Tải bản đầy đủ (.pdf) (32 trang)

Bên ngoài thế giới - Neville Goddard

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1013.38 KB, 32 trang )

<span class="text_page_counter">Trang 1</span><div class="page_container" data-page="1">

z

</div><span class="text_page_counter">Trang 3</span><div class="page_container" data-page="3">

<b>BÊN NGOÀI THẾ GIỚI </b>

<i><b>Tác giả: Neville Goddard </b></i>

<i><b>Người dịch: Tuệ Minh - Sách nói VN </b></i>

“Cơ hội hay thất bại không chịu trách nhiệm cho những điều xảy đến với bạn, số phận cũng không phải là tác giả của vận may hay bất hạnh. Ấn tượng trong tiềm thức xác định các điều kiện thế giới của bạn. Tiềm thức khơng chọn lọc; nó là phi cá nhân và khơng có sự tơn trọng con người. Tiềm thức không quan tâm đến sự thật hay giả của cảm giác. Nó ln chấp nhận những gì bạn cảm thấy là đúng. Cảm xúc là sự đồng ý của tiềm thức với sự thật của điều được tuyên bố là đúng. Vì phẩm chất này của tiềm thức, khơng có gì là không thể đối với con người. Bất cứ điều gì tâm trí của con người có thể quan niệm và cảm thấy là đúng, thì tiềm thức có thể và phải khách thể hóa. Cảm xúc của bạn tạo ra khn mẫu mà từ đó thế giới của bạn được hình thành, và sự thay đổi cảm xúc là sự thay đổi khuôn mẫu.”

<i>- Neville Goddard, Tái bản </i>

</div><span class="text_page_counter">Trang 5</span><div class="page_container" data-page="5">

<b>MỤC LỤC </b>

Chương 01 - Suy nghĩ theo chiều thứ tư Chương 02 - Giả định trở thành sự thật Chương 03 - Sức mạnh của trí tưởng tượng Chương 04 - Khơng gì thay đổi ngồi bản thân

</div><span class="text_page_counter">Trang 7</span><div class="page_container" data-page="7">

<b>Chương 01 </b>

<b>SUY NGHĨ THEO CHIỀU THỨ TƯ </b>

<i>“Hiện nay ta đã nói những điều đó với các ngươi trước khi xảy đến, để khi những điều đó xảy đến thì các ngươi tin” (Giăng 14:29) </i>

Nhiều người, bao gồm cả tôi, đã quan sát các sự kiện trước khi chúng xảy ra; nghĩa là trước khi chúng xảy ra trong thế giới ba chiều này. Vì con người có thể quan sát một sự kiện trước khi nó xảy ra trong khơng gian ba chiều, nên sự sống trên trái đất phải diễn ra theo kế hoạch và kế hoạch này phải tồn tại ở một nơi nào đó trong một chiều khơng gian khác và đang di chuyển chậm trong không gian của chúng ta.

Nếu các sự kiện xảy ra không ở thế giới này khi chúng được quan sát, thì theo logic hồn tồn hợp lý, chúng phải ở bên ngoài thế giới này.

Và bất cứ thứ gì được nhìn thấy trước khi nó xảy ra ở đây đều phải được “Định trước” theo quan điểm của con người đang thức tỉnh trong thế giới ba chiều.

Do đó, câu hỏi được đặt ra: Liệu chúng ta có thể thay đổi tương lai của mình khơng?

Mục tiêu của tôi khi viết những trang này là chỉ ra những khả năng vốn có của con người, và chỉ ra rằng con người có thể thay đổi tương lai của mình; nhưng, do bị thay đổi như vậy, nó lại hình thành một chuỗi xác định bắt đầu từ điểm giao thoa, một tương lai sẽ phù hợp với sự thay đổi đó.

Tính năng đáng chú ý nhất của tương lai con người là tính linh hoạt của nó.

Nó được quyết định bởi thái độ hơn là bởi hành động của anh ta. Nền tảng mà mọi thứ dựa trên đó là khái niệm của con người về bản thân. Anh ta hành động như anh ta làm và có những trải nghiệm như anh ta hành động, bởi vì quan niệm của anh ta về bản thân là như vậy, và khơng vì lý do nào khác. Nếu anh ta có một khái niệm khác về bản thân, anh ta sẽ hành động khác đi. Một sự thay đổi quan niệm về bản thân sẽ tự động thay đổi tương lai của anh ta: và một sự thay đổi trong bất kỳ thời gian nào trong chuỗi trải nghiệm tương lai sẽ làm thay đổi tương hỗ quan niệm về bản thân của anh ấy.

</div><span class="text_page_counter">Trang 8</span><div class="page_container" data-page="8">

Những giả định của con người mà anh ta coi là không đáng kể lại tạo ra những tác động đáng kể; do đó, con người nên xem xét lại ước tính của mình về một giả định và nhận ra sức mạnh sáng tạo của nó.

Tất cả những thay đổi diễn ra trong ý thức. Tương lai, mặc dù được chuẩn bị trước từng chi tiết, nhưng có một số kết quả.

Tại mọi thời điểm của cuộc đời, chúng ta đều có trước mắt mình sự lựa chọn sẽ chọn tương lai nào trong số nhiều tương lai đó.

Có hai cách nhìn thực tế về thế giới mà mỗi người sở hữu, một tiêu điểm tự nhiên và một tiêu điểm tinh thần. Các giáo viên thời xưa gọi một bên là “tâm trí xác thịt”, bên kia là “tâm trí của Đấng Christ”.

Chúng ta có thể phân biệt chúng là ý thức tỉnh táo bình thường được điều khiển bởi các giác quan của chúng ta và trí tưởng tượng được kiểm soát bởi ham muốn.

Chúng ta nhận ra hai trung tâm tư tưởng khác biệt này trong tuyên bố:

<i>“Vả, người có tánh xác thịt khơng nhận được những sự thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời; bởi chưng người đó coi sự ấy như là sự rồ dại, và khơng có thể hiểu được, vì phải xem xét cách thiêng liêng” (I Cô-rinh-tô 2:14). </i>

Quan điểm tự nhiên giới hạn thực tế vào thời điểm được gọi là bây giờ. Đối với quan điểm tự nhiên, quá khứ và tương lai hoàn toàn là tưởng tượng.

Mặt khác, quan điểm tâm linh nhìn thấy nội dung của thời gian. Nó coi các sự kiện là khác biệt và tách biệt như các vật thể trong không gian. Quá khứ và tương lai là một tổng thể hiện tại đối với quan điểm tâm linh. Những gì là tinh thần và chủ quan đối với con người tự nhiên là cụ thể và khách quan đối với con người tinh thần.

Thói quen chỉ nhìn thấy những gì mà các giác quan của chúng ta cho phép, khiến chúng ta hoàn tồn mù qng trước những gì chúng ta có thể nhìn thấy.

Để trau dồi khả năng nhìn thấy cái vơ hình, chúng ta thường nên cố tình tách tâm trí mình khỏi bằng chứng của các giác quan và tập trung sự chú ý của chúng ta vào một trạng thái vơ hình, cảm nhận nó và chiêm nghiệm nó cho đến khi nó có tất cả sự khác biệt của thực tế.

Suy nghĩ nghiêm túc, tập trung tập trung vào một hướng cụ thể sẽ dập tắt các cảm giác khác và khiến chúng biến mất.

</div><span class="text_page_counter">Trang 9</span><div class="page_container" data-page="9">

Chúng ta phải tập trung vào trạng thái mong muốn để thấy nó. Thói quen rút sự chú ý khỏi lĩnh vực cảm giác và tập trung nó vào điều vơ hình phát triển tầm nhìn tâm linh của chúng ta và giúp chúng ta vượt ra ngoài thế giới cảm giác để thấy được điều vơ hình.

<i>“Bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, thì từ buổi sáng thế vẫn sờ sờ như mắt xem thấy, khi người ta xem xét công việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được” (Rơ-ma 1:20). </i>

Tầm nhìn này hoàn toàn độc lập với các khả năng tự nhiên. Hãy mở nó ra và nhanh lên! Khi khơng có nó, những chỉ dẫn này là vơ ích, vì “những sự thuộc về thần khí thì được phân biệt bằng thần khí”.

Một chút thực hành sẽ thuyết phục chúng ta rằng chúng ta có thể, bằng cách kiểm sốt trí tưởng tượng của mình, định hình lại tương lai sao cho phù hợp với mong muốn của chúng ta. Dục vọng là động cơ chính của hành động. Chúng ta khơng thể di chuyển một ngón tay trừ khi chúng ta muốn di chuyển nó. Bất kể chúng ta làm gì, chúng ta đều chạy theo dục vọng đang chế ngự tâm trí chúng ta vào lúc này. Khi chúng ta phá vỡ một thói quen, mong muốn phá vỡ nó của chúng ta lớn hơn mong muốn tiếp tục thói quen đó.

Những mong muốn thúc đẩy chúng ta hành động là những mong muốn thu hút sự chú ý của chúng ta. Mong muốn chỉ là nhận thức về điều gì đó chúng ta thiếu hoặc cần để làm cho cuộc sống của chúng ta thú vị hơn.

Mong muốn ln có một số lợi ích cá nhân, lợi ích được mong đợi càng lớn thì mong muốn càng mãnh liệt. Khơng có mong muốn hồn tồn khơng ích kỷ. Ở đâu khơng có gì để đạt được thì khơng có ham muốn, và do đó khơng có hành động.

Con người thiêng liêng nói với con người tự nhiên qua ngơn ngữ của dục vọng.

Chìa khóa để tiến bộ trong cuộc sống và thực hiện ước mơ nằm ở việc sẵn sàng tn theo tiếng nói của nó.

Khơng ngần ngại tuân theo tiếng nói của nó là một giả định ngay lập tức về mong muốn được thực hiện. Mong muốn một trạng thái là có được nó.

Như Pascal đã nói, Bạn sẽ khơng tìm kiếm tôi nếu bạn không thấy tôi. Con người, bằng cách giả định rằng ước nguyện của mình đã được

</div><span class="text_page_counter">Trang 10</span><div class="page_container" data-page="10">

hoàn thành, rồi sống và hành động theo niềm tin này, sẽ thay đổi tương lai phù hợp với giả định của mình.

Các giả định đánh thức những gì chúng khẳng định.

Ngay khi con người có cảm giác ước nguyện của mình đã được hoàn thành, bản thể chiều thứa tư của anh ta sẽ tìm ra cách để đạt được mục đích này, khám phá ra các phương pháp để thực hiện nó.

Tơi khơng biết định nghĩa nào rõ ràng hơn về phương tiện mà chúng ta thực hiện mong muốn của mình hơn là trải nghiệm trong trí tưởng tượng những gì chúng ta sẽ trải nghiệm bằng xương bằng thịt nếu chúng ta đạt được mục tiêu của mình.

Kinh nghiệm về mục đích này sẽ quyết định phương tiện.

Với triển vọng lớn hơn, bản thân bốn chiều sau đó xây dựng các phương tiện cần thiết để thực hiện mục đích được chấp nhận.

Tâm trí vơ kỷ luật thấy khó đảm nhận một trạng thái mà các giác quan phủ nhận.

Đây là một kỹ năng giúp bạn dễ dàng đối mặt với các sự kiện

<i>trước khi chúng xảy ra, để “Ta đã lập ngươi làm cha nhiều dân </i>

<i>tộc, thật người là cha chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời, tức là Đấng người đã tin, là Đấng ban sự sống cho kẻ chết, gọi những sự khơng có như có rồi” (Rơ-ma 4:17). </i>

Mọi người có thói quen xem nhẹ tầm quan trọng của những điều đơn giản; nhưng công thức đơn giản để thay đổi tương lai này đã được khám phá ra sau nhiều năm tìm kiếm và thử nghiệm.

Bước đầu tiên để thay đổi tương lai là mong muốn, đó là: xác định mục tiêu của bạn và biết chắc chắn bạn muốn gì.

Thứ hai: xây dựng một sự kiện mà bạn tin rằng bạn sẽ gặp phải sau khi thực hiện mong muốn của mình, một sự kiện ngụ ý việc thực hiện mong muốn của bạn, một điều gì đó sẽ có hành động chiếm ưu thế.

Thứ ba: cố định cơ thể vật lý và tạo ra một trạng thái giống như ngủ. Nằm trên giường hoặc thư giãn trên ghế và tưởng tượng rằng bạn đang buồn ngủ; sau đó, với mí mắt nhắm lại và sự chú ý của bạn tập trung vào hành động mà bạn dự định trải nghiệm trong trí tưởng tượng, hãy cảm nhận tinh thần về hành động được đề xuất trong suốt thời gian tưởng tượng rằng bạn đang thực sự thực hiện hành động ở đây và bây giờ. Bạn phải luôn tham gia vào hành động tưởng tượng, không chỉ

</div><span class="text_page_counter">Trang 11</span><div class="page_container" data-page="11">

dừng lại và nhìn, mà bạn phải cảm thấy rằng bạn đang thực sự thực hiện hành động để cảm giác tưởng tượng là có thật đối với bạn.

Điều quan trọng là luôn nhớ rằng hành động được đề xuất phải là hành động đáp ứng mong muốn của bạn; và đồng thời, bạn phải cảm thấy mình hịa mình vào hành động cho đến khi nó có tất cả sự sống động và rõ ràng của thực tế.

Ví dụ: giả sử bạn muốn thăng chức trong văn phòng. Được chúc mừng sẽ là một sự kiện bạn sẽ gặp phải sau khi hoàn thành mong muốn của mình. Sau khi chọn hành động này là hành động bạn sẽ trải nghiệm trong trí tưởng tượng, làm bất động cơ thể vật lý và tạo ra một trạng thái giống như ngủ, trạng thái buồn ngủ nhưng là trạng thái mà bạn vẫn có thể kiểm sốt hướng suy nghĩ của mình, trạng thái mà bạn chú ý không cần nỗ lực. Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng một người bạn đang đứng trước mặt bạn. Đặt bàn tay tưởng tượng của bạn vào tay anh ấy. Đầu tiên hãy cảm nhận nó chắc chắn và có thật, sau đó tiến hành một cuộc trị chuyện tưởng tượng với anh ấy một cách hài hòa với hành động. Đừng hình dung bạn ở một khoảng cách trong không gian và ở một khoảng cách trong thời điểm được chúc mừng về vận may của mình. Thay vào đó, hãy tạo ra những nơi khác ở đây và tương lai ngay bây giờ. Sự kiện trong tương lai là một thực tế bây giờ trong một thế giới lớn hơn về mặt chiều không gian; và, thật kỳ lạ, bây giờ trong một thế giới lớn hơn về mặt chiều không gian, tương đương với ở đây trong khơng gian ba chiều bình thường của cuộc sống hàng ngày.

Sự khác biệt giữa cảm giác bạn đang hành động, ở đây và bây giờ, và hình dung chính bạn đang hành động, như thể bạn đang ở trên màn hình phim, là sự khác biệt giữa thành công và thất bại.

Sự khác biệt sẽ được đánh giá cao nếu bây giờ bạn sẽ hình dung mình đang leo lên một cái thang. Sau đó, nhắm mắt tưởng tượng rằng một cái thang ở ngay trước mặt bạn và cảm thấy bạn đang thực sự leo lên nó.

Ham muốn, sự bất động về thể xác hợp nhất với giấc ngủ, và hành động tưởng tượng trong đó cảm giác cái tôi chiếm ưu thế, ở đây và bây giờ, không chỉ là những yếu tố quan trọng trong việc thay đổi tương lai, mà chúng còn là những điều kiện thiết yếu trong việc phóng chiếu cái tơi tinh thần một cách có ý thức. Nếu, khi cơ thể vật lý bất động, chúng ta có ý tưởng làm một việc gì đó và tưởng tượng rằng chúng ta đang làm việc đó ở đây và bây giờ và tiếp tục hành động tưởng tượng một

</div><span class="text_page_counter">Trang 12</span><div class="page_container" data-page="12">

cách có cảm giác cho đến khi giấc ngủ ập đến, chúng ta có khả năng thức dậy ra khỏi cơ thể vật lý để thấy mình đang ở trong một thế giới rộng lớn hơn về chiều với tiêu điểm lớn hơn về chiều và thực sự làm những gì chúng ta mong muốn và tưởng tượng rằng chúng ta đang làm bằng xương bằng thịt.

Nhưng cho dù chúng ta có thức dậy ở đó hay khơng, chúng ta thực sự đang thực hiện hành động trong thế giới chiều thứ tư và chúng ta sẽ tái hiện nó trong tương lai, ở đây trong thế giới chiều thứ ba.

Kinh nghiệm đã dạy tôi hạn chế hành động tưởng tượng, cô đọng ý tưởng là đối tượng thiền định của chúng ta thành một hành động duy nhất và tái hiện nó lặp đi lặp lại cho đến khi nó có cảm giác thực tế. Nếu không, sự chú ý sẽ lang thang dọc theo một con đường liên kết và hàng loạt hình ảnh liên quan sẽ được trình bày trước sự chú ý của chúng ta. Trong vài giây, chúng sẽ dẫn chúng ta đi xa hàng trăm dặm khỏi mục tiêu trong không gian, và hàng năm trời trong thời điểm này.

Nếu chúng ta quyết định leo lên một cầu thang cụ thể, bởi vì đó là sự kiện có khả năng xảy ra sau khi thực hiện mong muốn của chúng ta. Nếu sự chú ý của chúng ta đi lang thang, chúng ta phải đưa nó trở lại nhiệm vụ leo lên cầu thang đó và tiếp tục làm như vậy cho đến khi hành động tưởng tượng có tất cả sự vững chắc và rõ ràng của thực tế. Ý tưởng phải được duy trì trong lĩnh vực trình bày mà khơng cần bất kỳ nỗ lực hợp lý nào từ phía chúng ta. Chúng ta phải là, và với nỗ lực tối thiểu, thấm nhuần tâm trí với cảm giác ước nguyện đã hồn thành.

Buồn ngủ tạo điều kiện cho sự thay đổi bởi vì nó ủng hộ sự chú ý mà không cần nỗ lực, nhưng nó khơng được đẩy đến giai đoạn buồn ngủ, trong đó chúng ta sẽ khơng cịn có thể kiểm sốt các chuyển động về sự chú ý của mình, mà là một mức độ buồn ngủ vừa phải mà chúng ta vẫn ở trong đó, có khả năng định hướng suy nghĩ của chúng ta.

Cách hiệu quả nhất để thể hiện mong muốn là giả định cảm giác mong muốn đã được thực hiện và sau đó, trong trạng thái thư giãn và buồn ngủ, lặp đi lặp lại nhiều lần, giống như một bài hát ru, bất kỳ cụm từ ngắn nào ngụ ý thực hiện mong muốn của chúng ta, chẳng hạn như “ Cảm ơn bạn” như thể chúng tôi đã đề cập đến một quyền năng cao hơn vì đã làm điều đó cho chúng ta.

Tuy nhiên, nếu chúng ta tìm kiếm một sự phóng chiếu có ý thức vào một thế giới rộng lớn hơn về mặt chiều khơng gian, thì chúng ta

</div><span class="text_page_counter">Trang 13</span><div class="page_container" data-page="13">

phải tiếp tục hành động cho đến khi giấc ngủ bắt đầu.

Trải nghiệm trong trí tưởng tượng, với tất cả sự khác biệt của thực tế, những gì sẽ được trải nghiệm bằng xương bằng thịt nếu bạn đạt được mục tiêu của mình; và với thời gian, bạn sẽ gặp nó bằng xương bằng thịt như bạn đã gặp nó trong trí tưởng tượng của mình.

Ni dưỡng tâm trí bằng những tiền đề, tức là những khẳng định được cho là đúng, bởi vì những giả định, mặc dù không thực đối với các giác quan, nhưng nếu được duy trì cho đến khi chúng có cảm giác thực tế, sẽ trở thành sự thật. Đối với một giả định, tất cả các phương tiện thúc đẩy việc thực hiện nó đều tốt. Nó ảnh hưởng đến hành vi của tất cả mọi người bằng cách truyền cảm hứng trong tất cả các chuyển động, hành động và lời nói hướng tới sự hồn thành của nó.

Để hiểu cách con người định hình tương lai của mình hài hòa với giả định, chúng ta phải biết ý nghĩa của thế giới lớn hơn về mặt kích thước, vì chính thế giới lớn hơn về mặt kích thước mà chúng ta hướng đến để thay đổi tương lai của mình. Việc quan sát một sự kiện trước khi nó xảy ra ngụ ý rằng sự kiện đó được xác định trước theo quan điểm của con người trong thế giới ba chiều. Do đó, để thay đổi các điều kiện ở đây trong ba chiều của không gian, trước tiên chúng ta phải thay đổi chúng trong bốn chiều của khơng gian.

Con người khơng biết chính xác ý nghĩa của một thế giới lớn hơn về mặt chiều, và chắc chắn sẽ phủ nhận sự tồn tại của một bản thân lớn hơn về mặt chiều không gian.

Anh ta khá quen thuộc với ba chiều dài, rộng và cao, và anh ta cảm thấy rằng nếu có chiều thứ tư, thì nó cũng hiển nhiên như chiều dài, chiều rộng và chiều cao đối với anh ta.

Một chiều khơng phải là một dịng; đó là bất kỳ cách nào mà một thứ có thể được đo lường hoàn toàn khác với tất cả các cách khác.

Nghĩa là, để đo một vật rắn theo không gian thứ tư, chúng ta chỉ cần đo nó theo bất kỳ hướng nào ngoại trừ chiều dài, chiều rộng và chiều cao của nó.

Có cách nào khác để đo một đối tượng ngoài chiều dài, chiều rộng và chiều cao của nó khơng?

Thời gian đo lường cuộc sống của tôi mà không sử dụng ba chiều dài, rộng và cao.

Khơng có thứ gọi là một đối tượng tức thời. Sự xuất hiện và biến

</div><span class="text_page_counter">Trang 14</span><div class="page_container" data-page="14">

mất của nó có thể đo lường được.

Nó tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định. Chúng ta có thể đo tuổi thọ của nó mà khơng cần dùng đến các kích thước chiều dài, chiều rộng và chiều cao.

Thời gian chắc chắn là một cách thứ tư để đo lường một đối tượng.

Một đối tượng càng có nhiều kích thước thì nó càng trở nên thực chất và chân thực hơn. Một đường thẳng, nằm hoàn toàn trong một chiều, có được hình dạng, khối lượng và chất bằng cách thêm các chiều. Chất lượng mới nào mà thời gian, chiều thứ tư, sẽ mang lại để khiến nó vượt trội hơn rất nhiều so với hình khối cũng như hình khối đối với bề mặt và bề mặt đối với đường thẳng?

Thời gian là phương tiện để thay đổi trải nghiệm vì mọi thay đổi đều cần có thời gian. Chất lượng mới là khả năng thay đổi.

Quan sát rằng nếu chúng ta chia đôi một vật rắn, mặt cắt ngang của nó sẽ là một bề mặt; bằng cách chia đôi một bề mặt, chúng ta có được một đường thẳng; và bằng cách chia đôi một đường thẳng, chúng ta có một điểm. Điều này có nghĩa là một điểm chỉ là một mặt cắt ngang của một đường thẳng, tiếp đến, nó lại là một mặt cắt ngang của một bề mặt, rồi tiếp tục, nó lại là một mặt cắt ngang của một hình khối, và như vậy, nếu được mang đến kết luận hợp lý của nó là một mặt cắt ngang của một vật thể bốn chiều.

Chúng ta không thể tránh suy luận rằng tất cả các vật thể ba chiều chỉ là các mặt cắt ngang của các vật thể bốn chiều. Điều đó có nghĩa là: khi tôi gặp bạn, tôi gặp một mặt cắt ngang của bạn bốn chiều, cái tơi bốn chiều khơng được nhìn thấy.

Để nhìn thấy bản thân bốn chiều, tơi phải nhìn thấy mọi mặt cắt hoặc khoảnh khắc của cuộc đời bạn từ khi sinh ra cho đến khi chết và xem tất cả chúng cùng tồn tại.

Tôi nên tập trung vào toàn bộ mảng ấn tượng giác quan mà bạn đã trải nghiệm trên trái đất cộng với những ấn tượng mà bạn có thể gặp phải.

Tơi nên nhìn chúng, khơng phải theo thứ tự mà chúng đã được bạn trải nghiệm, mà như một tổng thể hiện tại.

Bởi vì thay đổi là đặc điểm của chiều thứ tư, tôi nên xem chúng trong trạng thái thay đổi liên tục như một tổng thể sống động, sinh động.

</div><span class="text_page_counter">Trang 15</span><div class="page_container" data-page="15">

Nếu chúng ta ghi nhớ rõ ràng tất cả những điều này trong tâm trí, thì nó có ý nghĩa gì đối với chúng ta trong thế giới ba chiều này?

Điều đó có nghĩa là, nếu chúng ta có thể di chuyển theo chiều dài của thời gian, chúng ta có thể nhìn thấy tương lai và thay đổi nó theo ý muốn.

Thế giới này, mà chúng ta nghĩ là rất thực, là một cái bóng mà chúng ta có thể vượt qua bất cứ lúc nào.

Đó là một sự trừu tượng hóa từ một thế giới cơ bản hơn và lớn hơn về mặt kích thước, một thế giới cơ bản hơn được trừu tượng hóa từ một thế giới vẫn cịn cơ bản hơn và lớn hơn về mặt kích thước, v.v. cho đến vô tận.

Cái tuyệt đối là không thể đạt được bằng bất kỳ phương tiện hay phân tích nào, bất kể chúng ta thêm bao nhiêu chiều vào thế giới.

Con người có thể chứng minh sự tồn tại của một thế giới lớn hơn về mặt kích thước đơn giản bằng cách tập trung sự chú ý của mình vào một trạng thái vơ hình và tưởng tượng rằng mình nhìn thấy và cảm nhận được nó. Nếu anh ta vẫn tập trung trong trạng thái này, môi trường hiện tại của anh ta sẽ qua đi, và anh ta sẽ thức dậy trong một thế giới rộng lớn hơn về mặt chiều không gian, nơi đối tượng chiêm nghiệm của anh ta sẽ được coi là một thực tế khách quan cụ thể.

Theo trực giác, tơi cảm thấy rằng, nếu anh ấy trừu tượng hóa suy nghĩ của mình khỏi thế giới rộng lớn hơn về mặt kích thước này và rút lui sâu hơn nữa vào trong tâm trí của mình, thì anh ấy sẽ lại mang lại sự ngoại hóa thời gian. Anh ấy sẽ phát hiện ra rằng mỗi khi anh ấy rút lui vào nội tâm của mình và mang lại sự ngoại hóa thời gian, không gian sẽ trở nên lớn hơn theo chiều của nó. Và do đó, anh ấy sẽ kết luận rằng cả thời gian và không gian đều nối tiếp nhau, và vở kịch của cuộc đời chẳng qua là sự leo thang của một khối thời gian vô số chiều.

Một ngày nào đó các nhà khoa học sẽ giải thích tại sao lại có một Vũ trụ nối tiếp.

Nhưng trên thực tế, cách chúng ta sử dụng Vũ trụ Nối tiếp này để thay đổi tương lai mới là điều quan trọng hơn.

Để thay đổi tương lai, chúng ta chỉ cần quan tâm đến hai thế giới trong chuỗi vô tận, thế giới mà chúng ta biết nhờ các cơ quan trong cơ thể và thế giới mà chúng ta nhận thức độc lập với các cơ quan trong cơ thể chúng ta.

</div>

×