Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (46.94 KB, 2 trang )
TẾT ĐỘC LẬP ĐẦU TIÊN CỦA BÁC Ở THỦ ĐÔ HÀ NỘI – TẾT BÍNH TUẤT 1946
Những ngày tưng bừng của Tổng khởi nghĩa qua đi rất nhanh. Nhà nước Cộng hòa dân chủ đầu tiên trong
vùng Đông Nam á vừa được thành lập đã phải lao vào cuộc chiến đấu cho sự tồn tại của nó. Có nhiều anh
em đặt câu hỏi này với tôi: vậy thì trong những ngày ấy Bác Hồ chẳng được nghỉ ngơi bao giờ sao? Trả
lời câu hỏi này thật khó. Nói Bác nghỉ theo nghĩa thông thường thì không, Bác không nghỉ. Buổi sáng,
Bác đến Bắc Bộ phủ từ khi thành phố còn ngủ yên. Bác gọi anh em bảo vệ cùng tập thể dục với mình, sau
đó lên phòng làm việc và ngồi ở đó cho tới trưa, nghỉ ăn cơm rồi nằm thiêm thiếp một lát cho đỡ mệt ở
đivăng một phòng nào đó (Bắc Bộ phủ hồi ấy còn nhiều phòng để trống, trong đó có nhiều đivăng) hoặc
có khi ở dưới phòng anh em bảo vệ. Chiều cũng lại như sáng, lúc nào tôi bước vào phòng Bác cũng thấy
Bác ngồi trước bàn trong tư thế quen thuộc, đầu cúi, mắt hơi nheo lại vì khói thuốc từ những ngón tay bay
lên. Có những hôm đầu óc căng quá, Bác chạy xuống với anh em bảo vệ, hỏi chuyện đời sống của gia
đình anh em, tình hình các địa phương quê họ, thậm chí đánh nhanh với họ một ván cờ, rồi quay trở lại
ngay lập tức với công việc. Bác thường ghi ý kiến lên những mẩu giấy nhỏ để chuyển cho những người
có liên quan, những vấn đề suy nghĩ Bác cũng ghi lên giấy vụn như vậy, làm việc xong thì vò nát vứt vào
sọt. Có lần, trước khi giao cho đồng chí cần vụ mang đi đốt những giấy trong sọt vào cuối ngày (đó là kỷ
luật bảo mật, phải nghiêm túc tuân thủ) tôi tò mò xem lại các giấy tờ bỏ đó và phát hiện mấy câu thơ của
Bác Hồ. Kể ra, nếu hồi ấy tôi hiểu được rằng trong những mẩu giấy vứt đi ấy có nhiều cái sẽ trở thành tài
liệu quý giá soi rọi cho những thế hệ sau về tư duy của Bác thì tôi đã giữ lại những tờ không nhất thiết
phải đốt, và di sản tư tưởng của Bác sẽ phong phú hơn.
Anh Trường Chinh cứ sáng sớm lại gọi điện cho tôi hỏi tình hình sức khỏe của Bác. Anh Nguyễn Lương
Bằng thì quan tâm tới chuyện ăn uống hàng ngày của Bác. Nhưng chưa một ai kịp nghĩ tới chuyện tổ
chức cho Bác được nghỉ ngơi, tôi cũng không biết bày ra trò gì cho Bác giải trí. Mời Bác đi xem kịch,
xem chiếu bóng thì không được rồi. Bảo vệ không nổi, mà Bác cũng chẳng chịu đi, chẳng cần hỏi cũng
biết Bác không chịu. Chỉ còn có cách thỉnh thoảng vào phòng Bác, trong câu chuyện công việc tôi kể
thêm ít câu chuyện tào lao để Bác được bứt khỏi công việc trong chốc lát. Nhưng nói chuyện về các địa
phương tôi đã đi qua, về phong tục đặc biệt ở đâu đó thì Bác nghe, chuyện lan man quá thì Bác đột ngột
cắt ngang, bắt tôi quay lại với chuyện công việc, hoặc bảo tôi về phòng mình, chuẩn bị cho Bác tài liệu
này nọ.Nếu nói tới một ngày nghỉ hoàn toàn, hay nói cho đúng hơn, một tối nghỉ hoàn toàn của Bác thì dễ
chỉ có một lần. Đó là đêm giao thừa sang năm Bính Tuất (1946).
Ngay từ cuối giờ làm việc buổi sáng, Bác đã bảo tôi:
- Đêm nay ta đi chơi giao thừa, nhé? Chú dẫn tôi đi. Cho tôi xem Hà Nội một cái. Này, phải kiếm cho tôi