại nhân để hà hơi cho văn chương, khiến
người thiên hạ biết rằng nửa đời ln lạc khơng phải vì kém tài đánh trận, như thế là thỏa nguyện rồi.
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị

Vả chăng kẻ sĩ mà được một người biết, đã đủ không ân hận nữa, cần gì phải đỗ đạt mới đắc chí?
Ơng thấy chàng xa nhà đã lâu, sợ nhỡ mất kỳ sát hạch năm, khuyên chàng nên về thăm nhà. Chàng
rầu rĩ không vui. Ơng cũng khơng nỡ ép, bèn dặn cơng tử khi đến kinh đơ thì nạp thóc hộ chàng,
cơng tử lại giật giải Nam Cung được bổ chức Chủ sự trong bộ, đem chàng vào Giám sớm tối gần
nhau.
Qua một năm, chàng vào trường thi Hương ở kinh, đỗ Cử nhân.
Vừa lúc ông được bổ đi coi thi ở Hà Nam bàn nhân tiện nói với chàng rằng:
- Chuyến đi này không xa quê hương tiên sinh là mấy. Nay hãy nhẹ bước đường mây, tiên sinh cũng
nên một phen về làng cho được khối chí.
Chàng cũng mừng. Rồi chọn ngày tốt lên đường.
Ðến địa giới Hồi Dương, cơng tử cho người và ngựa đưa chàng về.
Ðến nhà thấy cổng ngõ tiêu điều, chàng chạnh lòng buồn bã lững thững đi vào sân.
Người vợ cầm nong nia đi ra, thấy chàng thì vứt xuống sợ hãi bỏ chạy.
Chàng rẫu rĩ mà nói:
- Ta bây giờ đã nên danh phận rồi. Mới ba bốn năm không thấy mặt, sao bông như không quen biết
nhau vậy?

Người vợ đứng xa mà bảo rằng:
- Chàng chết đã lâu, cịn nói nên danh nên phận gì nữa?
Sở dĩ cịn để mãi linh cữu trong nhà, là vì nhà nghèo con bé đó mà thơi! Nay thằng cả đã khơn lớn,
cũng đang tìm một ngơi đất để đưa chàng ra. Chớ nên hiện về làm gở để quấy người sống.
Chàng nghe nói thì bùi ngùi rũ rượi, bàn lững thững đi vào trong nhà, thấy linh cữu rành rành, liền
ngã ra giữa đất mà biến mất.
Người vợ kinh hãi nhìn xuống thấy áo mũ giày tất bỏ đấy, như cái xác lột. Nàng mũi lòng quá, ôm
xống áo khóc lóc. Người con đi học về, thấy một cỗ xe ngựa buộc ở trước thì dị hỏi xem ở đâu đến,
rồi kinh hãi chạy về báo với mẹ.
Mẹ gạt nước mắt kể lại chuyện vừa xảy ra. Lại hỏi kỹ những người theo hầu mới biết rõ đầu đuôi.
Người theo hầu trở về, công tử nghe tin nước mắt rơi ướt cả ngực, lập tức lên xe, đến tận nhà mà
khóc, rồi bỏ tiền lo liệu việc tang, chôn cất theo lệ hiếu liêm.
Lại chu cấp rất hậu cho đứa con, mời thầy về dạy và gửi gắm cho quan học sứ, hơn một năm sau
được vào nhà học phán

Bồ Tùng Linh
Liêu Trai Chí Dị
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Ðạo Sĩ Núi Lao
Dịch Giả : Nguyễn Ðức Lân

Trong huyện có chàng họ Vương, vào hàng thứ bảy, là con nhà cố gia, tuổi trẻ mộ đạo.
Nghe nói núi Lao Sơn có nhiều tiên ở, liền quẩy tráp đi thăm.

Trèo lên một ngọn núi thấy có đạo quán thật u nhã.
Một vị đạo sĩ ngồi trên tấm bồ đoàn (chiếc chiếu đan bằng cỏ bồ, hình trịn, để người đi tu hành quỳ
hoặc ngồi cho êm, mỗi khi hành lễ) tóc trắng rủ xuống tận cổ, nhưng dáng vẻ thư thái, tinh thần trông
thật sắc sảo.
Vương liền khấu đầu, bắt chuyện, thấy đạo lý rất huyền diệu, bèn xin thờ làm thấy.
Ðạo Sĩ nói:
- Chỉ sợ quen nhàn rỗi, khơng chịu nổi khó nhọc thơi.
Vương hứa là: "Ðược"
Học trị Ðạo Sĩ đơng lắm, gần tối mới kéo hết về.
Vương cùng họ cúi đầu làm lễ, rồi lưu lại trong quán.
Sáng tinh sương, Ðạo Sĩ gọi Vương, đưa cho cái búa, bảo theo đám học trò đi hái củi.
Vương kính cẩn vâng lời.
Ðược hơn một tháng, tay chân phồng rộp thành chai, cực khổ không chịu nổi, Vương đã ngầm có
bụng muốn về.
Một buổi chiều, trở về, thấy hai người khách đang cùng thầy uống rượu.
Trời đã tối mà chưa thấy đèn lửa gì cả.
Thầy bèn cắt một miếng giấy như hình cái gương, dán lên vách.
Phút chốc, ánh trăng vằng vặc soi sáng khắp nhà, trơng rõ từng sợi tơ, cái tóc.
Ðám học trị chạy quanh hầu hạ.
Một người khách nói:
- Ðêm này đẹp trời có thể vui chi, nên cho ai nấy cùng vui.
Bèn lấy hồ rượu lên bàn, chia cho các học trò, lại dặn nên uống thật say.
Vương nghĩ bụng: Bảy tám người một hồ rượu, làm sao cho đủ khắp được?
Mỗi người đều đi tìm chén, bát , tranh nhau rồi uống trước, chỉ sợ rượu trong hồ hết mất. Thế mà rót
hết lần này lượt khác, vẫn chẳng vơi đi chút nào. Bụng thầm lấy làm lạ.
Giây lát, một vị khách nói:
- Ðã làm ơn ban cho ánh sáng trăng, mà lại chỉ tịch mịch uống suông. Sao không gọi Hằng Nga
xuống chơi?
Ðạo sĩ bèn lấy một chiếc đũa, vứt vào trong trăng. Bỗng thấy một người đẹp từ trong vùng ánh sáng
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ


Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị

bước ra: mới đầu chưa đầy một thước, xuống đến đất thì cao lớn như người thường, lưng thon nhỏ,
cổ trắng muốt, phấp phới múa khúc Nghê thường.
Rồi ca rằng:
Tiên tiên nào!
Về đây nao!
Giữ ta mãi chốn Quảng Hàn sao!
Âm thanh trong trẻo, cao vút, nghe hay như tiếng tiêu, tiếng sáo. Ca xong, uốn lượn mà đứng lên, rồi
nhảy lên mặt bàn, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã biến trở lại thành chiếc đũa.
Ba người cùng cười lớn.
Lại một vị khách nói:
- Ðêm nay vui quá, nhưng uống vẫn chưa đã. Có thể đãi rượu tiếp chúng tôi trên cung nguyệt được
chăng?
Ba người bàn rời chiếu tiệc bước vào dần trong trăng.
Mọi người nhìn thấy rõ cả ba đang ngồi trong trăng uống rượu: râu, lơng mày, đều trơng thấy hết,
như bóng hiện trong gương.
Một chốc, ánh trăng mờ dần; đám học trò châm đèn mang đến thì một mình Ðạo Sĩ cịn ngồi đấy mà
khách đã biến đâu mất.
Trên bàn thức nhắm hãy còn. Mà mặt trăng trên vách chỉ còn là miếng giấy trịn như tấm gương mà
thơi.
Ðạo Sĩ hỏi:
- Mọi người đã uống đủ cả chưa?
Các học trò cùng thưa:

- Ðủ cả.
- Ðủ rồi thì nên đi ngủ sớm, đừng làm lỡ việc kiếm củi ngày mai.
Chúng học trò đều "vâng" mà lui ra.
Vương lịng thầm thích thú, hâm mộ, bụng muốn về lại tiêu tan.
Lại một tháng nữa, khổ không thể nào kham nổi, mà Ðạo Sĩ tuyệt không truyền dạy cho một phép
nào.
Sốt ruột không chờ được nữa, Vương bèn lên cáo từ rằng:
- Ðệ tử này vượt mấy trăm dặm đường đến đây thụ nghiệp với thầy; dẫu chẳng học được cái thuật
trường sinh bất tử, thì cũng mong thầy cho chút gì gọi là h tấm lịng cầu học. Thế mà qua hai ba
tháng, chỉ những sáng đi kiếm củi, tối lại trở về.
Hồi còn ở nhà, đệ tử chưa bao giờ phi chịu khổ như thế.
Ðạo Sĩ cười bảo:
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị

- Ta vẫn nói là anh khơng kham nổi khó nhọc, nay đã quả nhiên. Sáng mai, sẽ cho anh về:
Vương nói:
- Ðệ tử làm lụng đã bao ngày, xin thầy dạy qua cho một thuật mọn, khỏi phụ công lao đệ tử lặn tới
tới đây.
Ðạo Sĩ hỏi:
- Muốn học thuật gì?
Vương đáp:
- Thường thấy thầy đi đâu, tường vách không ngăn được. Chỉ xin một phép cũng đủ.
Ðạo Sĩ cười nhận lời. Bèn đem một bí quyết truyền cho, bảo miệng đọc mấy câu thần chú xong rồi

hô: "Vào đi!" Vương đối diện với một bức tường mà khơng dám vào.
Ðạo sĩ lại nói:
- Cứ vào thử đi!
Vương theo lời, thong thả tiến lại, đến tường thì bị vấp. Ðạo Sĩ bảo:
- Cúi đầu, vào cho nhanh, đừng lần chần!
Vương quả quyết, đứng cách tường mấy bước, lao nhanh tới. Gặp tường, cảm thấy trống khơng có
vật gì cả.
Quay lại thì đã thấy mình ở bên kia tường rồi.
Vương mừng quá, vào lạy tạ.
Ðạo Sĩ bảo:
- Về nhà nên giữ mình đứng đắn, khơng thế thì phép khơng nghiệm nữa đâu.
Nói rồi cấp lộ phí cho mà về.
Ðến nhà, chàng khoe đã gặp tiên, tường vách dày đắn đâu cũng khơng ngăn được mình.
Vợ không tin.
Vương làm đúng như lời đạo sĩ đã dạy, đứng cách tường mấy bước, chạy ù vào. Ðầu đụng phải
tường cứng, bỗng ngã lăn đùng.
Vợ Vương đỡ dậy, nhìn xem, thấy trán đã sưng lên như một quả trứng lớn.
Vợ Vương đưa ngón tay lêu lêu, diễu cho.
Vương vừa thẹn vừa ức, chỉ biết chửi lão Ðạo Sĩ bất lương mà thơi.

Bồ Tùng Linh
Liêu Trai Chí Dị
Thụy Vân

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh


Liêu Trai Chí Dị
Dịch Giả : Cao Xuân Huy

Thuỵ Vân là danh kỹ của đất Hàng Châu . Nhan sắc tài nghệ có một. Năm tuổi mười bốn, mẹ là mụ
đầu họ Sái định cho nàng ra tiếp khách.
Thụy Vân thưa rằng:
- Ðây là lúc bánh xe duyên nghiệp của đời con bắt đầu vận chuyển, không nên qua loa cẩu thả . Giá
thì do mẹ định, nhưng khách thì xin cho con được tự lựa chọn.
Mẹ bảo được, bèn định giá mười lăm đồng vàng rồi hàng ngày ra tiếp khách.
Khách muốn gặp thì phải có lễ, lễ hậu mới được tiếp một ván cờ, một bức tranh, lễ bạc thì giữ lại
uống chén trà mà thơi.
Thuỵ Vân lừng tiếng đã lâu, từ đó các bậc đại thương, giới quyền q, ngày ngày nối gót nhau vào.
Giới Trấn Dư Hàng có người thư sinh họ Hạ, tài danh nức tiếng đã lâu mà gia tư chỉ vào bậc trung.
Chàng vốn ngưỡng mộ Thụy Vân, nhưng chưa dám nghĩ đến giấc mộng uyên ương, cũng gắng hết
sức sắm được chút lễ mọn, chỉ mong một phen nhìn ngắm mặt hoa, mà vẫn thầm lo nàng tri đời đã
nhiều sẽ khơng đối hồi gì đến một kẻ sĩ bần rách như mình.
Ðến lúc gặp mặt, trị chuyện dăm câu, nàng đã tiếp đãi rất mực ân cần. Ngồi nói chuyện giờ lâu, đầu
mày cuối mắt đều chứa chan tình . Lại tặng chàng bài thơ :
Việc gì kẻ xin nước
Cầu lam phải nệm sương?
Có lịng tìm chày ngọc,
Ngay giữa chốn người thường
Ðược thơ, chàng mừng rỡ như cuồng, còn muốn nói gì nữa, bỗng con hầu vào báo khách đến, bèn
vội vàng từ biệt. Về nhà, đem bài thơ ra ngắm nghía ngâm nga, tơ lịng vương vít.
Ðược một hai ngày, cầm lịng khơng đậu, lại phải sắm sửa lễ vật rồi trở lại.
Thụy Vân đón tiếp niềm nở, dần dần ngồi dịch lại gần chàng, nét mặt rầu rầu mà rằng:
- Có thể lo toan được một đêm sum họp với nhau khơng?
Chàng rằng:
- Học trị túng kiết chỉ có cái tấm tình si là có thể đem tặng tri kỷ; sắm được cái lễ biếu nhỏ mọn thì

bao nhiêu tơ tằm đã rút hết; được gần mặt hoa là mãn nguyện lắm rồi, cịn như tựa gió kề hoa dám
đâu mộng tưởng.
Thụy Vân nghe nói chau mày khơng vui, hai người chỉ nhìn nhau mà khơng nói gì.
Chàng ngồi lâu khơng ra; mụ chủ giữ mấy lần gọi Thụy Vân, có thúc giục chàng về đi. Chàng bèn ra
về, trong lòng buồn rười rượi. Muốn khánh kiệt gia sản để chuốc một lần vui, nhưng lại nghĩ, sum
họp một đêm rồi phải ly biệt suốt đời, tình trạng ấy chịu làm sao nổi. Trù tính đến đấy thì nỗi lịng

Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
hăm hở đều tiêu mất hết.
Từ đó bặt khơng có tin tức vãng lai gì.

Thụy Vân kén khách mở khoá động đào mấy tháng mà chưa chọn được nơi nào xứng đáng. Mụ dầu
khá bực tức, rắp toan ép uổng duyên nàng nhưng cũng chưa ra tay.
Một hơm, có chàng tú tài đem lễ biếu đến xin ra mắt, ngồi nói chuyện chốc lát liền nhổm dậy, lấy
ngón tay ấn lên trán nàng mà nói: "Ðáng tiếc, đáng tiếc" rồi bỏ đi.
Thụy Vân tiễn khách ra, trở lại , thì mọi người đều thấy trên trán nàng có dấu tay in đen như mực,
càng rửa càng thêm rõ.
Sau đó vài ngày vết mực dần dần lan rộng, hơn một năm sau thì lan khắp trán, đến cả mũi nữa. Ai
thấy cũng cười mà từ đó, dấu vết xe ngựa ở ngoài cũng dần dần mất hẳn.
Mụ dầu lột hết trang sức, xếp nàng vào hàng ngũ con hầu. Thụy Vân vốn ẻo lả không đưng nổi cơng
việc tơi địi, ngày càng thêm tiều tuỵ.
Hạ nghe nói, đi qua ghé vào, thấy bù đầu ở dưới bếp, xấu xí như ma, ngẩng đầu thấy chàng thì quay
mặt vào tường mà tránh.

Hạ đem lịng thương xót, bèn nói với mụ, muốn chuộc nàng về làm vợ.
Mụ bằng lòng.
Hạ bán ruộng và dốc hết hành trang vốn liếng mua nàng đem về. Ðến nhà, nàng kéo áo lau nước mắt,
không dám tự xem là người sánh vai với chàng, chỉ xin giữ phận làm lẽ, để ngơi chính thất chờ người
sau này.
Hạ nói:
- Ở đời, cái đáng q là tri kỷ. Lúc khanh đang thịnh, khanh còn biết đến tơi, lẽ nào vì khanh suy mà
tơi lại qn khanh?
Rồi khơng chịu cưới ai nữa. Ai nghe nói việc này cũng cười cợt, nhưng với chàng thì mối tình càng
thêm nồng thắm.
Ðược hơn một năm. Hạ ngẫu nhiên đến đất Tơ, gặp chàng thư sinh họ Hồ, cùng trọ một chỗ.
Bỗng dưng Hoà hỏi rằng:
- Danh kỹ đất Hàng là Thụy Vân gần đây ra sao?
Hạ đáp:
- Ðã lấy chồng rồi.
Hồ lại hỏi:
- Lấy ai đấy?
Ðáp:
- Người đó cũng đại loại như tơi.
Hồ nói:
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net


Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
- Ðược như anh thì có thể nói là đúng người rồi đấy, khơng biết giá bao nhiêu?
Hạ nói:


- Mắc phải bệnh lạ nên cũng rẻ thơi, chẳng thế, loại người chúng tơi sao có thể mua được người đẹp.
Hồ lại hỏi:
- Người đó quả thật có được như anh khơng?
Hạ thấy anh ta hỏi hơi lạ, nhân đó cũng căn vặn hỏi lại.
Hồ cười mà đáp rằng:
- Thực ra không giấu nhau nữa. Năm trước tôi từng được chiêm ngưỡng danh hoa một lần, rất lấy
làm tiếc rằng tài mạo tuyệt vời mà lênh đênh không vừa đôi phải lứa, cho nên đã dùng một thuật mọn
làm giảm bớt hào quang, và giữ gìn lấy vẻ ngọc, để dành lại đó chờ tấm gương soi thật mặt của kẻ
yêu tài.
Hạ vội hỏi:
- Anh đã chấm được thì cũng có thể chữa được chứ?
Hồ cười mà rằng:
- Sao lại không được, nhưng mà cần vai chính thành tâm cầu xin thì mới được.
Hạ đứng dậy vái mà rằng:
- Người chồng của Thụy Vân tức là tơi đây!
Hồ mừng q, nói:
- Trong thiên hạ, chỉ có người nhân tài mới thật đa tình, khơng vì chuyện xấu đẹp mà thay đổi ý nghĩ.
Anh cho tôi theo anh về nhà, tôi sẽ tặng anh một người đẹp.
Bèn cùng nhau về. Ðến nơi, Hạ bảo dọn rượu, Hoà vội gạt đi mà rằng:
- Ðể tôi làm phép trước đã, thì người dọn cỗ mới vui lịng chứ!
Tức thì bảo bưng lên một thau nước, lấy ngón tay thư lên trên nước mà nói rằng:
- Rửa đi thì khỏi ngay! Nhưng phải đích thân ra tạ ơn người làm thuốc đấy!
Hạ cười, bưng thau đi vào, đứng đợi Thụy Vân tự rửa mặt trong thau, tay đưa đến đâu thì sạch đến
đấy, diễm lệ chẳng khác gì năm xưa.
Vợ chồng cảm cái hậu đức của Hoà, cùng nhau ra ngồi tạ ơn, thì khách đã mất hút đâu rồi, tìm khắp
nơi mà khơng được.
Có lẽ là tiên chăng?

Bồ Tùng Linh

Liêu Trai Chí Dị
Vương Thành
Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ

Nguồn truyện: vnthuquan.net



×