Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Tưởng tượng về cuộc gặp gỡ với người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (49.48 KB, 2 trang )

Đề:

Tưởng tượng về cuộc gặp gỡ với người lính lái xe trong
"Bài thơ về tiểu đội xe khơng kính"
Bài làm

Trong cuộc đời của mỗi con người,chúng ta phải trải hàng triệu cuộc gặp gỡ,
trong đó, có những cuộc trị chuyện tuy chốc lát nhưng lại để lại cho ta những dấu ấn
sâu sắc, những trải nghiệm không bao giờ quên được. Thật may mắn cho tơi, bản
thân tơi là có một cơ hội quý để được gặp gỡ và tìm hiểu về cuộc đời hào hùng. Đó là
chứng nhân lịch sự, của một người lính lái xe trong thời kì kháng chiến chống Mĩ, cứu
nước.
Nhân ngày Quân đội Nhân dân Việt Nam 22-12, trường THCS Hùng Vương đã
tạo điều kiện cho học sinh chúng tôi để thăm hỏi và chúc mừng cho những cựu chiến
binh cũng như tìm hiểu về cuộc chiến đấu đầy khó khăn gian khổ mà họ đã trải qua.
Chúng tôi ngồi trên chiếc xe khách, đi, đến huyện Vĩnh Cửu, rồi tất cả dùng chân tại
một căn nhà của bác Luân. Bác Luân chào đón chúng tôi rất đôn hậu và thân thiện,
bác vẫn mặc bộ quân phục gọn gàng, chỉnh tề, với cặp quân hàm sáng loáng trên vai,
cùng bao huy hiệu thời kháng chiến . Khi vừa gặp bác, tôi liền mở lời:
-Con chào bác á! Hôm nay là ngày Quân đội Nhân dân, học sinh trường Hùng Vương
chúng cháu đến để chúc mừng và thăm hỏi bác ạ!^-^
Bác nở nụ cười tươi và bắt tay với tôi:
-Bác cảm ơn các cháu, các cháu đến bác vui lắm. Nào nào, các cháu cùng vào trong
nhà ngồi.
Thế là chúng tôi đi theo chân bác vào bên trong nhà. Khắp nơi đều là những
tấm bằng khen, những chiến tích năm xưa. Chắc là năm xưa bác cũng oai phong.
Chính tơi ngồi qy quanh bác cùng trị chuyện. Thời gian đã lấy đi vẻ trẻ trung, tinh
nghịch ngày trước, thay thế bằng sự phong độ pha thêm nét điềm đạm nhưng ở bác
vẫn cịn tính hóm hỉnh,vui vẻ cịn ngun. Qua bác, ta cũng có thể tưởng tượng một
chút về quá khứ của bác.Sau một hồi trò chuyện, tơi mới biết bác chính là một trong
những người lính lái xe Trường Sơn. Nghe đến tơi vơ cùng bất ngờ, trong lòng bỗng


đặt ra câu hỏi:" Liệu bác Ln có phải là người lính trong tác phẩm " Bài thơ về tiểu
đội xe khơng kính" của Phạm Tiến Duật khơng? Thế là tơi liền bật hỏi:
-Bác có thế cho cháu nghe về cuộc đời Cách Mạng, và hành trình của bác khi vận
chuyển vũ khí và lương thực cho miền Nam được không ạ?
- Bác Để bác kể cho cháu nghe một thời thanh xuân nhiệt huyết của bác. .
Giọng của bác trầm ấm, khỏe khoắn và có độ vang. Bác kể với chúng tôi rằng
ngày xưa chiến tranh vô cùng khốc liệt. Ngày nào cũng như thế, quân ta đều phải
chống lại với những trận " mưa bom lửa đạn" của quân địch. Tất cả cây cối , đường xá,
nhà cửa bị phá nát. Quân Mỹ muốn tiêu diệt hoàn toàn bao cảnh vật và con người
bên dưới. Và những chiếc xe của các bác cũng không ngoại lệ. Do bom giật, bom
rung, Xe thì khơng có đèn, cũng chả có mui xe, thùng xe . Có bạn lại hỏi:
-Chiếc xe đã như vậy thì khi lái xe, bác có cảm giác gì ạ?
Bác cười và đáp lại:
-Có gì đâu. Xe khơng kính , nên lúc nào bác cũng ln nhìn thẳng, nhìn đất nhìn trời,
nhìn những ngôi sao lấp lánh khi màn đêm buông xuống. Đôi khi thì có bụi bay vào
mắt nhưng cũng đáng gì, hay bất chợt những cánh chim vơ tình sa vào buồng lái. Lúc
ấy bác thấy chúng bác như con đường đang chạy thẳng vào tim, như được sống chan
hòa với thiên nhiên. Các bác cứ ung dung buồng lái ta ngồi, tiến thẳng về một chiến
trường phía Nam.- Nói đến đây bỗng nhiên bác bật cười sảng khối, giịn giã, khuôn
mặt bác vui vẻ, rạng rỡ. Tuy đã lớn tuổi, có các nếp nhăn, có những sự từ trải nhưng từ
nụ cười ấy, vẫn còn vẹn nguyên nét hiền từ, hơn hĩnh, yêu đời. Bác kể tiếp:
- Quả là một thời trai trẻ. Khi kính xe bị vỡ, nào là bụi, nào là mưa tuôn xả vào người.


Nhưng các bác vẫn chưa cần phủ bụi hay thay áo, cứ phì phèo châm điếu thuốc cho
ấm người lên, cho tinh thần sảng khối, nhìn nhau mặt lấm cười ha ha. Rồi cùng nhau
vững bước khẩn trương đi tiếp.
Nghe đến đây, lịng tơi bỗng xót xa vơ cùng. Vì độc lập, tự do mà chúng tôi
đang hưởng thụ là sự đánh đổi thanh xuân, tuổi trẻ cũng như tính mạng của bao
người chiến sĩ người chiến sĩ, họ không quản khó khăn gian khổ đang chờ phía trước,

trong tim họ chỉ có một khát vọng lớn lao là đất nước độc lập, thống nhất. Tôi không
ngừng cảm phục về tinh thần của người chiến sĩ cũng như vô cùng tự hào về dân tộc
Việt Nam kiên cường, bất khuất. Tơi càng thêm trân trọng cuộc sống hiện tại của
mình. Xong tôi liền hỏi bác:
-Trong thời kỳ chiến loạn lạc, các bác phải xa quê hương, bác có nhớ khi
nào cảm thân buồn bã, nhớ nhà khơng ạ?
-Nhớ nhà thì nhớ chứ cháu, bác nhớ lắm. Lúc ấy không biết gia đình mình như thế nào
rồi, bác rất muốn được trở về nhà. Nhưng cịn buồn bã thì khơng. Các bác cịn có một
chỗ dựa tinh thần vững chắc, đây chính là đồng đội. Sau một ngày chiến đấu với ‘
Mưa bom lửa đạn của kẻ thù, bộ đội các bác lại sum họp thành tiểu đội. Giờ đây bác
lại thấy khơng có kính đây có gì xấu, nhờ vậy mà việc bắt tay nhau sẽ dễ dàng, thuận
tiện hơn. Bác còn nhớ rõ cảnh mỗi người một việc, cùng nhau dựng lên một bếp
Hoàng Cầm ở giữa rừng, cùng nhau ăn chung bát đũa như một đại gia đình nói
chuyện cười đùa vui vẻ. Mệt rồi thì mắc võng chông chênh nằm ngủ để sáng mai tiếp
tục tiến vào miền nam, tiến đến tương lai tươi sáng, tràn ngập nắng, hịa bình, khơng
cịn phải có chiến tranh, đau thương mất mát.
Qua lời kể của bác, tôi bỗng hiểu ra một khái niệm gia đình, đó là khái niệm
của một ‘đại gia đình’. Khơng phải là những người có chung máu mủ, ruột thịt, với
thành viên của một đại gia đình là những người có chung một chiến hào chiến đấu,
một nhiệm vụ cao cả, một khát vọng chiến thắng kẻ thù xâm lược. Tình đồng chí tuy
thật giản dị, mộc mạc cũng vô cùng thiêng liêng, đáng quý. Những giây phút gặp
nhau tuy ngắn ngủi, nhưng là động lực to lớn cho bản thân mỗi người lính. Họ ln
sống hết những giây phút ở cùng nhau, bỏ sau lưng bao nguy hiểm, sống chết của
tương lai. Có bạn lại hỏi bác:
-Lái chiếc xe bị biến dạng trần trụi như vậy ra chiến trường, bác có sợ
khơng ạ?
Bác mỉm cười và nói:
-Cháu à! Chiếc xe có thể hư hỏng, tắt máy giữa đường. Nhưng khơng vì thế lại khiến
các chiến sĩ chùn bước. Xe vẫn sẽ chạy thẳng chỉ cần trong xe có một ‘trái tim’.
Đúng. Chỉ cần có trái tim ln vững vàng thì có bao nhiêu khó khăn cũng sẽ

vượt qua được tất. Hình ảnh trái tim của người chiến sĩ thật mạnh mẽ. Đó chính là sự
tin tưởng cho ngày mai, thế hiển lên sức mạnh, ý chí của những người thanh niên trẻ
tuổi, tuy có chút ngang tàn, hón hĩnh nhưng vơ cùng kiên cường mạnh mẽ. Và những
cống hiến của họ đã khơng vơ ích, vào 30-4-1975, 2 miền nam bắc của Việt Nam đã
hoàn tồn được thống nhất.
Kết thúc cuộc trị chuyện vui vẻ, thân mật của bác Luân. Chúng tôi ra về trong
sự ngậm ngùi, lưu luyến. Qua buổi trị chuyện này, tơi đã được hiểu thêm về cuộc đời
cách mạng của người chiến sĩ. Bản thân không ngừng khâm phục tinh thần bất khuất,
mạnh mẽ của dân tộc ta. Tôi càng thêm trân trọng cuộc sống hiện tại của mình, một
cuộc sống hịa bình, tự do, là kết quả của sự đánh đổi của biết bao người bộ đội như
bác Luân.

The end.



×