Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

luyen doc lop 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.51 KB, 3 trang )

Cái đèn kéo quân
Cái đèn kéo quân đồ sộ được bầy ở trước cửa hàng, trên một bàn
cao. Đèn lục lăng sáu mặt dán giấy tàu bạch. Ngọn nến đỏ ở trong giữa
được châm lên, có đèn thắp bằng đĩa dầu lạc có bấc. Lửa lên làm gió thổi
quay các hình trên vòng ở trong. Có lẽ vì quay vòng thế mà đèn này còn có
tên là đèn cù. Ô kìa, hình lên mặt giấy tàu bạch bóng con voi, con ngựa,
người quảy lúa, người dắt trâu, nhiều nhất hình người lính tập đội nón
chóp, lính nhiều quá, có lẽ vì thế mà đèn này cũng tên là đèn kéo quân.
VOI TRẢ NGHĨA
Một lần, tôi gặp một chú voi non bị thụt bùn dưới đầm lầy. Tôi nhờ
năm quản tượng đến giúp sức, kéo nó lên bờ. Nó run run, quơ mãi vòi lên
người tôi hít hơi. Nó còn nhỏ, chưa làm được việc. Tôi cho nó mấy miếng
đường rồi xua nó trở vào rừng.
Vài năm sau, tôi chặt gỗ đã được trồng lâu năm về làm nhà. Một buổi
sáng, tôi ngạc nhiên thấy năm, sáu cây gỗ mới đốn đã được đưa về gần
nơi tôi ở. Tôi ra rình, thấy hai con voi lễ mễ khiêng gỗ đến. Tôi nhận ra chú
voi non ngày trước. Đặt gỗ xuống, voi non tung vòi hít hít. Nó kêu lên khe
khẽ rồi tiến lên, huơ vòi trên mặt tôi.
Theo VŨ HÙNG
Làng Dược Hạ
Làng Dược Hạ ở chân núi Mào Gà. Đường làng nhiều cọ, bờ rào
nhiều mây dai và dây lạc tiên. Trẻ con trong làng thường lên đồi cắt lá guột
đem về đun. Bó guột thành từng bó to, lăn từ lưng đồi xuống rồi gánh về
làng. Chỉ riêng trẻ làng Dược Hạ biết cách bó guột chặt, to mà gọn nhất.
Chúng cắt cũng nhanh nhất, không trẻ làng nào theo kịp. Khi chơi ô ăn
quan, chơi cướp cờ, khi học hát cũng như khi thi bơi ở đầm, trẻ làng Dược
Hạ luôn được giải nhất. “Trẻ con làng ta” – Trẻ làng Dược Hạ thường nói
một cách tự hào như vậy.
Làng tôi
Mưa cuối mùa bao giờ cũng rả rích. Cứ tưởng mưa bắc cầu sang
tận cuối thu. Vậy mà không. Nắng hanh vàng đã đẩy bổng mây lên,


để lộ hẳn mênh mông khoảng trời xanh thẳm. Đồng quê dạt dào "Làng
tôi xanh bóng tre " Không hiểu tại sao, cứ đến mùa thu thì tôi lại nhớ
và thì thầm bài hát có câu hát ấy. Làng cái tên gọi nghe đã xa xa, xa
xưa khi ai cũng quen nói: xã, xóm. Làng nhắc nhở đến rặng cây và vòm
xanh bao quanh những ngôi nhà thấp lè sập sè trong khóm lá. Và nhẹ vẫy
trên thinh không trắng lóa những cánh cò. Chỉ cần nhớ lại tới chừng
ấy, đã thấy lòng êm dịu, bâng khuâng. Chóng thế đấy. Cứ thoảng nhanh
như tiếng hót của bầy chim.
NHỮNG HẠT BỎNG NGÔ
Bạn đã từng nhá bỏng ngô bao giờ chưa? Ngon lắm! Hạt ngô bé thế
mà lúc rang nó nở ra, tròn như những quả táo trắng và xốp. Thứ quà này
dễ mua vì không cần phải có nhiều tiền. Chỉ cần nói xin tiền để mua bỏng
ngô thôi, thế nao bố mẹ cũng cho. Bỏng ngô không thể ăn no, nhưng ăn
mãi vẫn không thấy chán. Hẳn một túi bỏng, chỉ đánh vèo đã hết. Hết rồi,
còn thèm, còn thơm mãi trong miệng. Nhiều khi chỉ ăn dè, dè mà cũng cứ
veo veo. Hôm nào trời mưa, không đi đâu được, có nắm bỏng ngô,
vừa nhai vừa kể chuyện cổ tích, thật tuyệt.
Xem xiếc
Sáu tuổi, lần đầu tiên xem xiếc, Trang rất thích những tiết mục của
chú hề. Nhất là tiết mục “Quả bóng kỳ lạ” của chú. Thật tài tình. Quả bóng
tưởng như nhẹ nhàng kia đã kéo chú theo xiêu vẹo cả người, lại có lúc chú
phải dồn sức toàn thân lên hai bàn tay, nhảy người lên ấn quả bóng xuống
mà không nổi. Lúc thì nó kéo chú như bay lên chơi vơi giữa khoảng
không… Nhưng có phải quả bóng có phép lạ hay chính chú hề đã mang lại
phép lạ cho quả bóng?
Chợ Mặt Trời
Người ta gọi chợ này là chợ Mặt Trời. Có lẽ vì chợ nhóm tại doi đất
ngã ba vàm một con kênh có tên là kênh Mặt Trời. Còn thằng Cò thì cứ bảo
tôi đây là chợ chim. Hôm qua, chợ chưa nhóm. Tía nuôi tôi còn cắm sào ở
bên chợ, hy vọng có thể bán nốt mấy tấm da cá sấu còn vướng chỗ trong

thuyền. Suốt ngày, ánh nắng rừng rực đổ lửa xuống mặt đất. Bốn phía chân
trời trống huếch trống hoác. Từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn,
không kiếm đâu ra một bóng cây để tránh nắng. Con kênh Mặt Trời còn
phơn phớt màu đào buổi sáng, giữa trưa bỗng hóa ra một dòng thủy ngân
cuồn cuộn lóa mắt, rồi dần dần biến thành một con suối lửa lúc trời chiều.
Năm ba ngôi quán lèo tèo ngó cửa ra một khoảng đất rộng.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×