Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

Bài dự thi Lá thư gửi đến tương lai 2023

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (115.46 KB, 15 trang )

Bài dự thi Lá thư gửi đến tương lai 2023
Lá thư gửi đến tương lai - Mẫu 1
Gửi chính tơi trong tương lai!
Con người chắc chắn ai ai cũng phải trưởng thành, lớn lên chúng ta đều
có một mục tiêu ước mơ riêng chúng bắt đầu xây dựng khoảng trời của
chính mình đến lúc đó khi ngoảnh đầu lại phía sau liệu chúng ta vẫn có
thể giữ được những kí ức trước kia? Tôi muốn bản thân sau 10 năm nữa
trưởng thành hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, muốn lúc đó tơi đã
tìm được khoảng trời của riêng mình nhưng khi đó nhớ lại lúc hơm nay
tơi sẽ cảm thấy tự hào vì những điều đã trải qua, tơi muốn nhớ tuổi thơ
của bản thân mình trước kia, tôi muốn giữ trọn mọi thứ ấy, thế nên dù cho
có như thế nào tơi cũng sẽ khơng để khoảng thời gian này đi vào lãng
quên… Tại nơi đây, tớ muốn viết cho cậu, muốn gửi những lời nói nỗi
lịng ngay lúc này đây tới với cậu – Gửi "tôi" của 10 năm sau.
Đây là chốn chứa chan những kỉ niệm cùng những người ta yêu dấu, là
bao quang cảnh khi xưa vẹn nguyên chẳng đổi, là nơi vun đắp ước mơ ta
lớn lên từng ngày. Nhưng giờ khung cảnh ấy có phải đã chẳng cịn? Mọi
thứ điều đã thay đổi rồi đúng không? Thời gian trôi quá nhanh mà đến khi
chúng ta nhận ra và muốn trân trọng thì đã muộn, mọi thứ lúc ấy chắc đã
"nhanh trơi chóng tàn" rồi nhỉ? Nếu mà "cậu" có nhớ những thứ ấy nhưng
mà muốn quay lại cũng không thể nữa rồi…chỉ cịn đơi tay trắng…ta
chẳng thể tìm được gì đâu.
Hiện tại "tớ" của 10 năm sau như thế nào vậy? Là hạnh phúc chẳng điều
sầu lo hay là đang nhỏ giọt nước mắt trong niềm đau? Hoặc là "tớ" đang
cô đơn giữa dịng đời tấp nập ấy? Liệu có phải "tớ" đã rời xa quê hương
đi tới một nơi xa xôi khác hay không? Cậu nhớ không, nơi đây vẫn quang
cảnh như thế, vẫn như lúc trước khi cậu rời đi, vẫn trên con đường ngày


xưa ta đi đến trường, vẫn khung cảnh nhộn nhịp ngày ấy, vẫn có ba mẹ ở
cạnh, vẫn là đám bạn trước kia chơi đùa với ta mọi thứ vẫn như thế rất


quen thuộc ấm áp và chưa từng đổi thay, thế…liệu sau 10 năm nữa những
thứ tớ được thấy sẽ là những gì? Những thứ tớ đang thấy ở hiện tại, tớ
vẫn cịn tị mị với mọi thứ, tính nóng nảy, thiếu bình tĩnh và hay làm việc
theo cảm tính, có phải là tớ vẫn chưa trưởng thành hay không? Những
định hướng tương lai sau này của tớ, "cậu" có hồn thành được những
điều ấy khơng?
Làm sao để tháng năm có thể ngừng trơi, làm sao để "tớ" có thể lấy lại
những kí ức khi xưa ấy, thời gian sao lại hối hả hóa trơi mọi thứ đi như
vậy? Bây giờ ai cũng đổi thay hết rồi nhỉ? Mà…ai cũng đi xa bỏ.
mình lại với những kí ức trống rỗng trước kia, con đường chia lối mỗi
người mỗi ngã rẽ chúng ta khơng hề cịn chung lối với nhau. Giờ đây
trước mắt tơi là những gì….những người đã từng ở cạnh tơi thì…chúng ta
gặp nhau rồi cứ thế tiếp tục rời xa. Điều khiến tôi vẫn thẫn thờ với khung
ảnh khi xưa ấy, lịng này…vẫn vấn vương hình ảnh các cậu, tớ vẫn còn
nhớ các cậu rất nhiều. Chúng ta là không thể trở lại trước kia sao?
Gửi "tôi" 10 năm sau bao lời nhắn nhủ này: " Thời gian là điều tuyệt vời
nhất là chúng ta từng được nhận, những kí ức ở lại với thời gian đã qua,
cậu sẽ giữ không buông khoảng thời gian ấy mà phải không? Đừng chạy
theo thời gian, đừng vội sống hối hả phía sau cậu đây…vẫn cịn mọi thứ
chỉ cần cậu quay đầu chúng tơi sẽ vẫn ở đó và mỉm cười với cậu, cho dù
năm tháng có đổi dần cậu cũng đừng chạy theo, vẫn chẳng quan tâm và
chậm rãi trải qua mọi thứ vui vẻ từng ngày, cậu phải biết hài lịng với mọi
thứ đã có tham lam cướp tất cả chưa bao giờ là cách trước đây cậu đã
làm. Cậu hãy nhớ là cậu có thể làm một vai phản diện trong cuộc đời
mình nhưng đừng bao giờ giữ trọn vai ấy trong cuộc sống của người
khác."


Gửi "tôi" 10 năm nữa những ý nghĩ này: " Cậu vẫn còn nhớ chứ? Thời
gian khi cậu còn nơi đây, nếu giờ đây cậu tại một nơi nào đó cậu đã được

hạnh phúc thì liệu cậu có cịn nhớ "tơi" của q khứ? Cậu có cịn giữ
những sở thích trước kia? Cậu có cịn u đất nước mặt trời mọc như cả
cuộc sống? Những bộ phim hoạt hình trước kia cậu đã u như chính bản
thân mình cậu vẫn nhớ mà phải không? Hiện tại cậu đã yêu người nào rồi
chứ hay là vẫn cứ dành trọn tim mình cho người khi xưa ấy hoặc là cậu
đã biết cách tự u chính mình?"
Gửi "tơi" 10 năm sau những kí ức hiện tại: " Cậu biết không? Lúc trước
cậu là một con người vơ tâm và ích kỉ, cậu chưa bao giờ quan tâm đến
cảm nhận của người khác, cậu là một người máu lạnh mà ngay là cả
người thân của mình cũng có thể bác bỏ, cậu là một người mà ln khơng
hài lịng với giáo viên của mình, ln khó chịu vì nền giáo dục của nước
ta chưa thể bằng đất nước "mặt trời mọc" của cậu, nhưng điều mà cậu
mong ước ấy nó lại rất giản đơn: cậu chỉ muốn có một gia đình hịa thuận,
muốn có một người bạn tốt nhất ở bên cạnh mình, muốn có một người
thầy hiểu mình và có thể bảo vệ học trị của mình bằng cả mạng sống,
ln miệng nói khơng thích đất nước mình như cậu lại u nó rất nhiều
cậu chỉ muốn nơi đây có thể hồn hảo hơn để cậu có thể tự hào về nó đó
là điều ước mà "cậu" của trước kia muốn thực hiện thế còn "tớ" sau 10
năm nữa "tớ" sẽ đang mong ước điều gì?"
10 năm sau, một khoảng thời gian dài, khi mà tơi đã được hạnh phúc
chẳng cịn điều gì sầu lo, thời gian xa dần mang theo bao nỗi kỉ niệm vào
lãng quên nhưng tôi sẽ chẳng thể nào qn những q khứ ấy. Quặn đau
trong lịng vì giờ đây mọi thứ đều đã khác bảo bản thân chấp nhận nhưng
sao tôi vẫn thấy nghẹn ngào, nước mắt cứ thế vẫn rơi…giống lúc trước
chỉ là trên khuôn mặt của một người đã khác, chẳng cịn là "tơi" khi xưa
nữa rồi.


Chào cậu! Chúc một ngày vui vẻ.
Thân gửi,

Cậu của quá khứ.


Lá thư gửi đến tương lai - Mẫu 2
Thân chào bạn - tôi của năm 2032!
Chắc hẳn bạn sẽ rất ngạc nhiên và tò mò về chủ nhân của bức thư này
đúng không? Tôi xin giới thiệu một chút, tôi chính là bạn cách đây 10
năm trước, chính là bạn năm 18 tuổi. Nói đến đây bạn có tị mị về bạn
thân bạn 10 năm trước như thế nào không? Tôi hiện tại đang 18 tuổi,
đứng trước một kỳ thi vô cùng quan trọng trong cuộc đời để hướng đến
tương lai. Cuộc sống xung quanh, bạn bè thầy cô, gia đình đều rất ổn đối
với tơi. Nhưng tơi đang rất chơng chênh trong những quyết định của mình
mà khơng biết chia sẻ với ai. Sau một thời gian tôi đã quyết định viết thư
cho bạn để bạn có thể hiểu được mình của những năm trước như thế nào.
Bạn đang sống thế nào vậy, có hạnh phúc khơng và đã ổn định chưa? Cịn
tơi giờ đây đang lạc lối cùng những băn khoăn về tương lai sau này. Có
quá nhiều sự lựa chọn, lời khuyên từ mọi người làm cho tơi có cảm giác
bị ngộp thở. Tơi thậm chí cịn chẳng rõ mình thích gì, muốn gì, mọi lời
nói từ bên ngồi đều như đâm sâu vào trái tim tơi. Có lẽ tơi chính là
người quyết định cho cuộc sống hiện tại của bạn. Bạn có hài lịng khơng?
Nếu khơng hài lịng thì tơi xin lỗi bạn vì đã làm ảnh hưởng đến bạn. Cịn
nếu hài lịng thì tức là tơi đã có thể ngẩn cao đầu với chính mình của hiện
tại vì sự can đảm đối mặt với những quyết định non trẻ hiện tạo. Hôm nay
tôi viết bức thư này để tâm sự trải lòng với bạn cũng như để nhắc nhở bạn
rằng: tơi đã phải khó khăn như nào mới xây dựng nên bạn của ngày hôm
nay, vì vậy hãy khơng ngừng cố gắng hết mình để chứng minh bản thân.
Tuy sóng gió của cuộc đời ln dữ dội và khắc nghiệt nhưng tôi mong
bạn sẽ vững tay lái đưa con thuyền tiến về đích.
Bạn của 10 năm về trước.


Lá thư gửi đến tương lai - Mẫu 3


Quảng Ninh, ngày..... tháng ....năm ......
Chào cậu - tôi của tương lai,
Cậu có khỏe khơng? Cậu đang sống tốt chứ? Cậu có giống như trong
tưởng tượng của mình, là một cô gái mạnh mẽ, tự tin và đạt được mục
tiêu đã đặt ra khơng? Mình hy vọng và tin rằng là có, vì mình tại thời
điểm hiện tại mỗi ngày đều đang cố gắng và nỗ lực vì mục tiêu ấy.
Cịn nhớ mình đã từng đọc ở đâu đó rằng “dù có thể đạt được ước mơ của
mình hay khơng thì tìm cách để đến gần nó cũng có thể khiến bạn hạnh
phúc”. Qng thời gian qua của mình chính là như vậy, kiên trì để có thể
vươn tay chạm tới ước mơ, và quả thực, mình đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Hạnh phúc khơng chỉ bởi hành trình đi tới ước mơ của mình đã ngắn hơn
mà cịn bởi trên hành trình đó mình khơng hề cơ độc, mình đã có những
người dẫn đường, những người đồng hành tin cậy đến từ mái nhà chung
HDBank. Họ là những người thầy, người anh, người chị, người bạn đáng
kính đã giúp đỡ, chỉ bảo mình từ khi mới chập chững bước chân vào
nghề, và còn đầy bỡ ngỡ cho đến bây giờ. Họ đã ln kề vai sát cánh
cùng mình trong suốt những năm qua, tạo lên một đoạn ký ức đầy sắc
màu trong trái tim mình.
Đó là màu “nhiệt huyết” khi cùng nhau tham gia những buổi road show
không quản cái nắng hè gay gắt, cùng nhau ăn vội chiếc bánh mỳ những
ngày giải ngân muộn, hay những ngày cuối năm bận rộn quyết tốn. Đó
là màu “ấm áp” khi nhận được nụ cười và những lời cảm ơn, hay khi cầm
trên tay bài thơ do chính khách hàng viết tặng. Đó là màu “hy vọng ” khi
được tham gia các buổi workshop, đào tạo, được lắng nghe những người
đi trước truyền cảm hứng, chia sẻ kinh nghiệm và cơ hội thăng tiến. Đó là
màu “hạnh phúc” của những buổi sáng mình thức dậy, tràn đầy háo hức
cho một ngày giao dịch mới, gặp những khách hàng mới, trong lòng cảm



thấy vui sướng biết bao vì cuộc sống của mình có động lực, có mục tiêu
và đầy ý nghĩa.
Khơng chỉ vậy, trong suốt thời gian gắn bó với HDBank, mình đã học
được rất nhiều điều trong cuộc sống mà trường học chưa dạy và trưởng
thành từng ngày. Từ những điều cơ bản nhất mà một giao dịch viên phải
biết như kiểm đếm, nhận biết tiền thật, giả cho đến học cách quản lý thời
gian, tạo thói quen chủ động trong cơng việc,... Mỗi đồng nghiệp, một
khách hàng lại cho mình thấy một khía cạnh, một cách nhìn khác về cuộc
sống thông qua những câu chuyện đời, chuyện nghề của họ.
Từng ngày trơi qua, mình lại càng thấm nhuần những giá trị văn hóa của
HDBank, tinh thần của người HDBank và thêm vững tin vào quyết định
của mình 4 năm về trước, đó là lựa chọn con đường sự nghiệp tại nơi đây.
Mình vẫn nhớ như in khoảnh khắc khi mình nhận được thư mời nhận
việc, mình đã vỡ ịa trong niềm vui sướng và kỳ vọng, bởi cơng việc mình
từng mơ ước nhưng chỉ được nghe qua lời kể của người khác, cuối cùng
mình cũng đã có được. Chính vì vậy, mình viết bức thư này cho cậu,
N.P.H.D của những năm sắp tới, mong rằng, cho dù phía trước cịn nhiều
gian nan, có những lúc cơng việc khó khăn và mệt mỏi, đừng từ bỏ, hãy
đọc lại những dịng mình đã viết cho cậu, nhớ về những niềm hạnh phúc
đầu tiên, những ký ức đẹp đẽ này mà tiếp tục tiến bước, góp sức mình xây
dựng HDBank. Chúc cậu, cũng đồng thời là mình, sẽ ln vui vẻ, lạc
quan, đầy mơ ước và thành cơng với những gì mình đã chọn.
Thân ái,
N.P.H.D

Bức thư gửi tôi của 10 năm sau
Chào bạn!



Mình - Cậu của năm 21 tuổi đây, Sẽ chẳng có những câu hỏi câu nệ, dài
dịng hay những thắc mắc xung quanh cuộc sống của cậu trong cái tương
lai ấy đâu.
Cám ơn cậu, vì đã nhớ lại và tìm đọc lại bức thư được viết vào một ngày
đẹp trời năm bạn 21 tuổi giống như ngày hôm nay tôi ngồi đây viết những
suy nghĩ của mình về cuộc sống hiện tại của bạn.
Bạn của năm 30 tuổi xin hãy thơng cảm cho tơi, chắc bạn cũng hiểu tính
cách của bản thân mình với cái suy nghĩ miên man làm bản thân hay mất
tập trung và đôi khi lại không hiểu rõ mình nói gì.
Khi bạn đọc được những dịng chữ này thì cũng là lúc bạn đã ba mươi
tuổi rồi, tơi của chín năm sau đấy bạn ạ. Tại vì sao tơi viết cho bạn- chàng
trai của tuổi 30 vì tơi nghĩ 30 là một cột mốc đáng nhớ trong cuộc đời.
Bạn biết không, tôi đã cân nhắc rất kỹ khi quyết định viết bức thư này vì
tơi khơng biết bạn có “duyên” để đọc lại tác phẩm mà tác giả là chính
mình hay khơng nhưng tơi vẫn viết vì tơi biết sau khi đọc bức thư này bạn
sẽ nhìn lại cuộc sống mà bạn đã trải qua một cách tích cực hơn.
Bạn đang ở đâu và đang làm gì thế ? Ở độ tuổi đơi mươi, những mục tiêu
cuộc sống và tương lai sau này cịn thật chơng chênh, tơi có những nỗi
niềm khơng thể thổ lộ cùng ai nhưng nếu đây là bức thư gửi cho bạn thì
tơi sẽ khơng ngần ngại mà bộc bạch nỗi lịng của mình.
Giờ đây tơi đang lạc lối cùng những băn khoăn về tương lai sau này: Tôi
thực sự đam mê cái gì, cơng việc tơi đang làm có làm tơi vui khi hít hơi
thở cuối cùng ?,… cùng những lời khun từ gia đình, bạn bè, giáo viên,
… có q nhiều sự lựa chọn làm cho con người ta cảm giác bị chống
ngộp, tơi chưa biết đặt niềm tin vào ai, tơi chỉ có một cái đầu và trái tim
bị hụt hẫng hết lần này đến lần khác vì những viễn cảnh mà tơi tưởng
tượng về những gì mà mình sẽ làm được trong tương lai bổng dần dần tôi
hiểu ra nó sẽ khơng bao giờ trở thành hiện thực, quy luật cuộc sống là



vậy, bằng một cách nào đó nó sẽ cho ta biết rằng cuộc sống khơng cố làm
hài lịng bất cứ ai, người hạnh phúc là người biết thỏa mãn với những yêu
cầu trong cuộc sống và chúng ta phải biết chấp nhận với những gì ta đạt
được, cuộc đời khơng phải khi nào cũng như ý muốn bạn đâu. Khi đời
khơng như ý bạn, thay vì hằn học, bực bội, bi quan. Hãy học cách chấp
nhận mọi việc xảy đến, mỉm cười và rút ra những bài học cho riêng mình.
Dẫu sao bạn biết rồi đấy, chúng ta đã từng hoang dại và bồng bột biết
chừng nào. Cái chúng ta muốn trong cuộc sống này quả là rất nhiều. Mỗi
sáng thức dậy, tơi ln tự nhắc nhở mình phải làm một điều gì đó ý nghĩa
mỗi ngày. Và đến bây giờ thì tơi vẫn chưa làm gì cho ra hồn cả.
Năm 4 đại học tơi nghĩ mình đã có một vốn tri thức tốt để rồi chợt nhận
ra suy nghĩ trong q khứ của mình thật non nớt.
Cịn cậu, cậu bây giờ vẫn ổn chứ, có cịn hay nghĩ vu vơ, thức khuya, hay
buồn vì những chuyện khơng đáng khơng? Có cịn luyến tiếc những
chuyện đã thuộc về hồi ức ? Bây giờ, bạn đã có việc làm hay là vẫn miệt
mài theo đuổi thứ mình thích ? Cậu vẫn cố gắng hằng ngày để thực hiện
ước mơ doanh nhân hay vẫn loay hoay tìm lối đi riêng cho mình, rẻ sang
một công việc mà cậu chẳng bao giờ ngờ tới.
Tôi của năm nay là một người thực tế nhưng lại mơ mộng, tôi luôn hi
vọng hão huyền, tôi luôn kì vọng q mức vào bản thân, tơi là người có
trái tim yếu mềm. Vì vậy, tơi hi vọng bạn là người có một ý chí kiên
cường, một ý chí khơng dễ gì ai làm nản lịng được, hi vọng cậu sẽ có
một cái đầu chín chắn, sự bản lĩnh trong cách đối mặt giải quyết tình
huống của bản thân và khơng cịn bộp chộp trước chuyện riêng tư của
người khác. Đây là điểm mà tơi chưa có được, tơi muốn bạn hãy mạnh
mẽ, xông pha hơn, không ngại vấn đề mà cuộc sống đã giao phó cho bạn.
Tơi muốn cậu biết chấp nhận thất bại như là một phần tất yếu mà cậu phải
trải qua vì cuộc sống là một chuỗi những sự trải nghiệm và chỉ khi có



nhiều trải nghiệm thì cậu mới có thể là người trưởng thành. Cậu là người
yêu âm nhạc, đơn nhiên cậu cũng biết một bản nhạc hay thì khơng chỉ có
những nốt cao mà những nốt trầm, nốt trầm đó sẽ giúp cho tâm hồn cậu
có những khoảng trống cho những tâm tư, suy nghĩ của riêng cậu. Còn
một bức tranh tuyệt tác thì sẽ chẳng thể nào thiếu được những gam màu
tối, nó đứng cạnh sẽ làm nổi bật thêm những mảng màu đầy sáng.
Cậu của 9 năm về trước là một người hâm mộ C.Ronaldo vì anh ấy là
một biểu tượng cho tinh thần cố gắng, không bao giờ để sự tự tơn của
mình bị đe dọa bởi những thành tích. Vì vậy, tơi hi vọng cậu giờ đây
khơng cịn ám ảnh về sự hồn hảo nữa, vì mọi thứ ở chừng mực của nó
đều là đẹp nhất, câu “cố quá là quá cố” cũng chẳng phải đơn thuần là một
câu nói vui. Và khi cậu dành hết thời gian cho một việc thì đơi khi những
cơ hội khác đã bị cậu bỏ qua mà cậu chẳng hề biết được. Cậu đặt quá
nhiều kì vọng vào một thứ nên khi thất bại cậu sẽ tuyệt vọng và sụp đổ.
Tôi đang ngồi đây viết lên những nỗi niềm này nhưng tôi đang rất phân
vân, tôi chưa định rõ bước tiếp theo mình nên bước là gì. Tơi thậm chí là
đang loay hoay với những định hướng mà định đặt ra nhưng tơi tin cậu
của chín năm sau sẽ là một người biết bản thân mình muốn gì và định
hướng được con đường tương lai sau này.
Gửi chàng trai 21 tuổi của tơi,
Tơi cũng có đơi lời nhắn nhủ đến cậu đây!
Nếu cậu đang loay hoay khơng biết mình đang đi đến đâu và bằng cách
nào thì dần dần bản thân sẽ cho bạn thấy thơi. Tuy sóng gió của tuổi
thanh xn ln dữ dội và khắc nghiệt nhưng mình mong bạn sẽ vững tay
lái đưa con thuyền tiến về tương lai. Giờ đây, tơi mong bạn đừng từ bỏ,
nếu có những lúc bản thân cảm giác như tan biến thì hãy đặt niềm tin vào
chính mình vì đơi khi những người lớn như tôi cũng không tránh khỏi
những tổn thương.



Cho dù cuộc sống có đắng cay hay ngọt ngào thì bây giờ bạn vẫn đang
sống. Mọi thứ trên đời đều có một ý nghĩa nào đó nên hãy cứ ni nấng
giấc mơ và đừng sợ hãi. Bạn có ở trong giai đoạn nào của cuộc đời dù
không thể nào trốn thoát những nỗi đau được nhưng hãy giữ nụ cười để
trên môi cho tôi thấy, hãy cứ tiếp tục sống tốt cho đến khi trưởng thành
như tơi. Mình chẳng thể đưa ra lời khuyên gì vì mình cũng giống như cậu
vậy. Chỉ là cố gắng sửa chữa những thứ còn trong tầm tay, đừng để chất
chồng thêm sự hối hận.


Thư gửi chính tơi
Vĩnh Phúc, ngày... tháng...
Gửi cậu vào một ngày mưa!
Tự nhiên nay tớ nhớ tới cậu quá. Có lẽ một phần vì những cơn mưa làm
tớ nhớ da diết. Tớ nhớ một đứa trẻ ngây ngơ, một bóng người be bé
nhưng trong lòng tớ, cậu to lớn quá. Hơn hết cả, nay tớ nhớ những dòng
thư của cậu.
Cậu chúc, cậu mong tớ có thể vững chãi trên đơi cánh của mình, có thể
chống chọi được mọi thứ, mong sau này gặp lại nhau chúng ta có thể
trưởng thành, khơng cịn là đứa trẻ bồng bột nữa.
Tớ cứ nghĩ, tớ đã mạnh mẽ rồi. Tớ chẳng ngại gian khó gì cả. Tớ khờ
khạo q cậu ạ. Hố ra mọi việc đều không như tớ nghĩ. Tớ đau nhiều
lắm. Tớ cũng biết sợ. Tớ khơng cịn ngơng cuồng như trước nữa.
Tớ bắt đầu hoài nghi, khủng hoảng về bản thân. Chính bản thân tớ cịn
khơng dịu dàng với chính mình thì làm sao mà dám cầu mong sự ấm áp
của ngồi kia.
Tớ khơng cịn là tớ của ngày trước nữa rồi. Giờ tớ là kẻ lữ hành cô độc.
Tớ cứ đi. Đi ngã thì gắng gượng mà vực dậy đi tiếp. Nhưng giờ tớ đuối
quá, càng khụyu ở chỗ ngã lâu hơn. Tại tớ đau quá. Dường như lúc ấy

những vết sẹo cũ cũng rách toạc cùng vết thương mới làm tớ đau điếng
người, dữ dội. Tớ bật khóc. Khóc xong tớ mịt mờ. Tớ không biết làm sao
cả. Bầu trời càng ngày càng cao, vời vợi. Ánh sáng cũng ít đi rồi. Xung
quanh tớ giờ tối tăm quá, không nhìn ra chính mình nữa. Tớ thấy mình
nhỏ bé q. Mọi thứ đang sắp nhấn chìm tớ rồi. Sợ thì sợ thật, nhưng tớ
khơng thể chữa lành cho chính bản thân, tớ muốn buông bỏ tất cả…
Tớ hâm mộ cậu lắm, trong trí nhớ tớ, cậu ln sáng chói, cậu chẳng ngại
chi cả, và hơn cả, cậu có sự nhiệt huyết - thứ tớ đã mất từ lúc nào không


hay. Bầu trời của tớ giờ hiếm hoi có sao sáng, đêm tối đang ơm trọn xung
quanh tớ, nó êm ả mà lạnh lẽo, nó làm tê liệt cảm xúc đang đau đớn của
tớ, nhưng nó lạnh lẽo gặm cắn trái tim tớ. Tớ cảm nhận được sự nhẹ
nhàng khi trái tim bớt co thắt đau đớn vì những vết thương, nhưng tớ
cũng rùng mình vì trái tim ấy sắp bị đóng băng rồi. Trái tim ấy vẫn trong
lồng ngực của tớ, vẫn cần mẫn cung cấp máu duy trì sự sống cho tớ. Thế
nhưng nó đang tê liệt cậu ạ. Khi tớ phát hiện ra, nó vẫn là trái tim của tớ,
chỉ là nó khác rồi, nó chai lì, nó khơng cịn đập những nhịp của cảm xúc
nữa. Tớ muốn gượng dậy, tớ nỗ lực muốn đứng dậy nhưng khó q. Tớ
muốn vươn bàn tay ra tìm sự cứu rỗi.
Nhưng tớ sợ...
Tớ sợ chính tớ khơng dậy được, làm tổn thương chính mình cũng như
người khác. Tớ khơng muốn những người thực sự thương tớ bị tổn
thương. Họ kì vọng tớ q nhiều. Tớ khơng muốn vì tớ mà họ tan nát,
đau buồn chỉ vì sự thất bại của tớ.
Tớ sợ tớ lại bị tổn thương. Trái tim tớ sẽ đóng băng hồn tồn mất. Cậu
biết khơng, tớ đã nhiều lần mang cả lòng chân thành, hay mang sự yếu ớt
của mình để xin sự giúp đỡ. Nhưng tớ lại nhận lại là những vết thương
rớm máu. Họ thích chí nhìn những vết sẹo của tớ, thậm chí cịn xé rách
vết sẹo cũ, tạo ra những vết thương mới. Tớ đau đến điếng người, vì vết

thương, vì nhìn thấy lịng người. Người ta nói: "Một lần bị rắn cắn, mười
năm sợ dây thừng", tớ chỉ có thể giấu kín mình, bảo vệ vết thương cũ.
Tớ sợ tớ khơng vượt qua. Đến đây tớ khơng dám nói là tớ mạnh mẽ nữa.
Vì nếu mạnh mẽ tớ sẽ khơng bị nhấn chìm như vậy. Tớ tự tạo động lực
cho chính bản thân. Tớ tự đứng dậy để đi, dù vết thương chưa lành, dù
phải đi khập khiễng. Tớ cũng tiếp nhận những năng lượng tích cực từ mọi
người xung quanh. Nhưng đấy khơng phải cách lâu dài. Nó giống như là
thuốc trị ngoại thương ấy, còn mầm bệnh bên trong vẫn đang ấp ủ, đôi


khi chính "thuốc" ấy làm tớ có năng lượng phụ, làm bệnh năng càng thêm
nặng. Như một căn bệnh mãn tính, tớ lại sụp đổ một thời gian. Bất lực
quá cậu ạ. Giờ tớ đang viết những dòng chữ gửi tới cậu là lúc tớ lại "suy
sụp". Tớ lại chững lại một khoảng. Một khoảng dừng lại để lấy sức, để
"chữa trị", cũng là để đấu tranh. Trong lúc để mặc cho tâm tư nhảy loạn
tớ tự nhiên nhớ tới cậu.
Cậu chính là tớ, nhưng cậu khác tớ bây giờ.
Cậu là đứa trẻ nhỏ với những ước mơ to lớn. Cậu là đứa trẻ hay cười,
luôn dang rộng cái ôm nhỏ bé của mình với thế giới. Dù cuộc đời có
những bất cơng nhưng cậu vẫn đối xử dịu dàng với thế giới theo cách
riêng của mình. Trong mắt cậu, thế giới đẹp lắm, mọi thứ chỉ có đúng sai
thơi, và cậu ước ao khám phá cuộc đời đẹp tươi này.
Cậu từng gửi cho tớ những dự định, những kì vọng và cả những cổ vũ
nữa. Nhưng xin lỗi cậu, tớ phụ sự kì vọng của câu rồi. Cậu biết khơng,
bước ra cái tổ nhỏ này, tớ chống ngợp, tớ đứng hình. Tớ đã phủ định
những ước mơ cháy bỏng của cậu, của tớ vì nó xa vời q. Tâm hồn mơ
mộng của tớ buộc phải ngừng lại, để đối diện với thực tế. Tớ bị hiện thực
phủ định, đến cả tớ cũng phủ định bản thân. Tớ đánh mất đi nguyện ước
ban đầu, nhiệt huyết của tớ cạn dần và ý chí để tớ vươn lên cũng khơng
cịn nhiều nữa. Trong đêm mưa này, tớ nghĩ về bản thân, nhớ về cậu mà

cảm thấy tội lỗi quá.
Khi viết những dịng này tới cậu, tớ đã khóc được. Tớ vừa khóc vừa viết,
cay mắt tớ vẫn viết. Khơng vì gì cả, tớ muốn được trải lịng. Trái tim
nặng trì của tớ nó đang rung cậu ạ, nó trào lên tớ những cảm xúc: tủi thân
có, tự trách có, quyết tâm có. Trong thế giới đang bị bóng tối chiếm đóng
của tớ cũng có những vệt sáng như những tia chớp xé tan bầu trời đen
ngồi kia, nó đang soi sáng cho tớ. Đó là tình cảm gia đình.


Tớ khóc rồi, khóc thoả thuê, cồn cào ruột gan nhưng tớ thấy người nhẹ
đôi phần.Mong lần viết tới, tớ sẽ là phiên bản tốt đẹp, tự giải quyết được
vướng mắc của bản thân và khi nào tớ tốt rồi, tớ sẽ viết một lá thư gửi tới
tương lai, gửi cho phiên bản của tớ và cậu những khát vọng tuổi thiếu
thời. Cậu tin tớ đi, chỉ lần này thôi, những yếu đuối kia sẽ hoá thành
những giáp sắt để tớ bước đi.
Tớ ln tìm kiếm ai đó ngồi với mình, im lặng để nghe tớ kể về những
điều khơng vui, thứ làm tớ bất lực và muốn khóc. Nhưng mà tìm được
người là một chuyện, người đó có trân trọng mình và nỗi buồn của mình
khơng thì lại là chuyện khác. Đặc biệt trong những ngày mưa này. Tớ
nghĩ tớ đã tìm được người đó rồi - là cậu cũng chính là tớ. Với tớ, nỗi
buồn, nỗi đau nên được trân trọng. Và trân trọng không chỉ là việc tớ
chấp nhận nỗi buồn mà còn là việc tớ chấp nhận những cách để buồn.
Cuối thư rồi, đêm khuya tối tăm vẫn ở đấy nhưng tớ khơng thấy nó đáng
sợ nữa. Nó đang che chở vạn vật ngủ yên. Xung quanh tớ có những người
bạn, có tiếng mưa, tiếng nhái văng vẳng, có những cơn gió xào xạc. Tớ
đang cảm nhận xung quanh, muốn đưa những điều đó vào thế giới của
mình. Tớ nghĩ, tớ khơng cơ đơn. Vì tớ có cậu, và nhiều điều nữa.
Mai này ta lớn lên, bức thư này là khoảng trời để ta nhớ, để ta yêu!
Tớ của ngày hôm nay




×