Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (272.35 KB, 6 trang )
Joan Semmel: Nỗng sư nữ quyền
Triển lãm "Joan Semmel", từ 13.4 đến 21. 5. 2011, tại Associates
Alexander Gray, New York
Trong thế giới nghệ thuật, hầu hết các nghệ sĩ nữ quyền của những năm
1970 thường bị kẹt vào cái “vỏ bọc thời gian” (time capsule), và thế là
người ta cứ mãi giữ ấn tượng về thành công ngày trước của họ mà bỏ
qua những nỗ lực mới nhất. Vì vậy, thật không hổ danh khi nhà buôn
Alexander Gray vừa mới khai trương tại khu Chelsea phòng triển lãm
với các tác phẩm mới nhất của nghệ sĩ lão bà Joan Semmel (đã ngoại
bát tuần), nhà tiên phong của chủ nghĩa nữ quyền.
Triển lãm này cho thấy Semmel dù cũng mắc kẹt với hương xưa của cụ
nhưng vẫn phong độ lắm. Hầu hết những tranh mới nhất của lão bà hấp
dẫn bởi chính hình tượng cơ thể cụ, không kiêng dè, sắc bén, như liều
thuốc giải độc cho căn bệnh tự yêu mình (narcissism). Trong bộ ba
Triptych (2009), người xem chứng kiến nữ nghệ sĩ hiện ra hoàn toàn
khỏa thân với ba tư thái. Gương mặt bà lão khá khiêu khích nêm chút
tự hào, cho dù về mặt hình thể rõ ràng “cố mẫu” không còn xuân nữa,
đúng ra thì “từng trải hơn”. Mà quả thật, lão bà nom vẫn còn ra dáng
lắm.
Bộ ba "Triptych", 2009, Joan Semmel
Chẳng cớ gì lão bà Semmel phải e sợ cho những hành vi táo bạo hay
tuổi tác cao ngất của mình, chẳng hạn như qua hai bức vẽ cận cảnh
khuôn mặt bà lão, rất chi tiết (sợ gì nhăn nhúm). Trông chúng tràn đầy
nhục cảm, vừa lộ “chất”, lại cũng “mập mờ” khi “lộ sáng”, và cũng rất
đời. Trong bức tranh Chuyển (Transformation) vẽ năm 2010, bà tạo nên
hiệu quả “bóc trần” kép. Thật khó có thể phản bác một điều: khó khăn
gia tăng gấp bội khi bạn thể hiện tác phẩm kiểu này ở chặng cuối trên
nẻo đường miên viễn cuộc đời.