Tải bản đầy đủ (.pdf) (13 trang)

Kịch bản giới thiệu sách chủ đề nghị lực sống tiểu phẩm: cô bé bán hộp quẹt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (653.11 KB, 13 trang )

Bộ Văn Hoá Thể Thao Và Du Lịch
Trường Đại học Văn Hố Thành Phố Hồ Chí Minh
Bộ mơn Cơng Tác Người Đọc

------
Chủ đề:

Tiểu phẩm:

Giảng viên: Cô Lê Thị Xuân Thùy
Lớp: Đại Học Thư Viện –Thơng Tin 8


TP. Hồ Chí Minh, ngày 05 tháng 06 năm 2016


Danh sách nhóm
1. Lê Thụy Diễm Trinh
2. Mai Thị Hướng
3. Mai Thu Hà
4. Nguyễn Thị Quyên
5. Nguyễn Thị Thúy
6. Nguyễn Thị Hằng
7. Châu Thị Cẩm Lìn
8. Phạm Thị Lên
9. Huỳnh Thị Kim Thùy


 Nhan đề: Khơng gia đình
 Tác giả: Hector Malot
 Số trang: 574


 Khổ giấy: 21 cm
 Nhà xuất bản: NXB Văn học
 Nơi xuất bản: Hà Nội
 Năm xuất bản: 2014

 Nhan đề: Không gục ngã
 Tác giả: Nguyễn Bích Lan
 Số trang: 304
 Khổ giấy: 21 cm
 Nhà xuất bản: NXB Hội nhà văn
 Nơi xuất bản: Hà Nội
 Năm xuất bản: 2012


 Nhan đề: Tôi đi học
 Tác giả: Nguyễn Ngọc Ký
 Số trang: 204
 Khổ giấy: 18 cm
 Nhà xuất bản: NXB Kim Đồng
 Nơi xuất bản: Hà Nội
 Năm xuất bản: 2008

 Nhan đề: Cuộc sống không giới
hạn
 Tác giả: Nick Vujicic
 Số trang: 416
 Khổ giấy: 21 cm
 Nhà xuất bản: NXB Tổng hợp
Tp. Hồ Chí Minh
 Nơi xuất bản: Hà Nội

 Năm xuất bản: 2012


 Nhan đề: Một lít nước mắt
 Tác giả: Kito Aya
 Số trang: 289
 Khổ giấy: 19 cm
 Nhà xuất bản: NXB Văn
nghệ Tp. Hồ Chí Minh
 Nơi xuất bản: Hà Nội
 Năm xuất bản: 2012


1. Giới thiệu nhân vật:
Trinh: trong vai Cô bé bán diêm
Thùy: trong vai Bà Tiên đỡ đầu
Thúy: trong vai cậu bé Remi
Lên: trong vai Nguyễn Bích Lan
Quyên: trong vai Nguyễn Ngọc Ký
Lìn: trong vai Nick Vujicic
Hướng: trong vai Kitou Aya
Hằng: trong vai người đi đường
2. Diễn kịch
Giới thiệu chung:
"Cô bé bán diêm" là truyện cổ tích do tác giả người Đan Mạch Hans Christian
Andersen sáng tác. Truyện kể về một cô bé nghèo khổ phải đi bán diêm giữa mùa
đông giá lạnh và từ giã cõi đời trong đêm Chúa giáng sinh. Và sau đó cơ bé lại được
đầu thai, được nâng cấp lên một bậc, trở thành cô bé bán hột quẹt
Cảnh 1: Tại khung trời giá lạnh
- Cô bé: Ai mua hột quẹt hông? Hột quẹt quẹt đâu cháy đó đây!!! Ai….. quẹt

hơng? (người đi qua kẻ đi lại) Cô ơi, cô mua giùm con 1 cái hột quẹt được không
cô?
- Người đi đường t1: Bán hột quẹt hả con? Hột quẹt bao nhiêu vậy con?
-Cô bé: Dạ, hột quẹt zippo có 500k ah cơ, cơ mở hàng giùm con, con bán rẻ
cho cơ có 499k thơi.
-Người đi đường t1: Uh, cám ơn con, vậy lấy giùm cô 1 bó nhang đi con
- Cơ bé: Dạ, cơ ơi, con hổng có bán nhang
- Người đi đường t1: Ủa zạy hả? Cơ tưởng con có bán kèm nhang nữa chứ.
Trời ơi, cô đang cần nhang gấp cúng phong long, thôi, cô đi mua nhang nhak.
- Cô bé: Sáng sớm gặp âm binh, chắc mình cũng phải mua nhang cúng phong
long cho bả q.
- Cơ bé: Dì ơi, mua hột quẹt giúp con với
- Người đi đường t3: Xí…hột quẹt con khỉ gì? Tránh chỗ khác chơi con nhỏ
bẩn thiểu này
- Cô bé: Tại sao trên đời này mọi thứ đều bất cơng với mình q vại? Có cái
hột quẹt 500k thôi mà cũng chẳng ai thèm mua là sao đã vậy còn bị người ta sỉ vả
nữa…Rõ ràng là tuôi đâu tệ lắm đâu trời? Rồi chiều lấy tiền đâu ra đưa cho ơng già
đây? Haiz… Trời ơi!!!! Cịn việc gì tệ hơn nữa khơng? Đến cho ti nhờ luôn đi!!!
(tiếng sấm sét, mưa rơi rào rào)… Ơ…Dạ, con giỡn thôi mà… Không cần ông phải
căng thẳng vậy đâu…
Cô bé chạy trú mưa, có người đẩy cơ xuống đất
- Người đi đường: Con nhỏ này, khơng có mắt hả? Làm dơ hết đồ.. bực cả
mình.


(Nhạc cô bé mùa đông) Cô bé nằm co ro đến lịm đi
Cảnh 2: Bà tiên xuất hiện
(nhạc bà tiên)
- Bà tiên (vuốt tóc cơ bé): Cơ bé đáng thương, tại sao con nằm ngủ ở đây?
- Cô bé thức giấc: ơ… bà là ai???

- Bà tiên: Ha..ha.. Con nhìn mà khơng biết ta là ai ư? Ta chính là …..(nhạc 2
cô tiên) vậy bây giờ con biết ta là ai chưa?
- Cô bé: Dạ, con biết rồi, bà là bà điên..ý lộn, bà tiên trong truyện cổ tích.
Ơ…Cơ mà sao bà đen thế??
- Bà tiên: (nhạc làn da trâu)…Chuyện là vậy đó con ạ
- Cơ bé: Ồ … Điều ước của bà thật giản dị…Ơ... nếu bà là tiên thì đây là
thiên đường hả bà?
- Bà tiên: Khơng, con chưa đủ tuổi để lên thiên đường đâu con gái ạ, theo
như ngọc hồng bảo thì số con sống thọ lắm
-Cô bé mừng rỡ: ủa vậy hả bà? Con sống thọ lắm hả bà? Con sống được đến
100 tuổi luôn hông bà??? Nhưng mà….Nhưng mà….
(Nhạc Canon in D)
- Cô bé: Tại sao? Tại sao vại? Tại sao Ngọc Hồng khơng cho con chết đi
cho rồi? Bà có biết cuộc sống dưới trần gian của con bần cùng như thế nào khơng?
Nó cịn tệ hơn thằng Chí Phèo, cịn trơi nổi hơn cả chị Dậu mà còn bần cùng hơn cả
Lão Hạc,…vậy Người để con sống để làm gì? Con muốn chết, bà làm ơn cho con
chết đi. Con không muốn sống một cuộc sống tận đáy xã hội, con không muốn sống
như một con chuột lang thang trên đường, con không muốn sống nữa đâu, con cầu
xin bà hãy cho con chết đi, đừng cho con sống nữa, con cầu xin bà…con cầu xin
bà…huhu
- Bà tiên (đỡ cô bé dậy): Con gái ạ, trên đời này khơng có gì q giá bằng
độc lập tự do hạnh phúc, mà muốn có được độc lập tự do hạnh phúc thì con phải giữ
được mạng sống của con. Suy cho cùng thì mạng sống là q hơn tất cả, khơng có
nó, con chẳng thể làm được điều gì cả. Con gái ạ, hãy kể cho ta nghe cuộc đời của
con nào.
- Cô bé: Bà ơi, bà có biết rằng cuộc sống của con là một cuộc sống như thế
nào không? Cuộc sống của con là những chuỗi ngày đi bán hột quẹt và bị hắt hủi.
Cuộc sống của con là kiếm tiền về cho cha con uống rượu. Cuộc sống của con là
thiếu bóng dáng người mẹ, cuộc sống của con là khơng thể thoát ra khỏi tấn bi kịch
của cuộc đời. Bà ơi, bà biết không, con khổ lắm, con buồn lắm, con khơng thiết gì

mạng sống của con nữa. Bà hãy cho con chết đi, con cầu xin bà
-Bà tiên: Ta hiểu hoàn cảnh của con rồi. Được rồi, ta sẽ tặng cho con một vài
món quà và chúng sẽ mang lại ánh sáng cho đời con. Khi con nhận hết những món
q ấy thì con sẽ khơng muốn chết nữa và sẽ yêu quý cuộc đời mình hơn đấy con


gái ạ. Hồ biến… Được rồi, con hãy lần lượt mở 5 món q thần kì này ra và hãy
cảm nhận chúng. Ta đi đây, hẹn gặp con trên thiên đường…hồ biến…
(Nhạc bà tiên)
- Cơ bé: Ơi!!!!! Đây là cái gì đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…Bà tiên cho mình
5 cái thùng rác??? Ơi thần linh ơi!!! Thật là vi diệu!!!
-Cơ bé đi xung quanh 5 phần quà. Phần quà thứ 1 nhúc nhích. Phần q lên
tiếng: “xì-ba-si mi-ya…. xì-ba-si mi-ya….!!!”
- Cơ bé bất ngờ: Ai đó? Ai kêu cứu đó? Đừng có hù ti nhak..
- Thùng Phần q 1 rung lên: xì-ba-si mi-ya…
- Cơ bé thấp thỏm: Nhà ngươi nói gì?
- Phần q 1: Cơ bé ơi, hãy open the door…Ta hứa ta sẽ hậu tạ cho cô
- Cô bé: nhà ngươi là ai? Làm sao ta biết được, thả ngươi ra ta có bị nguy
hiểm khơng?
- Phần q 1: Cô bé ơi, cô hãy tin ta, ta là một người tốt, ta không hại cô đâu
-Cô bé: Làm sao ta có thể tin được? Con người bây giờ xấu xa lắm, tồn là
người vơ tâm, chẳng ai quan tâm, chẳng ai đếm xỉa đến sự cô đơn và lạnh lẽo của ta
hết, vậy tại sao ta phải cứu nhà ngươi chứ?
-Phần quà 1: Giờ ngươi có mở hộp ra khơng?
- Cơ bé: Khơng
- Phần q 1: Giờ có mở không?
- Cô bé: Không
- Phần quà: Giờ ko mở đúng ko?
- Cơ bé: Ừ
- Phần q: Ừ, khơng mở thì thôi, ta tự mở… (Phần quà đi ra, gặp mặt cô bé)

Bộ tưởng ta tự mở không được hả? Ta muốn thử nhà ngươi thôi. Ahihi
- Cô bé sợ hãi: Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây?
- Phần quà 1: Nhà ngươi không biết ta ah? Ta xin tự giới thiệu, ta tên là Rémi,
một nhân vật nổi tiếng trong tác phẩm “Khơng gia đình” của Bố Hector Malot.
- Cô bé: Hector Malot là ai? Mà nhà ngươi đến đây làm gì?
- Phần quà 1: Hector Malot là đấng tạo hóa của tui. Ah..Chuyện là như
vầy…Trong lúc tơi đang diễn xiếc khỉ và chó trên đường phố thì bỗng dưng (tiếng
pháo nổ) Tui ở đây. Và sau đó, một bà phù thủy xuất hiện, bảo với tui là phải giúp
đỡ một người bằng chính câu chuyện của cuộc đời mình.
-Cơ bé: Ủa, diễn xiếc khỉ và chó là như thế nào?
-Rémi: Được gòi..để tui diễn cho bạn xem nhé. (nhạc sáo trúc + minh họa)
-Cô bé: woa.. hay quá!!!
-Rémi: Uk, hay hông, bạn diễn của tui diễn đẹp hơng? Chó và khỉ nhà tui
diễn cịn hay hơn cả thế nữa đó.
-Cơ bé: Trời ơi!!! Đồn xiếc của mấy bạn hay quá ah.. Chắc cuộc sống của
mấy bạn vui vẻ và hạnh phúc lắm nhỉ.


-Rémi: Không đâu, cậu lầm rồi. (nhạc kiss the rain) Cuộc sống tui cũng cơ
cực lắm. Tui là một chú bé mồ côi từ nhỏ. Được nhận nuôi rồi lại bị đem đi bán để
sống một cuộc sống lang thang vất vưởng với 1 đồn xiếc khỉ. Có khi chúng tơi
chẳng có gì để ăn, có khi chúng tơi phải ngủ ngồi đường, cuộc sống của chúng tơi
chẳng được no ấm như bạn nghĩ đâu.
-Cô bé: Vậy mà tui cứ tưởng bạn ắt hẳn phải hạnh phúc lắm chứ. Thì ra cuộc
sống của bạn cũng cơ cực khơng kém gì tui.
-Rémi: Trên đường tới bà tiên đã có kể sơ qua cho tui nghe về cuộc sống của
bạn, bà tiên bảo rằng bạn không thiết sống nữa phải không?
-Cô bé: Đúng, tui khơng thiết sống nữa, bởi vì cuộc sống của tui quá cực khổ,
tui vẫn có bố nhưng bố chẳng thương tui cịn mẹ tui thì đi với người chồng khác,
lau lâu mới về thăm

-Remi: Bạn thật may mắn vì vẫn cịn người thân bên cạnh cịn tui thì không
giống như bạn, cuộc sống của tui không lấy một người thân thích, chỉ có chó và khỉ
bầu bạn. Từng người mà tui yêu thương dần dần rời xa tui. Bạn khơng biết rằng cảm
giác của tui lúc đó như thế nào đâu. Nó đau đớn đến tận cùng. Tui cảm thấy bế tắc.
Nhưng tui vẫn yêu quý cuộc sống của mình cố gắng vực dậy đồn xiếc. Thế nên bạn
đừng buồn nữa, cuộc sống của bạn còn hạnh phúc hơn mình rất nhiều. Đừng nghĩ
đến cái chết nữa nhé. Thơi, mình phải về chăm sóc cho đồn xiếc của mình đây.
Nếu bạn muốn tìm gặp mình, bạn có thể đến thư viện Khoa học tổng hợp tìm bố
Hector Malot, Bố sẽ chỉ cho bạn biết mình đang ở đâu. Chào tạm biệt.
-Cô bé: Chào tạm biệt Remi. Remi thật tội nghiệp và đáng thương. Vậy mà
mình cứ tưởng trên đời này chỉ có một mình mình là bất hạnh. Khơng ngờ Remi cịn
đáng thương hơn mình nữa. Khơng biết phần q thứ 2 của bà tiên là gì nữa.
Cơ bé đi lại phần quà thứ 2 và mở nắp hộp quà.
-Phần quà 2 lên tiếng: Xin chào em! Chị là một cơ gái “Khơng gục ngã”
Nguyễn Bích Lan, em có thể giúp chị ra ngồi được khơng?
-Cơ bé: Dạ, để em giúp chị.
-Lan: Cám ơn em, em quả là một cô bé đáng yêu
-Cô bé: Ahihi, ngại quá. Em cám ơn chị. Mà sao nhìn chị xanh quá vậy?
-Lan: uk, chị bị bệnh đến nay đã được 23 năm rồi.
-Cơ bé: Chị bị bệnh gì? Chị có đau lám không?
-Lan: Chị bị bệnh loạn dưỡng cơ, căn bệnh nan y này đến nay vẫn chưa có
thuốc điều trị. Em hỏi chị đau hả? Chị phải chịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần,
đã nhiều lần chị cập kề với lưỡi hái tử thần tưởng chừng như mình không bao giờ
tỉnh dậy nữa sau những lần hôn mê lâu.
-Cô bé: Em không nghĩ chị lại phải chịu nhiều đau đớn đến như vậy. Lắm
lúc em lại muốn từ bỏ cuộc đời này chỉ vì cái nhìn của mọi đối với em
-Lan: Em đừng nghĩ như vậy. Hãy sống vì bản thân, đừng sống vì cái nhìn
của mọi người. Nếu chị sống vì cái nhìn của mọi người thì chị đã không sống được



đến bây giờ. Em biết không, căn bệnh quái ác này đã lấy đi một thứ quan trọng nhất
đối với chị đó là sức khỏe. Nhưng cũng chính từ căn bệnh này giúp cuộc sống của
chị thêm ý nghĩa hơn khi chị được làm cô giáo dạy tiếng anh của lớp học cây táo
lúc đó người dân trong làng ai cũng tỏ ra khinh miệt chị bởi vì họ nói rằng một đứa
mới học tới lớp 8 như chị làm sao có thể trở thành một giáo viên dạy tiếng anh. Em
biết khơng lúc đó chị buồn lắm, nhưng mà học trị của chị chẳng hiểu tại sao ngày
càng đơng lên, lúc đầu mới có 1 lớp sĩ số 8 em nhưng sau đó tăng lên con số hàng
trăm em. Và bây giờ những em học trị đó đã đạt được thành công trong cuộc sống.
-Cô bé: Tại sao chị lại có thể làm được những việc kỳ diệu như vậy?
-Lan: Bởi vì chị khơng muốn mình trở thành một gánh nặng cho gia đình và
xã hội đó chính là động lực để chị vươn lên. Trên cuộc sống này khơng có con đường
nào bằng phẳng cả, muốn đạt được thành cơng thì trước hết em phải có niềm tin vào
bản thân, phải có niềm tin vào cuộc sống. Em may mắn hơn chị rất nhiều, ít ra thì
em cũng có được sức khỏe bình thường vậy nên em hãy tận dụng nó để vươn lên
trong cuộc sống. Chị chỉ muốn nhắn nhủ với em đơi dịng như vậy. Chị mong rằng
em sẽ trân trọng cuộc sống này hơn. Thôi, chị mỏi chân rồi, chị vào nhé.
-Cô bé: Em cám ơn những lời khuyên nhủ của chị. Được rồi, để coi thử, món
q thứ 3 của bà tiên là gì nào?
Cơ bé lại mở món q thứ 3, pháo nổ ra, cơ bé ngất xỉu, clip về kí ức nguyễn ngọc
kí hiện ra.
-Ký thốt ra khỏi hộp q lay cơ bé: dậy nào cô bé
-Cô bé: Ơ…
-Ký: Ta đã cho con thấy một phần cuộc đời của cuộc đời ta, con cảm nhận
về chúng như thế nào?
-Cơ bé: Ơi… Thầy ơi, thầy thật cao cả. Con không thể tưởng tượng nổi làm
sao có thể chịu đựng được khi từ một đứa trẻ năng động, không may lại bị tật
nguyền, làm sao thầy có thể vượt qua được tất cả những thứ đó?
-Ký cười: Con gái ạ, ta đã trải qua qng đời của mình với rất nhiều khó
khăn. Con có thể tưởng tượng được cái cảm giác 1 đứa trẻ ham học lại không thể đi
học, cái cảm giác một đứa trẻ thích đá banh, thích bơi lội lại khơng thể làm được

những điều nó u thích như trước nữa. Con có thể nào hiểu được cái cảm giác khi
tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào người thân, bạn bè, con như một nhân vật thừa thải
và chẳng giúp ích được gì cho gia đình và xã hội khơng? Cái cảm giác đó khó chịu
lắm con ah, đó mà một cảm giác đau đớn tột cùng khi là một gánh nặng cho người
thân và bạn bè.
- Cô bé: Thầy ơi, con không thể tưởng tượng được, con không thể tưởng
tượng được thầy đã trải qua nhiều chông gai và vất vả đến như vậy. Thầy ơi, thầy
hãy kể cho con nghe về cuộc đời thầy đi.
-Ký: Con gái ạ, cuộc đời của ta có rất nhiều thứ, rất nhiều chông gai, thử
thách, nếu kể cho con đến ngày mai chắc có lẽ cũng khơng hết được câu chuyện


đâu. Ta chỉ muốn khuyên con một điều rằng hãy quý trọng sức khỏe của mình, đừng
để mai này, sau khi con đi về với cát bụi, người ta làm một bài thơ viết về toàn bộ
cuộc đời con như thế này:
Cơ này cha mẹ sinh ra
Chào đời cơ khóc tu oa
Dần rồi cơ lớn tướng ra
Bây giờ cơ hóa ra ma
-Cô bé cười: Dạ vâng thưa thầy, con cám ơn thầy đã chỉ bảo cho con.
-Ký: Con hãy thử đặt bản thân mình vào vị trí của thầy, con sẽ cảm thấy cuộc sống
của con thật tốt đẹp biết bao. Ta mong là con sẽ sớm thông suốt mọi thứ. Thôi, giờ
dạy của ta sắp tới rồi, ta đi đây. Chào tạm biệt con gái, chúc con may mắn.
-Cô bé: Dạ, con chào thầy ạ. (Sau khi thầy đi) Ôi…Thầy Ký thật là một con người
tuyệt vời. Thật đang ngưỡng mộ, mình nhất định phải noi theo mới được…Mà..
khơng biết món quà tiếp theo sẽ là món quà về ai đây ta?
Cô bé tiến gần đến hộp quà thứ 4 và mở ra.
-Phần quà 4: Chào cô bé
-Cô bé: Em chào anh. Anh tên là gì?
-Phần quà 4: Anh tên là Nick Vujicic, là một diễn giả người Úc. Em có thể vui lịng

giúp anh một chút được khơng?
-Cơ bé: Dạ vâng, em rất sẵn lòng ạ.
-Nick: Cám ơn em, em là một cô bé tốt bụng, anh nghe bà tiên bảo rằng em khơng
cịn bất cứ niềm tin nào vào cuộc sống, có đúng như vậy khơng?
-Cơ bé: Ban đầu thì đúng là như vậy anh ạ, em cảm thấy cuộc đời em đang dần đi
vào bế tắc, chẳng còn lấy một con đường nào dành cho em. Nhưng sau khi em đón
nhận món quà của bà tiên, em được gặp cậu bé mồ côi Remi, em được gặp chị
Nguyễn Thị Bích Lan, được gặp thầy Nguyễn Ngọc Ký, em nhận ra rằng cuộc sống
thật quý giá, em thật sai lầm khi nghĩ rằng mình nên chấm dứt mọi thứ bằng cái
chết.
- Nick: Đúng là như vậy đấy em gái ạ, cuộc sống là không giới hạn, cuộc sống là
một món q vơ giá mà đấng thượng đế đã ban tặng cho em. Em nên biết quý trọng
nó. Em biết khơng, cổ tích thì khơng có thật nhưng có những câu chuyện thật thì
tưởng chừng như cổ tích. Khi vừa mới sinh ra, anh đã mắc phải căn bệnh Tetra –
amelia bẩm sinh điều đó có nghĩa là từ giây phút đầu tiên của cuộc đời cho đến hết
qng đời cịn lại anh sẽ sống mà khơng có tay lẫn chân. Có lẽ ước mơ được sống
bình thường như mọi người cũng trở nên quá xa vời với anh. Lớn lên, bắt đầu nhận
ra sự khác biệt của mình cũng là lúc anh chỉ muốn biến mất khỏi cuộc sống này.
Cũng chính nhờ vào tình u vơ bờ bến của bố mẹ, anh đã khơng cho phép mình
làm điều đó. Anh đã tự hỏi tại sao số phận lại khắc nghiệt với tơi như vậy. Anh đã
có thể sống trông chờ sự thương hại, an ủi của mọi người. Nhưng anh đã khơng để
mình bng trơi theo dịng đời thay vì than khóc anh đã quyết định mang lại nụ


cười, sự an ủi, niềm tin và nghị lực sống đến với mọi người và anh đã chọn đối mặt
với sự nghiệt ngã này bằng một lòng tin và đây cũng là lúc anh bắt đầu viết nên câu
chuyện cổ tích giữa đời thực về cuộc sống khơng giới hạn của chính mình. Thay vì
sống trơng chờ vào sự thương hại của người khác, anh đã đứng dậy tự làm tất cả
mọi việc như một người bình thường.
-Cơ bé khóc

-Nick: Dù em có vấp ngã hàng trăm lần, đừng tuyệt vọng, đừng bỏ cuộc hãy đứng
dậy, hơn ai hết tôi cũng đã từng rất tuyệt vọng, từng muốn tự tử, trốn chạy khỏi cuộc
đời và rất nhiều lần định bỏ cuộc buông xuôi nhưng cuối cùng tôi đã can đảm đứng
dậy sau hàng ngàn lần vấp ngã. Cố lên em gái của anh, anh tin rằng em có thể làm
được mọi thứ bằng chính sự nỗ lực của mình.
-Cơ bé: hức..hức… Dạ, em biết rồi, cám ơn anh đã tiếp thêm nghị lực cho em.
-Nick: Thôi được rồi, anh đi đây, em hãy đón nhận phần quà cuối cùng của bà tiên
đi nhé.
-Cô bé: Dạ vâng ạ, em chào anh
-(nhạc chào tạm biệt Nick)
-Phần quà 5: Em đang làm gì vại?
-Cơ bé giật mình: Ơ…dạ…em đang chào tạm biệt anh Nick, chị là…
-Phần quà 5: ah… Em gặp anh Nick hả? Anh Nick đâu rồi? Cho chị gặp với.
-Cô bé: Ơ…dạ…anh đi mất dép rồi chị
-Phần quà 5: Trời ơi, tiếc vại. Biết vậy chị ra sớm một chút cho rồi. Ờ mà… Anh
Nick là ai vại em?
-Cô bé: Trời…em tưởng chị biết ảnh chứ? Chị làm như đúng rồi vậy á… Anh Nick
Vujicic mà chị cũng không biết hả? Chị là người thời nào tới vậy? Mà chị là ai thế?
-Phần quà 5: Ahihi… Chị xin tự giới thiệu chị tên là Kitou Aya, chị đến từ thời thiên
cổ, cho nên là chị hổng có biết anh Nick của em, chị xin lỗi nhoa…
-Cơ bé cười: Ahihi, khơng có gì đâu chị, mà chị đến từ thời thiên cổ là sao? Em chưa
chết mà?
-Aya: Chuyện là thế này: một ngày đẹp trời nọ, chị bị mắc một căn bệnh nan y và
thế là chị chết
-Cô bé: Trời ơi… Cuộc đời của chị thật là thú vị. Cịn gì thú vị hơn không? Chị kể
cho em nghe với
-Aya: Ây zà… Thật ra thì cuộc đời của chị có nhiều điều thú vị lắm em ah, nó lâm
li bi đát cịn hơn cả cuộc đời của em.
-Cô bé: Biết luôn… Sao mà chị biết cuộc đời của em hay quá zạy hả?
-Aya: Thực ra thì chị có nghe qua lời đồn của thiên hạ ấy mà

-Cô bé: Vậy hả chị, chắc lại là bà tiên kể cho chị nghe nữa chứ gì?
-Aya: haha, sao em thần thơng quản đại q zạy? Biết là bà tiên kể cho chị lun ha
-Cô bé: Ahihi, em mà.
-Aya: Ukm… Em thử đoán coi, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?


-Cô bé: Chị ak hả? Chắc 30 tuổi rồi đúng khơng?
-Aya: Ahihi… em nói q rồi. Chị trẻ mãi tuổi 25 thôi
-Cô bé: Vậy là sao?
-Aya: Chuyện là thế này tuổi 15… tuổi của sự hồn nhiên, vui đùa - tuổi của sự yêu
thương và tận hưởng những khoảnh khắc tươi đẹp của một thời học trò. Thế
nhưng… với chị một cô gái hồn nhiên, xinh đẹp và đầy nhiệt huyết - tuổi 15 ấy
dường như trở thành một cơn ác mộng khi chị bị căn bệnh “Thối hóa dây thần kinh
tiểu não” bám lấy.
-Cơ bé: Bệnh thối hóa dây thần kinh tiểu não là bệnh gì vậy chị?
-Aya: Thối hóa tiểu não là một q trình mà trong đó các tế bào thần kinh trong
tiểu não - vùng não điều khiển sự phối hợp và cân bằng thối hóa và chết đi.
-Cơ bé (đơ 1p):……Chị có thể nói đơn giản đi một xíu khơng?
-Aya: Ahihi, nói một cách đơn giản thì bệnh của chị khiến cho chị khơng thể vô tư
chạy nhảy một cách tự nhiên, tới cả việc đi lại hay ăn uống, nói cười… những hành
động tưởng chừng như rất bình thường với chị cũng trở nên khó khăn. Chị tự hỏi
“tại sao lại là mình? Tại sao căn bệnh quái ác ấy lại chọn mình…” , nhưng chị không
đầu hàng, chị quyết định đứng lên cho mọi người thấy chị không hề yếu đuối, không
hề sợ hãi những ánh mắt kì thị của mọi người. 10 năm một quãng thời gian không
hề ngắn để chống chọi với bệnh tật và cũng không phải là một quãng thời gian đủ
dài để chị thực hiện hết những gì mình mong muốn. Nhưng với chị 10 năm đó đủ
để cảm thấy mình một lần có ích, đủ để cảm thấy mình thật sự khơng yếu đuối…
Cịn em thì sao? Một cô gái khỏe mạnh và xinh đẹp như em đã làm được gì có ý
nghĩa cho cuộc đời này chưa? Hay ít nhất em đã trân trọng những gì mình có chưa?
-Cơ bé (đơ 1p):…. Em…. Em chưa… Em… Em khơng biết nữa

-Aya: Đúng vậy, thường thì con người ta sẽ không nhận ra được giá trị của điều gì
đó cho đến khi điều đó mất đi. Chị tin rằng em sẽ nhận ra được giá trị của cuộc sống
trước khi em để nó mất đi. Chúc em may mắn em gái. Chị đến giờ điểm danh trên
thiên đường rồi. Hẹn gặp lại em nhé!!!
-Cô bé: Dạ, em cám ơn chị, em… chào…chị….!!! Cuộc sống này quả thật quý giá.
Trước giờ những tưởng cuộc sống của mình là điều bất hạnh nhất trên đời, nhưng
không phải vậy, núi này cao cịn có núi khác cao hơn, mình khổ 1 nhưng có hàng
trăm hàng ngàn người khổ đến 10. Cám ơn bà tiên đã đem đến cho con những món
quà thật tuyệt vời. Những món quà ấy đã đem lại cho con niềm tin vào cuộc sống,
nó cho con biết cuộc sống đáng quý đến dường nào. Cảm ơn đấng tạo hóa đã cho
con một thân thể lành lặn, một trí tuệ minh mẫn, một cuộc sống khơng q tốt đẹp
nhưng cũng không quá bất hạnh. Con xin hứa, con sẽ sống một cuộc sống sao cho
khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hồi, sống phí.
Ghi chú: Mỗi lần 1 nhân vật xuất hiện sẽ là một slide về quyển sách đó, với những
thơng tin cụ thể như tên nhan đề, tên tác giả, nhà xuất bản, khổ giấy, số trang



×