Trong cuộc sống hằng ngày, rất nhiều ngời đáng để chúng ta yêu thơng và
dành nhiều tình cảm. Nhiều lúc tôi đã tự suy nghĩ về điều đó, nhng tôi cha bao giờ hoàn
thành đợc nó. Với tôi một thiếu niên suy nghĩ vẫn cha đợc chín chắn, hình ảnh ngời bố
mạnh mẽ, rộng lợng vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí.
Tôi không may mắn nh những ngời bạn khác. Bởi vì từ bé, tôi đã sống rất xa bố. Bố
tôi làm trong tận miền Nam, chắc vì vậy nên tôi không có nhiều tình cảm cho bố. Mà mẹ
luôn là ngời tôi yêu quý nhất, chăm sóc tôi chu đáo nhất, nhng những ngày xa bố đã làm cho
tôi cảm thấy bố quan trọng đến nhờng nào. Lúc còn bé, tôi không có một suy nghĩ nào về
bố. Tôi tởng tợng bố qua những bức ảnh bố chụp với bạn bè, với mẹ hay với chị Trang khi
tôi cha ra đời. Tôi hình dung ra một ngời đàn ông không cao nhng vạm vỡ, khoẻ mạnh. Bộ
ria đen ít đợc cắt tỉa và mái tóc rất mợt hay xoà xuống trán. Nhiều khi ngồi trên tầng hai, nơi
này vào các dịp Tết bố hay cùng chúng tôi xem pháo hoa, chỉ khi Tết bố mới về đợc. Nghề
của bố không kiếm đợc quá nhiều tiền, nhng bố đã là một ngời quan trọng trong công ty
này, nên xin nghỉ việc cũng khó, vả lại bố cũng rất yêu cái nghề làm đá lạnh ấy. Bố hay gọi
điện về nhà và hỏi tôi thích món quà gì để bố mua. Tôi miêu tả rất không giống, nhng những
món quà bố gửi về bao giờ cũng giống sự tởng tợng của tôi. Tôi thản nhiên ngồi chơi những
món quà đó mà không nghĩ gì đến bố. Rồi chỉ khi tôi vào miền Nam thăm bố vào kì nghỉ hè
năm 2005, tôi mới thơng bố nhiều hơn.
Ba mẹ con tôi phải đi hai ngày trên tàu mới đến đợc bến ga gần chỗ bố tôi làm. Sau
đó, bố ra đón mẹ con tôi cùng với chú Dũng. Ngôi nhà mà bố tôi với chú Dũng ở không rộng
nhng khá dài : 2 phòng ngủ, 1 phòng bếp và một kho đựng dụng cụ làm việc. Ngay bên cạnh
ngôi nhà là xởng làm đá, nơi có những phiến đá to đùng và rất dài, bố tôi đã dặn không đợc
đến gần chỗ đó. Bố nhờ hai anh Sơn và Dỡng làm nhiều hơn, để bố dành thời gian đa mẹ con
tôi đi chơi. Bố dẫn chúng tôi đi ra biển Nha Trang, rồi ra Dinh Bảo Đại, ở đâu tôi cũng rất
vui và chụp những bức ảnh đẹp. Nhng có một điều kì lạ, lúc ở Dinh Bảo Đại, bố vắng mất
một lúc khoảng 20 phút mà không nói cho mẹ con tôi. Lúc đó, tôi đã đi theo bố, thấy bố
nhốt mình trong một phòng vệ sinh và tôi chỉ còn nghe, tiếng kêu rên rất nhỏ. Tôi chẳng suy
nghĩ nhiều và quay lại để chuẩn bị đi về. Khi ăn cơm tối, bố cũng mua những món rất ngon
nh tôm, mực và đặc biệt là ghẹ. Sáng nào ở trong miền Nam, tôi cũng đợc ăn mì tôm với thịt
bò. Bố thờng gọi tôi và chị đi cùng cho vui, bố không hay mặc cả nh mẹ tôi. Bố tôi rất vui
tính, hay cời và biết giải quyết ổn thoả nên ít khi tôi thấy bố cãi nhau với ai. Những ngày ở
cùng với bố tôi và chị không phải làm gì cả. Suốt ngày ngồi xem tivi, chơi với bọn trẻ con
hàng xóm hay nghịch điện thoại của anh Dỡng, không giống nh lúc ở miền Bắc, chúng tôi
vẫn phải nấu cơm, quét nhà, lau nhà và rửa cốc chén, rửa bát. Thế mới biết đợc bố yêu thơng
chúng tôi nh thế nào ! Bỗng dng vào một buổi tối, bố mang về một cái đĩa phim và nói tối
nay cả nhà xe cùng xem phim. Bộ phim mà bố thuê có nội dung về hai lực lợng thế giới đối
đầu nhau.Với những kĩ thuật hiện đại,kĩ xảo điện ảnh cực tốt, tất cả mọi ngời trong gia đình
tôi đều thích và xem rất chăm chú. Tôi quay sang nhìn nụ cời của bố để dần khắc sâu nó vào
tâm trí mình. Nhng bỗng nhiên khuôn mặt bố thay đổi, nụ cời trên mặt bố biến mất và thay
vào đó là một khuôn mặt nh bị điện giật.
Bố cố giữ bình thờng và bảo mọi ngời cứ xem tiếp, bố ra ngoài một lúc. Bố vừa mới ra, tôi
cũng liền xin phép và ra theo. Vừa ra khỏi cửa, tôi thấy dáng bố chạy rất nhanh qua khu nhà
kho. Lần này, tôi đến thật gần, áp tai vào nhà tắm, nghe thấy tiếng bố kêu, tôi hoảng hốt
chạy vào gọi mẹ.Mẹ tôi nghe thấy tôi miêu tả sự việc liền vội chạy ra và gọi bố tôi, bố tôi cố
trấn an mẹ nói :
Không sao đâu, mọi ngời cứ xem phim tiếp đi.
Bỗng dng giọng anh Sơn ở đâu chen vào : Ơ em tởng chị biết anh ấy bị đau dạ
dày.Lúc ấy mẹ tôi mới tá hoả, nhng bố tôi bớc ra ngoài và bảo :
Có sao đâu, cái thằng Sơn này cứ nói bậy.
Giọng anh Sơn nói to lên vẻ lo lắng :
- Anh cứ nói thẳng ra xem nào để mọi ngời còn cho chạy chữa, em nói thật đấy
bệnh này tuy không quá nguy hiểm nhng để lâu quá là chết ngời đấy.
Mẹ tôi cũng đồng tình và hẹn sáng mai bố mẹ sẽ đi lên bệnh viện.Sáng mai khi mẹ và
bố về, tôi chạy ra hỏi mẹ ngay, mẹ bảo :
- Bố con bị đau dạ dày, nhng cha chịu chữa ngay vì muốn gửi nốt tiền cho mẹ xây nhà trọ.
Nói đến đấy, mẹ bỗng phì cời. Cả buổi tối hôm qua, tôi đã rất thơng và lo lắng cho bố.Tôi cứ
tởng bố tôi khoẻ mạnh, vạm vỡ nh thế thì bệnh gì cũng không vào đợc, nhng bố tôi quá yêu
thơng gia đình nên đã cố gắng làm việc. Tôi nghĩ đi nghĩ lại điều đó và nằm nói chuyện với
chị Trang, mãi đến gần 12h, chị em tôi mới ngủ. Bây giờ tôi mới biết bố tôi tuyệt vời nh thế,
không biết từ bao giờ mà hình ảnh bố tôi đã chiếm nhiều vị trí trong suy nghĩ của tôi. Trớc
khi đi về miền Bắc, tôi bắt bố phải cố gắng hoàn thành việc cho công ty sớm để về với mẹ
con tôi. Bởi vì bây giờ bố tôi cũng quan trọng nh mẹ vậy.
Tôi yêu bố hơn từ lần vào miền Nam ấy. Tôi tởng tợng đợc khi bố về gia đình tôi sẽ
hạnh phúc đến thế nào. Tôi mong điều đó đến thật nhanh, để tôi có thể nói với bố rằng : bố
mãi là hình tợng của ngọn lửa linh thiêng sáng rực mãi cho con đờng tôi đi.
B i l m
Trong cuc i ny, ớt ai li khụng c ln lờn trong vũng tay ca me.Bi m luụn
l ngi quan tõm v thng yờu chỳng ta nht. ỳng nh li ẫt mụn ụ A mi xi núi :
M sn sng b mt nm hnh phỳc cho con mt ngy yờn bỡnh. M tụi cng l mt
ngi m nh th. Vi tụi, tụi tht
s cha ngh rng m tụi l ngi ph n p. M tụi khụng cú mt nc da trng, khụng
cú mt thõn hỡnh thon th hay ụi mt long lanh. Nhng cng th khi tụi mi bit suy ngh,
m tụi ó vt quỏ cỏi ngng ca tui 30. Mc dự vy, m tụi li vụ cựng chm ch v
thụng minh, thỏo vỏt. Ngy ngy, m luụn lm vic u n v y . B i lm xa nờn
hu ht cỏc vic tronh nh u do m tụi mt mỡnh gỏnh vỏc. Tuy hi ú tụi cũn nh nhng
tụi vn nh lm. ú l ngy m gia ỡnh tụi lm nh. M tt t ngc xuụi. Bn tay m
khụng lỳc no ngi, khi thỡ dn dp, lỳc thỡ nu nng, lỳc no son bi. Tụi chng thy m
ngh ngi lỳc no.
M tụi l th, tụi yờu m l l tt nhiờn nh tỡnh cm ca bit bao a con khỏc.
Nhng i vi hng xúm lỏng ging m cng rt tn tỡnh, chu ỏo. Bờn cnh nh tụi l nh
thng Quõn. Nh nú nghốo, b m nú b nhau. Ba b chỏu vi nhau trong mt ngụi nh
nh.Ht thỏng ri m khụng cú tin úng tin in. M tụi li úng giỳp. Nhiu ln ri m
chng thy b y tr tin. Hng xúm bo m tụi l d hi nhng m tụi ch ci. Cú l vỡ
th m bõy gi b y bỏn da mui nu gia ỡnh tụi mua thỡ bao gi b cng cho nhiu hn.
V m cng dn nu mua rau da thỡ nh sang mua cho b b t hng. M tụi l th, c
lng l lm nhng nhiu ngi yờu quý m lm.
c quan cng vy, m c nhiu ngi tin yờu. Ai cú chuyn gỡ m u giỳp
tn tỡnh. M cng rt yờu mi ngi . Hụm qua cú mt anh gi in mi m n nh sang
ỏo cho m anh y. Thy m núi ú l cụ giỏo dy cựng trng vi m nhng b ung th v
mt my nm ri. Tụi thy m nghe in xong lng l khúc.
Ai cng núi c b v m tụi u hin. B tụi thỡ lỳc trc sng min Nam nờn khi
v rt thng yờu con. Nhng m tụi thỡ khỏc, m khụng quỏ hin nh b tụi. Nhiu lỳc, m
khụng thớch núi nh nhng, luụn bt tụi phi tp trung hc tp. Tuy bn rt nhiu vic nhng
m vn dnh thi gian dy tụi hc bi. Nhiu ln tụi gin m lm vỡ thy m hi kht khe
vi tụi. Nhng tụi cng chng gin lõu, vỡ nhng bỏt mỡ hoc a xụi núng hi li lm tụi
tan bin. Tụi ch thy mỡnh tht l sung sng.
Tụi nh nht l nhng ngy tri bt u sang ụng. M hay bt tụi mc nhng cỏi
qun di hay ỏo len chng lnh. Ban u, tụi rt bc mỡnh v khú chu. Nhng khi i ra
ngoi, tụi cm thy rột tht v chic ỏo m bt tụi mc cng cha lm tụi thy m ỏp. Lỳc
ú,tụi cm thy hi hn vỡ ó gin m, tht s mun lỳc v cú th giỳp m c mt s
vic. Nhng nhng suy ngh ú ó tan bin trong nhng tit hc thỳ v ca thy cụ dy cho
tụi. T nh n ln bõy gi, tụi nhn c mt tỡnh yờu vụ cựng ln lao ca m, vy m tụi
cũn cha bit yờu thng m nh m ó yờu thng tụi. Ri n mt ln
ú l mt ngy giú rột lnh giỏ. Cng nh mi khi, m luụn bt tụi mc nhng chic
ỏo to ựng v m ỏp. Ln ny, tụi chong ngay chỳng vo ngi vỡ trong nh, tụi ó cm
thy cỏi lnh ct thu sng.Nhng khi nhỡn thy cỏi ỏo ca anh Tựng cho, tụi b nú xung
v khụng chu mc. Tụi ó c anh Tựng k v chic ỏo ny. Nú rt m nhng cng hi
xu. Hai cỏi tay ỏo ó nhu cỏi tỳi b t mt ớt bụng, c ỏo cũn cú nhng cỏi cỳc ó hi
han. M vn bt tụi mc v núi rng Tri lnh lm ú con . Tụi thy cỏi ỏo ú tht xu
nên nhân lúc mẹ đang lúi húi hâm cơm ăn sáng cho mọi người, tôi vớ chiếc áo len nhỏ mặc
vào rồi cầm chiếc bánh mì đi trước. Tôi đi ra ngoài với một bộ dạng rất oai phong đối đầu
với những cơn gió lạnh.Chỉ được một lúc, tôi cảm thấy lạnh nhưng những cơn gió này
không đủ làm tôi phải run lên và ôm chặt hai tay.Trời run rủi thế nào, ngay đúng lúc đó cây
cối thổi mù mịt và chỉ sau đó một lúc,gió bấc ào ào. Tôi vội vàng chạy đến lớp vì đã đi được
hơn nửa đường, không sao thoát khỏi được cái lạnh căm căm này. Tôi rét run lập cập, hai
hàm răng đánh vào nhau thành tiếng. Lúc đó tôi mới thấy ân hận Biết thế lúc đó tôi đã mặc
cái áo của anh Tùng thì giờ tôi đã không bị rét thế này. Tôi ngồi học mà khó chịu vô cùng,
thỉnh thoảng hắt xì liên tiếp 3 cái. Đến chiều thì thật sự tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi
ngồi như vô hồn ở trong tiết học, mắt thì vẫn nhìn lên bảng nhưng đầu óc thì luôn mong về
để có thể vào chăn ấm ngủ. Cuối cùng thì cũng đến lúc về, tôi nhờ thằng Dũng lai về cho
nhanh, nó hơi ngạc nhiên vì bình thường nó có ý tốt lai về, tôi luôn từ chối. Về đến nhà, tôi
lục tìm chìa khóa ở nơi nhà tôi hay cất và ngồi phịch xuống. Tôi ngủ một cách nhanh chóng,
vừa mới nằm xuống, tôi cảm nhận như mình ngủ ngay sau đúng 1 giây. Trong giấc mơ, tôi
nhìn thấy hàng nghìn những thứ gì đó bé nhỏ màu đen ở trên trần nhà, chúng cứ xa dần rồi
lại đến gần. Một cảm giác kinh hoàng và cũng hơi quen thuộc vì hồi bé tôi đã từng bị ốm.
Chẳng biết tôi đã ngủ bao lâu nữa, chỉ biết khi mới dậy, tôi đã nằm hẳn hoi đúng đầu, có
đến hai cái chăn đắp và mũ len, găng tay của tôi đã được tháo ra để ở gần tivi.Tôi ngồi dậy,
nhưng cái đau buốt ở đầu, tôi lại từ từ nằm xuống và quan sát xung quanh. Bố tôi đi qua và
hỏi : “ Ngủ tiếp hay ăn sáng đây con”. Bố tôi là người thường hỏi và cũng tự trả lời theo ý
nghĩ của mình. Tôi chưa kịp trả lời, bố đã tự nhủ : “Thôi khi nào con ăn thì bố nấu lúc ấy”.
Tôi liền gọi bố và cố gắng nói to “
- Bố bảo mẹ nấu xôi con ăn với .
Lúc đó, tôi mới biết một tin trời đánh, đó là mẹ tôi đã phải xuống bác Trường tiếp nước vì
hôm qua thức cả đêm chăm sóc tôi. Tôi tự nằm một mình nghĩ lại, cơn đói tan biến một cách
nhanh chóng. Biết thế, tôi đã nghe lời mẹ, mặc chiếc áo của anh Tùng cho tôi. Tôi tự bảo
với mình “ Nhất định lần này, mình sẽ không quên chuyện giúp đỡ mẹ”. Đến tối, mẹ tôi về.
Tôi liền xin lỗi mẹ và hứa sẽ hoàn thành mọi việc mẹ giao hàng ngày cho tôi.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng
rất nhiều con người khôn lớn và trưởng thành, có ích cho xã hội.Và chính bản thân con
muốn nói với mẹ rằng : “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”