Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

2013-03-07 Noi Ban Cay Than Ky, Noi Nop Don Xin Cell Phone Free, Cau Chuyen Hay Nen Doc, Chuyen Vui Va Linh Tinh.doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (214.26 KB, 10 trang )

Kính thưa q bạn
Email hơm nay hơi dài, các bạn đọc lước qua thích cái chi thì đọc cái đ1o
1. Có thể mua hột cây thần kỳ ($1 một hột), mua cây cỏ ngọt cũng có
2. Mẫu đơn và cách nộp đơn xin cell phone miễn phí tại California
3. Một câu bình luận tiệm ăn tàu rất hay
4. Lượm được Một bài hay đáng đọc.-- Câu chuyện của niềm tin
5. Chuyện vui thầy bói gì cũng biết
6. Toa thuốc email: chuối chín & ung thư - nước dừa & bệnh mắt
7. Trả lời câu hỏi computer và linh tinh
HCD (7-Mar-2013)
From: Perry Nguyen [mailto:]
Sent: Thursday, March 7, 2013 6:28 AM
To: HCD
Subject: Cây Thần Kỳ và cây Rau Ngọt
Anh Đẳng thân,
Em có trồng cây Thần Kỳ ở Montreal, CANADA, để khi trời ấm em sẽ gửi anh
một cây trồng chơi. Tên khoa học là Synsepalum dulcificum. Nếu có bà con nào
muốn trồng từ hột, em có bán $1 một hột tại web site của em là
www.MiraBerry.ca . Hột Thần Kỳ phải tươi mới nẩy mầm, nên đến tháng Tư
hái xuống là gửi đi liền. Web site này cũng có bán cây Thần Kỳ và viên Thần
Kỳ, gửi đi khắp thế giới.
Trong trái Thần Kỳ có một chất đạm thiên nhiên (natural protein) tên là
Miraculin. Khi chất này dính trên lưỡi, thì vị chua lại có cảm giác như vị ngọt.
Vì vậy, người bị tiểu đường hay phải ăn cữ có thể dùng trái Miraculin để được
ăn ngọt thả giàn mà không sợ lên đường hay lên cân. Vị đắng cũng thay đổi
chút ít. Vị cay thì khơng đổi, vì em có gửi vài trái Thần Kỳ cho phóng viên của
tờ Toronto Star thử. Bà này tưởng bở ăn trái thần kỳ xong rồi cắn một trái ớt thì
bả la làng la xóm.
Các vị khác cũng có thể thay đổi nên người ta hay tổ chức Taste Party để thử
cho vui. Mỗi người ăn một trái Thần Kỳ hay ngậm một viên Thần Kỳ, xong rồi
thử đủ loại thức ăn để xem cảm giác thay đổi ra sao. Tác giả cuốn The Fruit


Hunters (sách có bán trên Amazon.com) có kể chuyện một ơng Mỹ ở Florida có
trồng cây Thần Kỳ sau vườn. Một đêm nghe tiếng động sau vườn, ổng cầm súng
ra coi thì thấy ơng hàng xóm đang trần truồng núp sau bụi cây Thần Kỳ. Hỏi ra
thì ơng hàng xóm nói : " Bà xả tơi địi phải có trái này ngay lập tức ". Vậy là có
nhiều 'thứ' trở thành ngon ngọt hơn, không phải chỉ riêng thức ăn.
Cây Rau Ngọt tên khoa học là Stevia rebaudiana. Cây này có bà con với cây
Tần Ô. Thổ dân ở Trung Mỹ đã dùng Stevia làm một loại trà ngọt từ lâu đời.
Bên Nhật, họ dùng Stevia thay đường cho Diet Coke. Stevia ngọt hơn đường
gấp 300 lần, nhưng khơng có calorie và fructose, nên rất hữu ích người bị tiểu


đường hay phải ăn cữ. Em có bán cây này tại www.FloraExotica.ca , và bán hột
tại www.OneDollarSeedStore.com.
Cây Rau Ngọt trồng như một loại rau mùa Hè : mùa Xuân gieo hột hay trồng
cây con xuống. Khi nào cần ngọt thì hái lá ăn hay nấu thế đường. Cuối Hè hay
đầu Thu cây cao lên gần 1 thuớc thì cắt cả cây đem phơi khô dùng từ từ. Hoặc
dùng máy xay (hay Coffee Grinder) xay thành bột dùng thay đường. Bộ Nông
Nghiệp CANADA đang nghiên cứu trồng cây này đại quy mơ. Ở California
cũng có vài đồn điền sản xuất Stevia. Nghe nói là các hãng bán đường và
đường hóa học 'vận động' nên chính phủ khơng cho bán Stevia để thay thế
đường. Muốn ăn phải tự trồng hay mua tại các tiệm bán đồ thiên nhiên, hay
mua qua internet.
 
Nguyen The Phuc
www.FloraExotica.ca
(514) 268-2323
HCD: Cám ơn anh, bạn nào cần thì liên lạc. Ở California thì nên cẩn thận kẻo bị
phạt. California khơng cho đem hột giống cây cối, đất cát, trái cây thịt mọi loại
vào. Cá tơm hải sản thì được. Trừ vi cá thiệt và giả.
Nhớ có cái email mới đây la hoảng gạo giả Trung Quốc bán tại nước Mỹ, theo

tơi thì khơng thể được. Người là hoảng gởi email đầu tiên là người Việt Nam.
Câu hỏi liền của tôi là sao “khơng kêu lính bắt” chủ tiệm bán gạo giả. Sao
khơng chụp hình bao gạo giả, chụp hình hột gạo giả, chụp hình chén cơm nấu
gạo nầy coi ra sao, chụp hình tiệm bán nó ra. Sao khơng gởi cho sở vệ sinh để
người ta tính. Vậy mà bà con phe ta forward rần rần không chút nghi ngờ.
=========
From: Van Dao [mailto:]
Sent: Thursday, March 7, 2013 6:17 AM
To: HCD
Subject: Re: Hai tin can biet, bat vai email pho bien tin tuc dom, chi tiet them ve
cay than ky va cay co ngot.
Thua anh,
Muon xin free cellphone thi phai lam gi, co phai don tu gi khong, va don tu ay
gui cho co quan nao a.
Cam on anh.
VanDao
HCD: Wepage của tổ chức bất vụ lợi bên dưới, làm theo hình nầy, trong email
khơng có hình thì đọc attachment.


/>From: Mylan [mailto:]
Sent: Thursday, March 7, 2013 2:45 AM
To: HCD; Ngoc Phan
Subject: Re:Ve trong cay
Thưa anh Đẳng và (chắc là) chị Phan Kim Ngọc?
Về việc gieo hột ổi anh Đẳng cho, tôi cũng gieo y như a/c Ngọc,để trong
véranda ngày nào cũng ngó nhưng hột vẫn im lìm!
Hay có thể mùa xuân nó mới chịu mọc?
……
Về cây cối nhiều lúc cũng linh tinh lắm! Ví dụ năm kia tơi mang cây bông sứ từ

Cali về, người cho bảo là cứ để nó khơ khơ một chút hãy trồng. Rốt cuộc cây
chết queo!
Năm vừa rồi, sáng mai lên máy bay, tối hơm trước tơi mới đi lấy về, có khúc dài
tơi chặt làm hai để bỏ vô valise. Về tới nhà tơi trồng liền thì cây lên ngon lành,
khúc bị cắt đơi chả có ngọn mà vẫn sống lại cho 3 cái mầm!
Năm 2010 tôi đi VN, mua mấy trăm ngàn tiền cây, chết hết chỉ còn 2 cây: một
cây lan và một cây móng cọp... nhưng chưa có hoa gì cả, phải chờ thôi!
Tôi vốn mê cây nên tâm sự với các anh chị về cây cối thì hết ngày chứ khơng hết
chuyện! Mong anh chị đừng phiền.
Thân kính,
Quản Mỹ Lan
HCD: Cám ơn chị Lan
===========
Một câu “phang” tấm bảng trên một tiệm ăm Tàu của một người Úc rất hay.


From:
Date: 2013/3/6
Subject: Lời bình luận rất hay !
To: Dien huy Nguyen <>
Lời bình luận rất hay !
Có một anh chàng người Úc , du lịch Trung Quốc. Anh ta, sau khi đọc tấm biển
đó, lấy làm thắc mắc. Hỏi ra mới biết là vì tình hình này nọ là như thế, nhưng
tại sao lại có cả chó trong đó?
Cuối cùng anh ta phát biểu một tràng bằng tiếng Ăng Lê như sau:
"This shop does not receive the Japanese, the Vietnamese, the Philippines and
dogs!" Everyone knows that China have disputes with Japan, the Philippines
and Vietnam on the islands. That is the reason why Chinese hate them but I can
not understand what is disputes between Chinese and dogs? I know dogs can
eat shit, is this the reason???!!!...

Tạm dịch: " Tiệm ăn này khơng tiếp khách Nhật, Philipine, Việt Nam và chó " !
Ai cũng biết Trung Quốc có tranh chấp đảo với Nhật, Philipines và Việt Nam.
Vì thế Trung Quốc ghét họ, nhưng tơi khơng hiểu được tại sao lại có tranh chấp
giữa chó với Trung Quốc? Tơi biết là chó thường ăn cứt, hay là chó tranh giành
ăn cứt với họ, có phải đó là lý do khơng?
HCD: Đúng là anh chàng người Úc nầy nhạy lắm. Nghĩ được liền ra một câu
phang ẩn ý để mọi người tự hiểu ra rất là hay.
From: vi xuyen [mailto:]
Sent: Wednesday, March 6, 2013 10:36 PM
To: HCD
Subject: Chuyện Lạ hoi Anh HCD
Anh HCD kính ! Em xin cảm ơn nhiều về các bài viết của Anh - Nhân đây xin
Anh giải đáp dùm em về hiện tượng lạ này :
Khi em mở 1 file Word ( chỉ riêng loại file này mới bị !) - trong hình là ví dụ
chính file của Anh gửi - thì ngay lập tức CPU Usage vọt lên 95-100% !!! Nhưng
chỉ cần nhấn nút Mininize cho Hide TaskManage là CPU " hạ nhiệt " ngay lập
tức ! Còn các chương trình khác vốn sử dụng nhiều CPU như Corel .... thì sao
lại khơng hề thấy hiện tượng đó ?
Xin Kính chúc Anh ln Vui Khỏe !
Đỗ Vinh
HCD: Thưa lâu nay tơi khơng có để ý chuyện nầy, cũng chưa test thử, nhưng
với một số programs thì nó “ăn” CPU mạnh lắm. Có lẽ Microsoft Word nầy là
một trong số đó. Vì vậy cho nên trên hộp software bao giờ cũng ghi địi hịi máy
tới thiểu phải có những gì thì mới chạy được: Như hard disk dư bao nhiêu,


memory bao nhiêu, CPU loại gì… Windows XP địi hỏi ít, sang Windows Vista
(tệ nhất) đòi hòi cao hơn, sang Windows 7 thì hay hơn, Windows 8 khá rườm
rà, nhưng phù hợp với hardware ngày nay hơn như màn ảnh monitor lớn…
những windows trước xài monitor lớn bất tiện lắm. các bạn chưa thử Windows

8 thì có dịp thử một tháng, thấy nó cũng khơng kém Windows 7 về độ làm việc
nhanh. Xin trở lại software đòi hòi sức CPU thay đổi, thí dụ mấy software edit
video địi hịi nhiều lắm, software edit hình như Phtoshop địi hỏi ít hơn…
From: Phuoc Pham Khac [mailto:]
Sent: Wednesday, March 6, 2013 9:12 PM
To: HCD
Subject: Đính chánh.
Thưa Anh.Tin HOẢ TỐC ,xin Anh đính chánh dùm.Tôi không phải là Dược
Sỉ.Cám ơn Anh thật nhiều.pkp
Vô internet hỏi về cây "Thần Kỳ" thì người ta cho biết cách trồng và dược
tính đủ thứ,và nói ở Florida có trồng cây nấy (người đia phương chăng?) Ở nhà
hàng người ta bán cho khách ăn trái nầy trước ,dể uống rượu không ...say.Cám
ơn Anh.pkp
HCD: thưa tôi nhớ lầm với vị dược sĩ tên Phước trong mailing list. Nhân đây
tâm sự cùng chư bằng hữu là nhiều khi đọc email address không biết ai là ai.
Nhiều bằng hữu gởi thơ qua post office biếu sách vở hay thiệp chúc Tết chẳng
hạn mà không ghi email address, chỉ ghi tên không thôi, tơi muốn email cám ơn
mà khơng có cách chi tiền được email address trong một rừng email.
=======
Thưa q bạn tơi nhận được bài dưới đây qua email, gởi quí bạn đọc chơi
(-trích)
From: studentait [mailto:]
Sent: Wednesday, March 6, 2013 7:50 PM
To: undisclosed recipients:
Subject: Một bài hay đáng đọc.-- Câu chuyện của niềm tin

Câu chuyện của niềm tin
Giáp Văn Dương

1. Như bao bạn trẻ khác, tôi rời quê khi học hết phổ thơng. Rồi cũng như bao

người khác, tơi ra nước ngồi học tiếp khi xong đại học.
Gần mười hai năm học tập và làm việc ở nước ngồi, tơi có bạn bè mới, thầy cô
mới, đồng nghiệp mới. Trong công việc khơng có định kiến, khơng có phân biệt.


Tất cả diễn ra trong một sự trung thực và cởi mở hồn nhiên. Hồn nhiên đến mức
ngạc nhiên.
Tơi chìm đắm trong bầu khơng khí dân chủ, bình đẳng và tinh thần tự do học
thuật. Tơi thấy mình được tơn trọng, và ý thức được mình có quyền được người
khác tôn trọng.
Tôi phải làm đủ thứ giấy tờ nhưng không bao giờ thấy những con dấu đỏ. Chỉ
cần một chữ ký cá nhân là đủ, một cuộc điện thoại, một lá email là xong. Khơng
ai hạch sách, khơng ai địi kiểm tra, khơng ai địi cơng chứng bản gốc.
Tơi lên tàu điện: khơng có người sốt vé. Họ tơn trọng chúng tơi, và tin chúng
tơi. Thỉnh thoảng họ có đi kiểm tra định kỳ thì cũng rất lịch sự, khơng gây cho
mình cảm giác khó chịu.
Tơi ra siêu thị: khơng ai bắt tôi phải gửi đồ trước khi vào mua hàng. Không ai
kiểm tra chúng tôi khi ra. Họ tôn trọng chúng tôi, và tin chúng tôi.
Tôi và một người bạn đi mua bảo hiểm xe. Điều khoản cho biết, nếu mất xe thì
sẽ được đền xe mới. Bạn tơi hỏi: nếu chúng tơi bán xe rồi báo mất thì sao?
Nhân viên bảo hiểm ngạc nhiên mất một lúc lâu mới nghĩ ra được câu trả lời:
tôi tin các anh không làm thế.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tin tưởng mang tính hệ thống. Một sự tin
tưởng cá nhân mạnh mẽ lan tỏa trong toàn xã hội. Chữ Tín được xác lập mà
khơng cần sự có mặt của các loại công chứng bản gốc, chứng thực, xác nhận...
Tôi vỡ ra: À, ra thế. Họ giàu mạnh vì họ tin ở con người.
2. Mười hai năm sau tôi trở về. Nhiều cái như xưa. Nhiều cái hơn xưa. Nhưng
cũng nhiều cái tệ hơn xưa.
Tôi làm thủ tục nhận đồ mình gửi cho mình. Tên tơi đây. Địa chỉ tơi đây. Hộ
chiếu của tôi đây. Vậy sao mà rắc rối đến vậy? Sao phải xác nhận? Sao phải

chứng minh? Sao phải cơng chứng bản gốc?
Tơi có làm gì đâu, chỉ là nhận đồ mình gửi cho mình thơi mà sao phức tạp như
vậy. Lẽ ra tôi chỉ chờ ở nhà, đúng hẹn công ty vận chuyển sẽ mang đồ đến. Tơi
chỉ cần ký xác nhận là xong.
Tơi được giải thích ở Việt Nam mọi thứ cần phải đúng quy trình chứ không đơn
giản như vậy.
Tôi ngẫm ra: Càng nhiều dấu đỏ, càng ít niềm tin.
3. Tơi đưa gia đình đi siêu thị Big C Long Biên. Niềm vui khi thấy một siêu thị
bề thế, nhộn nhịp vừa mới nhen lên thì gặp ngay một chuyện ngỡ ngàng: Tất cả
những ai muốn vào siêu thị đều phải gửi đồ bên ngoài. Con gái tơi có một túi
khốc nhỏ để đựng mấy thứ lặt vặt cũng phải niêm phong rồi mới được mang
theo.
Vì sao vậy? Chúng tơi hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời: Đây là quy định!
Quy định gì? Quy định không được tin nhau.


Câu chuyện có lẽ sẽ chỉ là một phiền tối buồn, nếu khơng có chuyện sau khi
thanh tốn, tất cả khách hàng lại bị kiểm tra một lần nữa, và hóa đơn phải được
đóng dấu đỏ “đã thanh tốn” thì mới được nhân viên an ninh cho ra ngồi.
Chúng tơi tự hỏi: chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy? Quầy thanh tốn có hai
nhân viên kiểm tra và tính tiền. Từ quầy thanh toán ra đến cửa ra này chỉ chừng
2 mét, lại khơng có hàng hóa gì bày bán trên đoạn đường 2 mét đó. Vậy cớ sao
phải kiểm tra lại? Cớ sao phải đóng dấu vào hóa đơn thì mới được ra?
Vợ tơi phản ứng dữ dội: Nếu kiểm tra mà khơng tìm thấy sai sót nào thì các anh
có xin lỗi chúng tơi khơng? Nhưng chúng tôi chỉ nhận được một câu trả lời lạnh
lùng: Đây là quy định.
Tơi nhìn những người xếp hàng chờ kiểm tra và đóng dấu hóa đơn. Tất cả đều
kiên nhẫn và ngoan ngỗn. Họ có thể làm gì trên đoạn đường dài 2 mét đó để
phải chịu cảnh khám xét?
Tơi lặng lẽ quan sát. Rất nhiều người lớn tuổi. Lịch sử như phảng phất qua bộ

quân phục cũ. Một vài nụ cười cầu hịa dù chủ nhân khơng làm gì sai. Một vài
ánh mắt lấm lét khơng có lý do. Nhiều gương mặt cam chịu và chờ đợi cảnh
được khám xét.
Tơi cố gắng tìm lý do để biện minh cho việc làm kỳ qi đó, nhưng khơng thể.
Tơi rút ra kết luận: Nhiều người Việt không tin người Việt. Nhiều người Việt
khơng hiểu rằng mình có quyền phải được người khác tôn trọng.
4. Chúng tôi ra về, nhưng vẫn ám ảnh câu hỏi: Vì sao người Việt khơng tin
nhau? Phải chăng chúng ta đã quen sống trong một sự cảnh giác thường trực
đến độ thành phản xạ có điều kiện?
Tơi bất giác nhớ đến mớ giấy tờ đỏ choét những con dấu công chứng sao y bản
gốc. Tôi tự hỏi: Tôi và triệu người quanh tôi đã mất bao nhiêu thời gian cho
những thứ này?
Tôi thở dài: càng nhiều dấu đỏ, càng ít niềm tin.
Tơi tự hỏi: Phải chăng đang có một cuộc “khủng hoảng niềm tin”?
Và khi nào thì người ta khơng tin nhau?
Rõ ràng là khi có sự dối trá. Người ta khơng tin nhau khi cần phịng tránh sự
dối trá.
Vậy là đang có một sự dối trá phổ biến, đến mức một đoạn đường 2 mét và
được kiểm soát chặt chẽ cũng trở nên đáng ngờ.
Và chúng ta đã mất biết bao nhiêu thời gian và nguồn lực để cảnh giác, phòng
tránh, đương đầu với sự dối trá này?
Không ai thống kê định lượng, nhưng chắc hẳn là rất nhiều. Nhiều đến mức có
thể làm cho đất nước ta kiệt quệ. Kiệt quệ vì ln phải cảnh giác, đề phòng.
5. Việt Nam đang rất cần một sự quy tụ nguồn lực để phát triển. Nhưng quy tụ
làm sao khi cả xã hội sống trong tâm trạng cảnh giác thường trực, lúc nào cũng
nơm nớp đề phòng? Quy tụ làm sao khi sự giả dối đã trở thành một lối sống của
xã hội? Quy tụ làm sao khi niềm tin giữa người với người đã trở nên cạn kiệt?


Việt Nam đang rất cần hội nhập, rất cần làm bạn với thế giới bên ngoài. Nhưng

hội nhập làm sao khi ln nhìn thế giới bên ngồi với con mắt thù địch nghi
ngờ? Làm bạn làm sao khi khơng có lịng tin vào đối tác của mình?
Đất nước đã thống nhất nhưng lòng người chưa thống nhất. Di sản của mấy
mươi năm chiến tranh quá đỗi nặng nề. Trong này kinh tế khó khăn. Ngồi kia
Biển Đơng nổi sóng. Một cuộc hịa giải, để sau đó thực sự có một sự hịa hợp
Nam Bắc, trong ngồi là cần thiết hơn bao giờ hết. Muốn vậy cần xóa bỏ mọi
nghi kỵ lẫn nhau giữa mọi tầng lớp xã hội.
***
Nhiều học giả đã gọi niềm tin là một thành phần quan trọng của vốn xã hội. Khi
niềm tin cạn thì vốn xã hội cũng cạn theo. Mà cạn vốn thì làm sao phát triển?
G.V.D.
(-hết trích)
Chuyện vui -Bói quẻ đầu xn
Cúi đầu xuống nhìn vào tờ giấy có ghi năm sanh, tháng đẻ của cơ gái, vị thầy
bói lừng danh cả nước nghiêm trang bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm:
- Vậy là Bính Tý, mạng thủy, Giang hà Thủy, nước trên sông. Năm nay là Qúy
Tỵ thì Tiểu mộc đóng tại cung Cấn. Tuổi chuột mà gặp năm con rắn, ái chà chà,
phiền đấy.
Rồi bất chợt, thầy ngẩng đầu lên. Qua lớp kính mát đen ngịm, thầy nhìn thẳng
vào mặt cơ gái, hỏi giật:
- Cơ có 3 nốt ruồi đen ở đùi bên trái, đúng khơng?
Cơ gái giật mình cái thót, thảng thốt:
- Thưa, đúng vậy! Thầy nói như thần.
Rồi cơ hỏi, giọng âu lo:
- Thưa 3 nốt ruồi đó tốt hay xấu ạ?
Thầy bói:
- Khơng tốt lắm nhưng cũng khơng hại chi. Đó chỉ là dấu hiệu cho biết cơ sẽ có
ba người tình.
Đào hoa chiếu mạng mà! Hồng nhan đa truân mà !
Cơ gáì trẻ ngượng ngùng cúi đầu.

Thầy hỏi tiếp:
- Trên đùi cơ có xâm một chữ K, có phải vậy khơng?
Cơ gái lại giật mình, cúi đầu e thẹn:
- Thưa vâng, ở đùi bên phải ạ. Anh ấy tên Khang, nhưng tụi con chia tay rồi.
- Thì tơi đã phán mà : hồng nhan đa truân


Thầy lại lên tiếng, giọng chắc như dao phay chém thớt gỗ mít:
- Bụng cơ có một vết sẹo. Nhỏ thôi, dài khoảng 1 phân, đúng không?
Cô gái:
- Vâng, hai năm trước, con phải mổ ruột thừa. !
Rồi cô cầt tiếng hỏi thầy, giọng thán phục:
- Thầy quả là bậc Thánh. Thưa thầy, con xin hỏi trong mấy khoa Tử vi, Tử bình,
Chiêm Tinh, Hà Lạc..., vậy chớ thầy áp dụng mơn nào mà lại nhìn được mọi sự
rõ ràng như vậy?
Nhìn thẳng vào cơ gái, thầy cười khằng khặc, thú nhận:
- Đã áp dụng môn nào đâu! Mới chỉ liếc sơ qua là biết liền
Rồi chỉ tay vào y phục cô gái, thầy tiếp:
- Áo hở rốn, váy hở đùi, cũn cỡn như vậy thì cả đến cái gì gì cũng cịn thấy
đuợc nữa chứ lị...!
Cần chi phải tử vi với lại tử bình"
==============
From: dvphuoc [mailto:]
Sent: Thursday, March 7, 2013 1:30 AM
To: HuynhChieuDang
Cc: DangNgocNu; NguyenVanHuong
Subject: Fwd: Fw: CHUỐI CHÍN & UNG THƯ - NƯỚC DỪA & BỆNH MẮT
Importance: High
Thưa anh Đẳng,
Hôm nay, thêm lần nữa, tôi lại chuyển tới anh bài nầy để nhờ anh xem lại coi

chuyện nầy đúng hay sai.
Chuối thì tơi ăn mỗi ngày hai, ba, bốn trái mà vẫn phải đi bác sĩ đều đều (vì bị
trầm cảm, cao huyết áp,căng thẳng tâm thần...).
Nhỏ mắt bằng nước dừa thì tơi khơng bao giờ dám thử làm. Tơi (đang nhỏ
Refresh mỗi ngày vì bị khơ mắt) sợ nghe lời xúi "chơi dại" rủi bị đui luôn thì coi
như "đời tàn trong ngõ hẹp", vợ con khơng có ai rảnh để ngày ngày dắt tơi đi
xuống hầm métro xin tiền.
Xin cám ơn anh nhiều.
Đào Văn Phước.
HCD: Thưa q bạn vì tánh tơi hay bàn chuyện trên trời dưới đất nên bằng hữu
khắp nơi hay hỏi những câu khó nói sao cho vừa ý hết mọi người, mỗi người
một bụng. các bạn coi email nầy như là ngồi trong quán cà phê nói đủ thứ
chuyện trên đời, gặp nhau được là vui rồi phải khơng.
Thưa ăn chuối thì tốt, nhưng theo tơi biết ngừa ung thư thì khơng. Ăn mỗi ngày
ba bốn trái chuối thì cũng khơng sao với người trẻ khỏe mạnh. Chỉ có sao với
người có tuổi gần bị tiểu đường loại hai, hay là người đang bịnh tiều đường. Tại
sao? Vậy mà cịn hỏi. Ngồi ra ăn chuối nhiều chừng đó thì ăn cơm ít lại một


chén nghe.
Chuyện dùng nước dừa nhỏ mắt thì chắc chẳng cần bàn, người nào nghe toa
thuốc email cứ làm cho “sáng mắt ra” để làm gương cho những người mon men
tin bậy. Ngay như những thứ thuốc người ta thử cả chục năm, sau đó được FDA
Mỹ cho phép sản xuất, sau khi bịnh nhân dùng vài chục năm nay, bây giờ mới
biết nó đem cái hại nhiều hơn lợi (thí dụ thuốc rổng xương ở email hơm qua).
Cịn nước dừa là món mới được phe ta “phát minh” (sáng chế hay tối chế đây)
thì có ai dám bảo là nên thuốc hay có hại. Bạn nào thích làm con thị thử thuốc
thì nhào vơ rồi cho bà con biết kết quả.




×