LÊ HƯƠNG
NGUOI
HUNG
Những truyện ngan cua thdi tao loan
XUAT BAN QUINH LAM
Tai
TLieu
Chat
TLuonag
Ia tạ THU
LAM
AN
THU’
QUAN
231-223, Phọm-ngũ-Lão Soigon - B. T.: 25.86)
Bld : Họa sĩ NGUYÊN
TANG
Giấy pháp số 392 / TU ¡ DVI PHNT / QN ngày 13- 2 - 1975
NHA XUAT BAN XUAN THU
P.O. Box 97 Los Alamitos CA 90720
Tháng Năm 1991
œ
HO
-
đến bây giờ hắn vẫn
người hùng,
nghĩa
cho mình có thủ đoạn anh hùng.
Chinh hắn
là
tự tin rằng mình là
hẳn đã nhất định
cũng không tỉa con người của
hẳn đột
nhiên làm một việc phi-thường như thế, đừng.nói chỉ
đến kể ngồi cuộc. Nhiều lúc trơng người lại ngắm đến ta,
hẳn phát bực mình đến phượt mặt ra, Bề cao thì vừa
trội hơn thước bốn, bề ngang lại hơi phè, đầu mang một
ồ tóc đài sịng sọc, mắt cặp bồ kèm, ghèn chảy ươn-uớt
quanh năm, răng rụng bốn năm cái phia ngoài, dip điểm
bằng một đống hàng giả bịt bạc, ng mầu xảm xám.
Nhưng được cái là mồm mép hẳn tồn tài, Hẳn nói bì
bơ đến đá nghe cũng phải mê. Chuyện gì hẳn cũng nói
được, Chuyện
bên Tây, bên Tàu, ngay
làng xóm, hẳn thơng
nước nhà,
trong
thạo khơng thua bọn gái gia lắm
điều, Hắn học ở trường không bao nhiêu, tìm hiều ngồi
đời thì nhiều, Vốn thơng minh tính bầm hẳn gom góp vơ
LE HUONG
4
số tài liệu chứa đầy một Độ óc phong-phú,
Hắn biết vài
thứ tiếng nước ngồi, khả dĩ sì-sịa với ngoại nhân được.
Cách tường nghe tiếng hắn, ai cũng hình dung là một
mã thượng phong lưu chỉ nhân vật hoặc trang nho sĩ điện
mạo thanh kỳ. Tuy lòng giận lòng, nhưng thỉnh thoảng
tự an-Äi; «Ị! biết đâu vì tướng mình xấu mà tài mình
cao ? Xem
như ngày xưa khơng thiếu chỉ người đị hình
làm nên cong nghiệp hiền-hách ư ?» Đem mình
với cồ-nhân,
hắn
thấy thích-thích. Hắn
so sánh
ngầng cao đầu
nhìn quanh mình, mắt chớp lia chớp lia... Han cho ring
đời không biều bắn, thiên hạ không: biết tài hẳn. Ai cũng
xét người qua cải mã
ngồi,
Chưng điện, sửa soạn
đẹp
cho lắm mà lịng rỗng-tuếch, thiên hạ lại ùa theo tán tụng,
chiều chuộng. «Rõ thật là thời cực thịnh của cái bình
gỗ ! sHắn lầm bầm luôn câu châm ngôn của hắn tự chế
ra và lấy làm sung-sướng
hạ,
|
lắm. Hắn chán đời, thù thiên
__ Đỗ bing Tiều học ở trường tỉnh xong, hắn khơng có
tiền ra thủ-đơ học tiếp, phải ở nhà như nhiều bạn kbác.
Thay vì đánh quần, đánh áo đạo phố suốt ngày đề kiếm
ai-tinh, han 10 md ở nhà moi sácb, báo ra xem. Thật tình
hắn thiếu y phục đề diện, nhưng bắn khơng quan tâm
lắm, Suốt ngày sẵn chiếc quần đùi mầu cháo lòng, hắn
xoay trần lăn kềnh trên ván ngâm-nga
những vần thơ
xưa và mới. Dần dà quen mùi hắn tập tễnh viết vài câu,
Ấy mới rầy chứ ! Đôi mắt cặp bồ kèm nhờ đẩy mà lừ-đừ
thêm, Mặt hẳn xem ra càng nhừ hơn trước. Hẳn nhìn đời
ĐGƯỜI HÙNG
3
„`
bằng nửa mẩi, đơi mắt đã tí-hi sẵn. Hắn ăn vận lơi
thơi lếch thếch, hắn đề đầu bù tóc rối lên cho ra vẻ nghệ
sĩ theo trong tiều
thuyết
chứ chưa-Đao giờ hắn
thấy
một nghệ sĩ chính cống xem ra lam sao? Lang. nghe ai
thì thầm gọi mình là thi nhân, hẳn sướng cứ tơn.tơn
lên, càng cổ gắng làm già hơn nữa, Bà thân hẳn khơng
hiều con mình làm cái thá gì cử ư-ử suốt ngày. Bà bằng
lịng hắn khơng bê-tha như đám thanh niên đồng ti
và khơng vịi vĩnh áo quần, Tuy khơng thấy hẳn làm
chuyện
ngoan,
gì ra trị, nhưng
bà
cũng tự
fiào có đứa con
Giữa lúc một luồng giỏ mới thơi vảo lịng tồn dan,
hẳn vùng đậy, nhìn đời bằng đơi mắt lạc quan vô cùng,
Hắn hưởng ứng, ð-ạt sống theo mọi người, hoạt động
như mọi người. Không ai trách hẳn được.
Tưởng đâu hẳn sẽ làm nên cơng nghiệp gì hiền-hách
nào đè hắn vẫn lù-khù như thường, Phận sự bắn lãnh
khơng có gì quan trọng, khơng có hẳn cũng khơng sao,
Do đấy, lúc đồng
hắn hát bài
tằu
mã
bào
bắt buộc phải
vào nhà quê,
nhanh hơn ai hết, Nhờ
khơng mấy gì đẹp, nhờ người
diện mạo
ta xét lam had dé dé, ương
ương nên không ai chủ y goi ban giúp thêm việc gi cho
xã-hội, Những ơng có trách-nhiệm liệt hẳn vào đám đàn
bà lớn ti. Hắn càng thích chứ sao ? Ngọng gì xử dụng
cặp mắt kèm-nhèm ấy suốt đêm trong khi người ta cần
những đôi nhởn sáng và nhanh như điện? Hẳn làm bộ
_ LE HUONG
6:
hơn tỷ nữa,
lạ đù, bơn tý nữa, sụp, đơi mí, khép mắt bé
sửa dáng điệu lừng-khừng như thing
Hắn gầm đầu, khinh khỉnh
thẩm bên tại hắn,
ngốc chính tơng.
cười những lời chê bai thì
|
x*xr
- Ngồi thành khác,về ruộng khác, Hắn nghiệm thấy
rằng cứ :suối. ngày vơ-vẫn ngắm
trời, nước
vơi-vơi đề
đi ăn mày.
tim từng chữ ghép thành vần thì có buồi phải
Bà thân hẳn khơng làm gì ra tiền, ngồi khơng
thi đua
Với hắn #n dầu hết lưng vốn: Ngày về chưa định được,
khoai, nai lưng
lấn quảng ‘but vo cay cuốc đắp giồng
lđớa đẹp một “vùng đất khá rộng. Hắn học nghề nông với
g
mấy bác láng giềng thức khuya, dậỳ sớm quần quật khơn
xrghÏ táy,' Cây- trái nào mau có quả, hắn trồng tuốt đề ăn,
tán, đồi: gạo muối dé dành. Dư tiền, hắn mua con heo nái,
,vài cặp gà, vịu' Bấy giờ hần nắm được câu chan ly: «Khong
có gì «thực mỗi ngày rồi sẽ tỉnh
só.gì,thực tế bằng phải
gi.thi tinh». Va ngey lủc bấy giờ thì hin tinh lam việc
ae
oe
es
lớp. Hắn tính làm giàu, Hắn lấy quẹ gạch đưới cát thành
: nào khoai, sắn mấy
những cọn số
thang được ăn, mỗi
giống là bao nhiệu củ, bán bao nhiêu tiền, nào cả, mướp,
bí, bần_ chừng nào ,trồ nụ, nào gà, vịt bao lâu bán được,
hạo bco .#ái sanh độ mấy con. Cộng tất cả lại, hẳn
vụt
thấy mình biến thành tiêu phú ơng rồi LHần chỉ tính tiền,
NGƯỜI HÙNG
7
thâu vào chứ quên mất tiền ăn cơm từng buổi và số thủ
vât chết toi thình lình, Sướng quá, hẳn đệt vơ số là mộng:
«ẨÙ! thì mình cứ vái trời cho thời cuộc nó như thé
nầy mãi đi, đừng có đồi thay gì nữa, hoặc nếu có thì ở
đâu ấy, chở mị mẫm đến vùng của mình
Mình cũng vải
cho thiên hạ đừng gặp cảnh khơ, hoặc nếu có thì gặp ít
tt thơi, Mình ở đây n ồn q, sống đầy đủ quá, bạnh
phúc quá! Trai tráng trong làng đi hết ráo, đất hoang khá
nhiều, Ông già, đàn bà làm qi gì có sức bằng mình?
Tha hồ mà đào, xởi, vun trồng».
_ Giá như cuộc đời khơng có xảo trộn thì bẩn làm gì
tranH đua được với bạn trai trễ lành nghề kia? Hắn
thấy lo lo về điềm nầy, vạn nhất việc lớn tính đâu vào
đấy, nhà ai nấy về thì hẳn lại phẩi trả ruộng vườn lại
cho chủ cũ chứ ! Công cán, mồ hôi tong đi mất sạchI
‘Ay mdi ray cho hin. |
|
Béi thé cho nén han cong lung lam héi ha, mong
thu nhặt cho nbiều. Hắn tin rằng dừng lại đây, bắn đã
phè-phỡn lầm
rồi, tiến tới tý nữa: trổ về chợ sau một
thời gian, hắn còn lạc quan hơn nhiều. Kbơng cịn ai
dâm khinh hắn nghèo túng, vơ tải, vơ ích, lờ-đờ, lù-đù.
Hắn đã giàu, tuy giàu nhỏ, nhưng cơ thề gọi là bạng có
mau mặt chứ chơi sao. Biết đâu chừng hắn có thề tậu
mảnh đất nầy lập đồn-điền,
Mà tậu dễ-dàng lắm. Lửa
cháy cứ bốc khói lên hàng ngày,
nằm yên tỉnh chuyện
gây
ai còn
dựng như bắu Ỳ
bụng dạ nào
LE HUONG
|
|
8.
4Hà! Hài Mình sẽ thành điền chủ đây 1 Rồi mình
sẽ cất trại, dựng kho, thuê quản gia, lực điền. Mỗi tuần
một lần, mình phi ngựa vào thăm, ở chơi suốt ngay, sắu
bắn, lội suối. Chào! Có mÿ-nhân đi theo thì phải biệt,
Hắn vụt cười tít mắt, đơi mắt hùm-hụp đầy ghèn. ©
Đơi khi, giữa đêm khuya giật mình thức giấc lắng
nghe
từ xa,
tiếng động kính hồn văng-vẳng
hắa
cám
thay hoi thén-then mot ty. Co tiếng gì như chười mắng
trong đầu hắn vậy. Nhưng hắn vội tìm đường chống cuế.
Hắn thì có vơ số lý lẽ. Hắn tự nhủ thầm:
«Ui Thi minh ich ky thật, nhưng biết làm sao bây
giờ hở bu? Đời khơng biết mình! Thiên hạ khong hiều
mình ! Minh sống trong cảnh bắt dắc dĩ như thế này nều
không quơ-qo để chịu đói nhăn răng ra ứ? Àlà mình
có hại ai bao giờ? Minh làm tiền bằng sức inh,
bing tri 60 cia minb,
đấy thơi.p
ching
qua
Bẵng lịng với lời bàu chữa này,
mình
là
may
gặp
hắn cố gắng thực
hiện chương trình đã hoạch-dđịnh: tăng gia cô¿g việc mỗi
ngày, mở rộng phạm vi hoạt đọng,
nhiều giờ.
Quá
mệt thân xác, óc hẳn
rán
sức
lam
thêu:
lười suy nghĩ, Xong phận
sự hắn lăn kềnh ra ngủ, khong lơ-mơ, khơng đủ sức Ìơmơ. Nhưng không phải nhờ ngủ nhiều, nhờ bởt mộngmị mà đôi mắt hắn bởi cặp bồ
kèm, trái lại chúng
nó
9
|
NGƯỜI HÙNG
con foét-tée-loe nhiéu thém nữa vì suốt ngày chấp chới
ngoài nắng, chúng bị đồ hào quang, ghèn, dữa chảy liền
liền. Đơi khi có lời phan nan ho hẳn thì hắn tặt lưỡi:
— Chậc! Thuốc men khơng tìm ra một giọi! Hừm
!
Mà đã chết ai chưa? Khỏe thân nữa là khác.
Hắn khơng chịu nói thẳng ra rằng mình nhờ đẩy mà
trốn được phận sự của bất cứ người dân nào cũng phải
gánh một phần.
cau
Thuốc thiếu, thợ cạo đầu thiếu, hắn mài con dao bồ
thật bén,
nhờ
hàng xóm
xuống
6 tóc
dùm
cho
nó hết chỉ và được mát mẻ. Trọc tếu như thầy chùa, mặt:
hắn xem càng bạnh ra hơn trước. Hắn có vẻ phì nhờ gió
đồng trong sạch, nhờ làm việc nặng nhọc phí nhiều mồ
hôi và nhờ ăn ngủ nhiều, Mặt bạnh ra, tuan hình cũng
phè ra. Thỉnh-thoảng có dịp cần đến bộ giị để chạy bản
sống, bán chết, người ta thấy hắn lăn thân hình nung-núc
ấy cởi trên cặp chân ngắn chùn mà phát mệt ngấy . dùm!
Thế mà không khi nào hắn gặp tai nan gi loi thôi cả.
Hắn tự hào hắn quá thêng mỉnh
đã cao đoán trước mọi
sự nguy-hiềm sắp xảy đến. Mắt hắn không lanh đề thấy
trước và thấy từ đẳng xa, nhưng tai hẳn thỉnh, và óc
hắn sáng suốt lắm. Hịm nay có tin gì, hắn có thề đốn
biết
ngày
mai
sẽ ra sao, ít khi
nào
sai chạy.
Thời
sự
nước nhà hắn biết vanh vách ra đấy, nhưng hắn chỉ nghe
đề nhở và rút kinh nghiệm
đông người,
chứ không bếp xép giữa đảm
LE HUONG
;
10
g
Khơng phải bắn ích kỷ hoặc có ý chệ ctr-toa khon
sợ thiên
xứng tai nghe hắn thuyết, chỉ vì hắn sợ. Hắn
bạ đồn rằng bắn là một nhơn tài giả dang trim chin
hờ người đến lều tranh mời, rước đi làm việc. Hắn mà
No
Z¡ rồi bỗ con heo nai cho ai?
chỗ rồi!
n&m
gan
Hắn đã sửa soạn ð để cần thận. Nếu nó «cho ra » được
ngất người chứ ly! Hắn gid dai,
ngáo nhìn mọi người chứ khơng
mươi con thì sướng
làm mặt ngốc, ngáo
thêm,
Có
bớt ruột lời nào,
ai hỏi,
hắn
ậm-ừ.
gật lấy,
gật đề, khen phức cho qua. Đơi khi bị bắt buộc phải nói,
bắn tìm lời quanh quẹo thế nào cho mọi người cười xòa,
xx
Ay thế mà trước
mặt
đàn bà,
con gái thì phải biết,
hắn cứ soen-soét nói lia-lia y như con vẹt vậy. Ngắm
mặt hắn lúc ấy mới là phát mê chứ khơng chơi. Mắt thì
vẫn hùm-hụp đấy nhưng lại ngời lên một tý sáng long
lanh, đơi đồng-tử đưa qua, đảo lại khơng ngừng, mơi
thì uốn-éo
theo
giọng nói, khị
thì vo trịn,
khi
thì méo
xệch, khi lại đưa qua một bẻn, giả như khơng có tiếng
phá ra người
ta sẽ cho rằng hắn bị kinh phong
tay chân hắn cũng không chịu nằm
giụt;
yên, cái thì co lên,
đề xuống, cái thì run rầy từng chập. Hắn nói liên hồi, dễ
thường
khơng
ngừng
miệng
bao giờ,
rư ràng
từ đầu
Những
lúc
ấy
- thuyện gì hắn cũng thơng thuộc hết ráo. Hắn kề huyện
thun xích đế, thuật
đến
đi
khơng
NGƯỜI HUNG
11
xót một chỉ tiết nhỏ, Giọng
bắn nói đều đều rất dễ ru
trẻ con ngủ, nên người nghe cử tráảo mắt nhìn hẳn,
vệnh tai «hứng» những lời hắn rót vào. Thỉnh thoảng có
dịp trồ tai hung biện, hắn đám ngồi thuyết đến khuya
khiến một số đơng thính giả mê man đến ngủ vùi..
Hắn nào có thấy lối tổ cảm tình thành thật đối với
hắn như thế vì mắt hắn có sáng gì cho lắm đâu ?
Hẳn n trí nghĩ rằng bà con thích nghe những lời
nhả ngọc, phun châu của hắn lắm mới trường kỳ nằm
chú ý từng ấy giờ. Có lần đi với người bạn vào nhà quen
tản dóc, hắn mở máy mồm gần hết đêm mà không hay
tất cả thính giả đều ngủ ráo, người thì nẫm dài trên phẩn,
kể ngồi dựa vách cùng ngáy pho pho. Thỉnh thoảng có
ơng giựt mình mắc cỡ, vội cười mấy tiếng khẹt khẹt
phụ họa lời hắn đề tỏ rằng ta vẫn tỉnh táo như thường
chú ý đến câu chuyện đây: Người bạn bực
đây. vẫn
mình kéo hắn
về mấy lần khơng được; bỏ đi trước. Hắn
ở khoảng
sợ ma
không quên
hứa
đường vắng, phải vội chạy theo mà
một câu
trong giấc điệp: «Đêm
hay lắm!»
với
chủ
nhà đang
mê
man
mai tơi sẽ nói tiếp nhé! Cịn
|
|
|
Chuyện «cịn bay lắm» là chuyện hắn so sánh thanh
niên ở thành với thanh niên làng quê, Hẳn thuật tỉ mỉ
những hành động lố lăng của bọn trai ấy mà chúng mệnh
danh
là thực
Hoa-Ky,
theo
hành theo dân Phá Lang
5a, theo
nước Đại
Nhật-Bản, Ăng-Lê, Trung-Quốc, pghĩa 1a
LÊ HƯƠNG
12
đám
người
thưởng cho
khong con
bọn
giữ chút gì của nước nhà. Hắn
quần, đội nón, hớt toc quăn, chử
Việt nữa, quả là kể vong
nói chúng cũng bắt chước
để
thức
khơng
—-
có
oai,
.
phải là người
khơng
đến tiếng
bồn hồn tồn. Cả
khơng
man§
áo,
khốc
hình nọm,
là
chúng
ngoại nhân và cho tiếng mẹ
được
tổ
mình là người
|
trí
Rồi hẳn lại ca tụng lòng thành thật của mấy anh
trải trong làng, nào là thật lòng giúp đỡ hắn, chỉ bảo
han cách trồng trọt, lợp giùm mái nhà trạnh,
vách đất. Mấy ngày đầu dừng chân lại
được vài anh cho mượn gạo, cá khơ, nồi niêu
Có mấy anh cần thận chỉ hắn vài con đường
khi nghe tiếng cắc-bùm., Hắn
đắp mấy
đây, hắn
làm bếp.
tháo thân
thích q muốn ở cho đến
ngày xuống lỗ, khơng thèm về chợ nữa.
Hắn muốn như
thế, một phầu do lòng mến
các bạn
trai, một phần đo cô gái ông chủ nhà hắn thường đến vấn
kèn miệng. Ấi-tình đến với hắn rồi. Đơi mắt num.húp
của hắn
ngời lên một
tí sáng,
vui, đáng điệu hắn xem nhanh
thường
bộc
lộ một
niềm
nhầu hơn lúc trước, tay
chân hẳn hoạt động không ngừng, tay thì hết vuốt quần
áo đến vuốt cái đầu trọc vì hắn qn mình đã xuống tóc
từ lâu, chân thì ro-rạy ln, khi
bước đi thì đá món nầy, khèo
tăng trên bờ ruộng, không khác
nào cũng điềm nụ cười tươi mà
ngồi thì đùi rung lia lịa,
món kia, tung ta, tung
trẻ con,
mồm hẳn lúc
hắn ln ln nhìn vào
NGƯƠI HUNG
gương
đề tấm
:
13
tắc khen mình
có dun ngầm. Khn
trăng dầy đặn, mơi dầy, mồm rộng như vầy cịn gì nữa?
Hắn chỉ cỏ chút buồn phiền là đôi mắt
hắn
không
được sáng như người khác. Nhưng hắn gạt bỏ ý nghỉ ấy
ngay: « Cần gì cái mã ngồi? Có tài đủ rồi. Người ta q
trọng mình về sức học, về cách làm lụng khơng thua ai
kia cho!»
Mà có vài người qui trọng hẳn qua những điều này
mới là sung sưởng cho hắn. Người ấy là ông chủ nhà
hắn đến chơi, bà vợ ông ấy và cơ gái lớn,
Ơng lão thích hắn ở tài mồm loa mép giải, nói thẻo-
chiều nào cũng được, xoay ra sau, vặu lại trước phía
nào cũng xong. Nếu hắn vào cửa lão thì cịn gì sung
sướng
hơn nữa?
noi thầm rằng:
Lão
sẽ
hãnh diện nhìn hàng
xóm
mà
qCó ai được thẵng rề q như ta chăng? Bọn trai
làng thằng nào ăn học bằng nó chăng? Có thằng nào am
hiều sách vở bằng nó
chăng?
chuyện nhựt trình một lần
hắn mỉm
cười gật gù, gật
thế chứ thật ra lão
biết.
Thì hãy
gù. Tuy
nghe
Lão vuốt
nó
râu
nói
nhìn
tự nhủ thầm như
có hiều hắn nói cái gì đâu? Lão cứ
ậm ả nghe nhưng khơng
kho khị,
Ử!
sẽ
bao giờ qn dựa vách ngây
|
Bà vợ thực tế hơn, thích hẳn ở tài học và cách làm
lụng như một nông phu. Bỏ ra đẳng nào cũng xong hết,
LB: HUONG
14
trở về thành thì làm chức việc, cán bộ trong chánh phủ,
cầm đầu một số người, hoặc tệ lắm là giáo sư dạy dé
trẻ em, lui vào đồng ruộng thì cầm cay, cudc đất, mùa
lúa, mùa khoai như thiên hạ. Cịn nói gì đến « cái sự » ra
tranh đua với đời thì mặt ấy phi Chủ tịch xã, cũng ở ban
Tuyên truyền chứ lôi thôi à? Nắm được chú rề ấy bà tin
chắc khơng bao giờ đói, lại cịn có áo dài, áo vẫn, màu mè
lịe loẹt, vợt qua vợt lại cho phy ninữ ở đây xem
mê, phát ghen lên!
mà phát
Cơ gái lại cảng thích hắn hơn sỉ hết. Cơ ä là thính
giả trung thành nhất của bắn, Nấp sau cây cột nhà, cô
ngắm hẳn không chớp
không
ngừng,
mắt, ngắm đôi môi đầy uốn-éo
đôi mắt hum-húp
Cô không bao giờ ngủ gục
ra về, Thế nhưng đù có chú
thế nào đi nữa, cô ả cũng
ngọc. Cô cần phải thức coi
từ khách,
chớp
chớp long lanh!
hay vào phòng trước khi hắn
ý đến câu chuyện hắn kể đến
khơng thề hiều hết lời vàng
chừng nhà và đóng cửa aia-
Lịng cơ rộn lên, bao nhiêu ý nghĩ vui tuơi đồn đập
chạy đến, Cô tưởng tượng khi cùng hắn kẻ trước người
sau đi viếng bà con sau ngày cưới, cô sẽ lên mặt như
thế nào? Cô đã biết quanh cơ có vài nàng thầm u hắn
mong mai xanb hẳn nhìn tới là họ sẵn sàng thâu nhận
tỉnh yêu liền. Chính họ trút bầu tâm sự cho cơ nghe, có
nàng lại nhờ cô chỉ mưu kế gần bắn đề thồ lộ hắn biết
nỗi lịng. Buồn cười ehưa? Càng có nhiều người thương
NGƯỜI HÙNG
- 15
hẳn, cô nàng thấy giá trị eủa bắn tăng thêm nhiều, Được.
giữ con người ấy trong tay mới đáng gọi là của qui chứ,
Cô ngầm trả lời cho chủng nỏ biết đủ rồi, cần gì
phải «tun-bố› lơi thơi. Ngày nào về chợ cô sẽ may
vài cái áo màu, vài cái quần trắng, mua đơi đép gót hơi
cao, hơi cao một
bồng lên hai bên
giống gái thành
hạ văn-minh, có
ở đây bao giờ?
là các cô
gái mới
chút thôi, cô sẽ chải đầu, kẹp tóc cho
hoặc hớt ngắn, uốn quăn, cơ sẽ diện
và cặp tay hẳn đạo phố. Ở dấy thiên
ai cười vợ chồng nắm tay nhau như
Cơ
sẽ hãnh diện nhìn mọi người, nhất
đề cho
họ biết gái gnê có thể được
trai chợ rước hay không? Cô sẽ theo hắn giao thiệp với
những người trí thức, sống qy quần trong xã hội văn
minh, Cơ sẽ nhờ bắn chỉ bảo, tập tành cô ngay khi ở gần
nhau về cách ăn mặc, đi đứng, nói năng thế nào cho
người ta không chê là quê mùa.
Cô phác họa một tiều gia-đình tạm thời ở làng, vợ
chồng xúm xít dưới mái tranh cùng chăm lo vun trồng
cày cấy. Về đêm, hoặc vào buồi mưa dầm khơng ra ngồi
được cơ sẽ học viết, đọc, bọc tính hay nghe
chồng ban
luận chuyện đời, chuyện thế-giới năm châu. Tha hồ mà
vòi vĩnh bắt chồng thuật những gì cơ thích chứ hiện
thời cơ đâu có dam hỏi câu nào giữa má,
cha và khách
khứa. Thử nhìn quanh xem có anh trai nào etài-ba» như
hắn không? Sức học thua, sự hiểu biết thua, nhanh mồm,
Rhanh
miệng thua,
chỉ
có việc đồng áng thì hợn bắn
16-
LÊ HƯƠNG
chút đỉnh thôi. Nhưng cô sẽ chỉ vẽ cho hẳn ít lâu là thành
thuộc,
người
«thơng-minh›
khơng chóng biết?
như
Ngày về thành, cơ sẽ ở phố
bấn
học nghề
vì hẳn
gì lại
sẽ là một cơng
chức hay nhà buôn, nếu trong thời gian làm rẩy hẳn
_ thâu được một số vốn to. Cô sẽ ở nhà phụng dưỡng mẹ
chồng, lo cơm nước,vá mày, sẵn sóc co: (thế nào cơ lại
khơng có con?) đúng theo cách sống của người thành thi.
Vài đêm
một lần cô sẽ theo chồng đi xem
bat. C6
nghe nói cái thứ hát bóng khơng có người, chỉ có hình
mia men trên tấm vải trắng, coi chóng mặt ghê lắm:
nhưng cơ vẫn thích xem cho biết thế nào.
Mỗi tuần một ngày nghỉ cô sẽ theo chồng đi chơi,
hoặc về làng thăm
cha
mẹ, ruộng vườn,
con bên chồng hay bè bạn
thân.
Hạnh phúc lắm! thần tiên lắm! Cô
giấc mộng triền miên,
cho
thầm van
hoặc
mơ
thăm
màng
vái Phật Trời
cô được toại nguyện. Cô cũng nhận thấy hắn
bà
theo
phị hộ
có về
quyến luyến cơ ở những đêm đài kề chuyện khơng biết
mỏi đến nỗi vì thức q khuya, ghèn dữa chảy đầy, Thế
nên cơ lén tỏ tình bằng mấy lần đưa mắt, liếc nhanh,
nháy nhỏ với hắn. Cơ có ý sợ hắn khơng « bắt nhãn› kịp
vì đơi mắt hắn khơng mấy gì lanh nên cơ ra dấu bằng
lối tặng quà,
bánh
biếu bà thân bắn.
cho hắn, và
x*x
đem
bầu,
mướp,
rau
NGƯỜI
HÙNG
17
Nhưng cơ có ngờ đâu hẳn biết hết và thấy hết. Dưới
mắt bắn, cô
ả là một nàng tiên bị Trời phạt sống cảnh
lâm bô, sẵn giả. Tuy mắt không mấy gì sáng lắm nhưng
mỗi khi lén nhìn nàng tiên thì bao nhiêu nhãn lực đều
đồ dồn lại, vẻ mơ màng, mờ mờ bay đâu mất, hắn thấy
rõ rằng lắm, phân tách từng vẻ đẹp rõ ràng lắm.
Nào là mớ tóc dài chỉ gối, láng mướt nhờ thoa đầu
dừa mỗi ngày, nào là khn mặt hơi dài một tỷ vì cái
cằm nhọn, nào là đôi mày ngắn, rậm chưa bao giờ được
nhồ bớt một cọng, nào là đôi mắt buồn buồn chứ khơng
đục đục như hắn và có thể lếc qua, liếc lại rất nhanh,
nào là chiếc mũi xĩnh-xinh-xinh lúc nào cũng hỉnh lên
như muốn khoe hai lỗ tròn. Còn nỏi gì đến cải miệng,
ơi ! mỗi lần nàng nổ nụ cười tươi chào đón thì hắn nghĩ
rằng: giá mồm ấy nhai trầu cắn chỉ mơi thì cịn chê chỗ
nào được nữa chứ ? Ngần ấy về mỉ miều
Hóa
cơng
đặt
lên một tấm than đều đặn An trong bé quan áo bà ba
kín đáo, tuy không nở đẳng trước, cong đẳng sau đề
khêu gợi sái-tình», chứ khơng đến nỗi sau này thành nái
xề như bà mẹ.
Về tảnh tình cơ ả, bắn khơng
chê chỗ nào cả,
hiền
hậu, thiệt thà, nhỏ nhẹ, thao viéc nha, siêng năng, bit
thiệp, bắn cho là một cô gái kiều mẫu và sẽ thành một
người vợ và một người mẹ kiểu mẫu sau rày. Hắn thích
nàng nhất là đơi mắt buồn buồn nhìn hẳn, miệng mỉm
cười. Người ta nói; khị ái-linh đến
thì trai gái chỉ nói
LẺ HƯƠNG
18_
nhau bằng mắt, quả đúng thật. Hắn xử dụng đôi mắt bet
đề thố lộ can tràng với nang nhiều lượt rồi. Những cải
trừng, liếc, đẫy đưa, ngỏ ngay, ngó xéo, những vẻ mừng
vui, buồn bä đều được hắn thực hành hết ráo, Đáp lại,
nàng cũng khơng ngốc gì mà khơng biểu lịng hắn. Nàng
cũng trả lời lại đầy đủ như ai kia vậy, khiến han
mé
tit
cung thang, lão đảo như người say rượu. Thật là một
dịp tốt cho hắn, không bám riết theo chẳng là người
ngu lắm hay sao? Đã được người vợ đảng u, đáng q
lại sẵn có nhà cửa, ruộng vườn tha hồ mà trồng trọt,
cầy cấy. Mộng làm giàu của hắn biết đâu sẽ nhờ cô gái
này mà phát triền nhanh như
điện ?
Thỉnh thoảng nẵm mơ màng nghỉ đến tương lai;
hẳn cảm thấy như đang sống trong cảnh gia-đình đầm-ấm,
trên
có mẹ già, bên cạnh có vợ đẹp; con ngoan, dưới có
người giúp việc. Sung sưởng quả; hắn vụt phát lên cười
ùng-ục :
— O! &! Trèo lên đến mức ấy thế nào mình cũng
phải kiếm một cơ vợ bé mới được. Hì! Hi!
_ Hắn thường thấy mấy ơng phủ.hộ nào cũng kiếm
thêm một hoặc hai bà, chưa kề những bà nhân tình,
nhân ngải đề dành thỉnh thoảng ghé thăm. Trước kia,
hắn đố-ky việc này lắm. Hắn cho là già sanh ngụy, nào
là ăn no sanh sự, tiền nhiều quả rững mỡ, nhất là những
tay làm tiền không
phủ
cậy thế bại
mệt,
như
công
chức
ăn
hối lộ,
trọc
người lấy của, hắn cho rằng đồng tiền
NGUỜI HUNG
|
19
bat nghia khong bao giờ ở lâu trong nhà, Hắn càng
chắc lời hắn
nói đúng vì trước
vở được một
chút
mắt
tin
bắn có rất nhiều
ông xưa kia vẫn là bạch đỉnh chỉ bố đÏ, nay bất ngờ
địa-vị
vội thừa
cơ
đục
nuốt, cướp giựợt của dân chúng làm giàu,
ngày,
suốt đêm
mài
tiền như rác, mê man
miệt trong
cuộc
khoẻt,
ăn,
rồi thì suốt
truy hoan,
vung
lao theo tiếng thúc giục của con
lợn lòng, vợ năm, vợ ba, nhân tình hàng đống, rốt cuộc
rồi đánh ụp một cái, thân thế tiêu tan, quyền tước đi
đời, bố đĩ hoàn cốt bố đĩ lại mang thêm bịnh ghiền
thuốc phiện,
ghiền rượu ngon,
xác xơ tấm thân tàn ma
dai.
Có lần bắn thấy một ơng đang lúc hưng thời có sáu
bà vợ, mỗi bà ở một nơi. Dân chủng muốn cầu cạnh
ông việc gì cứ tìm một trong sáu bà ấy mà thương lượng
giá cả. Đặc biệt nhất là mỗi bà giữ một ngành chun
mơn,' ai đi trật cửa thì khơng thành việc, Hắn suy nghĩ
hết mấy
tuần không
hiều
ông
ấy chỉa
thi giờ cách nào
đề phụng sự đủ ngần ấy vợ, không kề đám em út chưa
tuyên bố nhận chánh thức,
« Một ngày 2⁄4 giờ, làm việc 8 giờ còn 16 giờ, ăn ngủ,
và chơi bao nhiêu ? Từ 8 giờ sáng ngồi sở đến 12 giờ,
ơng ghé nghỉ trưa với «em» ở nhà mụ Tủ bà, chiều ra sở
đến 6 giờ là biệt mất. Ông đi ăn, nhậu, nhảy, bù. khủ
suốt đêm rồi hút á-phiện lấy
sức lại đề ra sở làm việc
36:
*%
LE HUONG
mới nồi! Hắn kinh sợ cho lối tàn phá sức khỏe như thế.
Gan phôi bằng sắt cũng không chịu nỗi nữa là người!
Lúc hắn có những ý nghĩ nầy là lúc hấn cả bơ, sống
bám bà mẹ, trong túi khơng khi nào có đủ một số tiền
ăn trọn buồi cơm ngoài quán. Hắn ghét nhất lõi tiêu pha
quá lố, tiêu
tiền, tiệu sức khỏe,
tiêu thì
giờ.
Giá như
tiền ấy đưa vào tay hắn, hắn sẽ dùng biết bao nhiêu việc
có ích cho ma
xem.
Trước hết hắn
tiêu vào
việc có ích
cho hẳn, cịn thừa sẽ tỉnh đến người ở xung quanh,
nhưng có lễ là khơng bao giờ có thừa. Cịn thì giờ! Hắn
khơng đủ cho bắn đọc sách, làm thơ, bàn chuyện văn
chương chứ đừng nói
n đến đi chơi nhằm.
sao ay!
Uồng
phi làm
Bây giờ hắn lại cho việc làm này chí lý lắm, Ử! Thì
nếu có tiền nhiều ta cất làm gì cho mất cơng gìn giữ ?
Câu chuyện anh thợ đóng giầy và người cho vay bạc vẫn
cịn in trong trí ta từ thuở bé thơ, Khơng chơi cho sướng
thân cũng hồi! Người xưa thắp đuốc chơi đếm đề kéo
dài. ngày tháng, huống chỉ ta, sau một thời gian khổ tâm
bịn mói; dại gì khơng tận hưởng những lạc thú trời ban?
Vả lại có mất mát, bao hụt chỉ đân mà hịng tiếc?
Cười cơ vợ bé, ta có thêm một người thân coi sóc việc
nhà
lại được
thêm
một dòng con nối
đổi
sau này, chúng
sẽ chăm lo đồng ruộng thay thế ta. Nếu trở về thành
làm .một nhân viên giúp Chánh phủ tha hồ cho chúng ăn