Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

ĐẶNG VIỆT CƯỜNG VÀ SỰ TRỞ VỀ VỚI CHÍNH MÌNH potx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (124.72 KB, 5 trang )

ĐẶNG VIỆT CƯỜNG VÀ SỰ
TRỞ VỀ VỚI CHÍNH MÌNH


ĐẶNG VIỆT CƯỜNG-Đi chợ miền núi - sơn
mài

Sau 12 năm dùi mài kinh sử, từ trung cấp học lên đại học rồi cao học.
Liên tiếp trong 2 ngày 6 và 8 tháng 9 năm 2011, Họa sỹ, Thạc sỹ nghệ
thuật Đặng Việt Cường đã ra mắt công chúng yêu hội họa Thủ đô Hà
Nội và thành phố Hải Dương 2 cuộc triển lãm trang trọng với chất
lượng nghệ thuật khá cao. Triển lãm thứ nhất Khoảng khắc 1 khai mạc
lúc 9 giờ sáng ngày 6 tại Gallery VIET FINEARTS 96 Hàng Trống Hà
Nội. Trưng bày 51 tranh ký họa chì than và bút sắt. Triển lãm th
ứ 2 Trở
về với chính mình khai mạc sau đó hai ngày tại khách sạn Nam Cư
ờng,
khách sạn sang trọng nhất thành phố Hải Dương. Trưng bày 50 tác
phẩm hội họa bằng các chất liệu sơn mài, sơn dầu, ký họa than và bút
sắt. Tôi ít thấy cuộc triển lãm cá nhân nào tưng bừng nhộn nhịp và
nhiều người đến dự như thế. Nói như nhà lý luận văn học Hoài Thanh:
đó là hạnh phúc quá lớn đối với một người nghệ sỹ.
Quý khách được mời đến dự triển lãm tại Hà Nội đều được Đặng Việt
Cường tặng một tập tranh in những tác phẩm trong triển lãm. Đấy là
một ấn phẩm sang trọng, lịch lãm nhưng khiêm nhường như chính anh.
Người xem thật cảm động khi đọc những lời tự sự của tác giả nói về
người cha kính yêu của mình. Ông đã để con trai tự chọn đường đi của
mình dù biết rằng đó là con đường gian truân, vất vả…
Nếu cuộc triển lãm tại Hà Nội là chuyên đề về ký họa với hai chất liệu
là than và bút sắt, thì cuộc triển lãm tại Hải Dương quê hương tác giả
lại là những tác phẩm tạo hình đa sắc, một bữa tiệc màu với chất liệu


sơn mài, sơn dầu, ký họa than và bút sắt. Việt Cường là người vốn
kiệm lời trong giao tiếp nhưng gửi gắm thật nhiều vào tranh. Anh vẽ
vợ, con, những người thân trong gia đình, về quê hương xứ sở , về
những gì anh yêu mến…
Nhìn tranh của Cường biết ngay là “dân Yết Kiêu” bởi bút pháp khỏe
khoắn, đầy bản lĩnh, tự tin, dứt khoát tung phá nhưng vững vàng về
hình. Việt Cường đã tái tạo không gian 3 chiều lên mặt phẳng 2 chiều
với những gam màu bằng cảm xúc dồn nén để lại cái đẹp trong từ
ng tác
phẩm – đứa con tinh thần của mình. Ngoài đời, Đặng Việt Cường giản
dị, khiêm tốn thế nào thì tranh anh cũng thế. Giản dị về hình, phong
phú về màu, quan sát tinh tế để biểu đạt những ý tưởng của m
ình, mang
lại hiệu quả thẩm mĩ cho tác phẩm.
Tôi đặc biệt thích bức sơn mài Phố lụt và 2 bức sơn dầu Vợ 1, Vợ 2.
Bức tranh sơn mài Việt Cường vẽ mùa mưa bão, phố bỗng thành dòng
song nhỏ, ngôi nhà dập dềnh trên nước thật lãng mạn. Bảng màu hội
họa của anh phong phú, vẫn là sơn then, son nhất, son nhì và 1 chút
vàng điểm suyết mà sao gợi cảm lạ thường. Người xem cảm nhận đư
ợc
vẻ đẹp của sơn mài truyền thống Việt Nam.
Tranh của Việt Cường khó dành cho số đông. Cách vẽ ấy, lối biểu đạt
ấy chỉ có người trong nghề mới thẩm thấu được cái hay của nó. Một lọ
hoa bảng lảng trong tranh tĩnh vật, một bức khỏa thân bài bản hàn lâm
hay loạt tranh mới nhất của anh mô phỏng theo lối tạo hình những hình
tượng về con người ở bãi đá cổ Sa Pa. Việt Cường đã chuyển hướng, đ
ã
tự khám phá mình sang một khúc mới, màu sắc mạnh mẽ, dữ dội,
những nét bút tung tẩy tạo ra những giải tần màu sắc. Hóa ra Việt
Cường dù bận mấy với công việc quản lý nhưng vẫn đau đáu với nghề.

Người nghệ sỹ chỉ tỏa sáng bằng tác phẩm của mình mà thôi.
Xem tranh anh, tôi quí trọng anh hơn bởi sức lao động, sự cần cù, ý chí
vươn lên và niềm đam mê cháy bỏng với hội họa. Tất cả những tác
phẩm hôm nay là kết quả của sự tích cóp thời gian hạn hẹp mỗi lần đi
công tác hay những ngày nghỉ; ta thấy cái tâm với nghề và bắt đầu nhú
nở một phong cách. Trong sáng tạo, cái khó nhất là phong cách, đó là
diện mạo, là cái không lẫn với ai, là cái của riêng mình - niềm khát
khao mà mỗi họa sĩ hằng mơ ước.
Là giám đốc Sở Văn hóa, thể thao và du lịch Tỉnh Hải Dương, bận bịu
với công việc quản lý, nhưng ngọn lửa đam mê hội họa vẫn cháy âm ỉ
trong Đặng Việt Cường. Hễ rỗi là anh vẽ, lúc nào cũng thèm vẽ, vẽ nh
ư
một sự giải tỏa. Ngày nghỉ, Việt Cường tự giam mình trên phòng vẽ ở
tầng bốn ngôi nhà của anh. Căn phòng ấm áp không gian hội họa.
Những bức sơn dầu đã vẽ xong, nhiều bức còn dang dở, những ký họa,
ghi chép, khung, toan la liệt trên mặt sàn, nhìn mà thích mắt mà muốn
xông vào vẽ ngay. Cường nói với tôi : Được trở về với chính mình, với
vợ con và những người thân, để sống và sáng tạo là ni
ềm hạnh phúc lớn
lao đối với anh.
THẾ HÙNG

×