Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Đề nêu cảm nhận của em về 2 khổ cuối bài thơ “ánh trăng” của nguyễn duy

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (43.77 KB, 2 trang )

Đề: Nêu cảm nhận của em về 2 khổ cuối bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy
Bài làm:
Trong kho tàng văn học Việt Nam, Trăng từ lâu không chỉ là một vẻ đẹp hiếm
có mà thiên nhiên ban tặng cho cuộc sống ta thêm mn màu, mn vẻ, mà
cịn là một nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà văn, nhà thơ với một vẻ đẹp
thánh thiện và cũng là nơi cho con người ta giãi bày những tâm sự của bản
thân. Và trăng lại một lần nữa tỏa sáng trong bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn
Duy. Khác với bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu, Ánh trăng của Nguyễn Duy
giờ đây không chỉ là một người bạn, người cùng ông trải qua những năm
tháng quá khứ mà còn là một người thầy dạy cho ông một bài học, triết lí
sống q giá vơ cùng trong cuộc đời của người.
Anatole France cũng từng có một câu nói rất hay: “Đừng đánh mấy quá khứ vì
với quá khứ, người ta xây dựng tương lai”. Thấy vậy, “Uống nước nhớ nguồn” là
một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta qua mấy ngàn năm dựng nước đến
nay vẫn ln cịn vẹn ngun giá trị và ý nghĩa. Nguyễn Duy đã gửi gắm triết lí
ấy qua hình tượng “Ánh trăng”. Cả bài thơ, với cách trình bày chỉ viết hoa mỗi
chữ đầu khổ thơ và sử dụng một dấu chấm duy nhất ở khổ cuối tạo cho ta
cảm giác đây là một câu chuyện, lời tâm sự của tác giả với Trăng, và với người
đọc. Ở những khổ trước, tác giả đã đem đến cho ta nhiều khung bật cảm xúc
khác nhau, từ bồi hồi nhớ lại quá khứ nghĩa tình với vầng trăng, sự xa lạ khi
gặp lại trăng lúc đã quen với “ánh điện, cửa gương”, với những thứ hiện đại
của thành phố, đến cảm xúc bất ngờ,đột ngột và xúc động của những kỉ niệm
xưa ùa về. Đến hai khổ cuối của bài thơ, cho ta thấy một bài học, một triết lí
của dân tộc “ Uống nước nhớ nguồn”, đây cũng chính là linh hồn của cả bài
thơ, mang lại nhiều ý nghĩa.
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Trong một lần “ thình lình đèn điện tắt”, vội “bật tung cửa số”, chính lúc này tác
giả đã gặp lại vầng trăng. “Ngửa mặt lên nhìn mặt”, với biện pháp nhân hóa,


trăng như trở thành một con người có khn mặt, cảm xúc, tác giả giờ đây
như đang được gặp lại người bạn thân thương, với bao nhiêu cảm xúc vui
buồn đan xen vào nhau. Từ láy “rưng rưng” mang tính gợi cảm cao, thể hiện
sâu sắc cảm xúc của tác giả vào lúc này. Vì sao mà con người lại “rưng rưng”.
Tất cả là vì “là đồng, là bể, là sông, là rừng”. Điệp từ “như” được lặp đi lặp lại 4
lần. Chỉ với một ánh nhìn, mặt đối mặt , bao nhiêu kỉ niệm tình nghĩa ngày xưa
như ùa về, cái vẻ đẹp thuở nào ấy, chưa từng biến mất hay thay đổi. Nó chỉ
lặng lẽ sống, bị che lấp trong tâm hồn của mỗi người mà thôi.
Trăng cứ trịn vành vạnh
kể chi người vơ tình
vầng trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.
Ở ngay câu đầu, tác giả đã sử dụng từ láy “vành vạnh”, cho ta thấy sau bao
năm xa cách ánh trăng vẫn vẹn nguyên như lúc đầu, đại diện cho quá khứ
viên mãn kia vẫn còn ấy, dẫu cho lòng người đã đổi thay, trở nên vơ tình. Hình
ảnh nhân hóa “ánh trăng im phăng phắc”, khơng hề có sự dỗi hờn, trách móc
nhưng đủ khiến cho con người giật mình, thức tỉnh lương tri nhận ra mình từ


lâu đã thay đổi quá nhiều, dần trở nên xa lạ với chính người bạn tri kỷ, “ngỡ
khơng bao giờ quên” - ánh trăng. Vầng trăng tuy chỉ yên lặng nhưng đã giúp
con người thức tỉnh sau cơn mê dài. Con người dù khơng cịn như trước kia,
như trăng vẫn mãi ở đây, phía trên cao ngắm nhìn ta, khoan dung, chở che
cho mọi sự vơ tình của con người, chờ đợi một ngày ta quay đầu sẵn sàng
dang tay ôm lấy ta một lần nữa.
Với giọng thơ bình dị, nhẹ nhàng, bài thơ tuy đã kết thúc nhưng vẫn còn đọng
mãi trong tâm hồn người đọc nhiều cảm xúc sâu lắng. Ánh trăng là một người
bạn tri kỷ, cùng ta trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, là chứng nhân cho
những chiến tích hào hùng của con người. Đồng thời, trăng cũng là một người
thầy, dạy cho ta một bài học, một triết lí mà cả đời ta phải khắc cốt, ghi tâm

“Uống nước nhớ nguồn”.



×