Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (90.7 KB, 2 trang )
Bài văn hay của học sinh
Đề: Những biến đổi của đất trời trong thời khắc giao mùa qua “Sang thu” của Hữu thỉnh?
Hữu Thỉnh viết “Sang thu” năm 1977. Bài thơ là sự chuyển biến nhẹ nhàng mà rõ rệt của đất trời từ
cuối hạ sang thu, thể hiện tâm hồn cảm nhận tinh tế của một con người từng trải trong thời khắc giao
mùa.
Mở đầu bài thơ là những hình ảnh giàu tính biểu cảm:
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Mùa thu của Hữu Thỉnh được mở ra không phải với sắc vàng tươi của hoa cúc, cũng không phải
hương vị thơm ngon của cốm Vòng, mà là với “hương ổi” thơm giòn “phả” vào trong gió. Hương thơm
ấy đậm đặc trong không khí nhưng không mang mùi hương hăng hắc của hoa sữa, cũng không nhẹ như
hương nhài mà thơm ngọt, đậm tình quê để ta chợt xốn xang trong lòng. Làn gió mùa hạ bỗng chuyển
sang “gió se” nhưng không tê tái của mùa Đông, nó khiến người ta hơi co lại một chút để rồi thảnh thơi
đón nhận một luồng khí thu mát rượi tâm hồn trong cái gay gắt của mùa Hạ. Có lẽ chẳng ở đâu trên đất
Việt này có cái “gió se” lạnh ấy ngoài mùa Thu đất Bắc – cái gió se mà từ lâu vẫn được coi là là hồn
thu Bắc Bộ. Hai câu thơ như một thoáng chốc bâng khuâng. Sự bối rối tràn sang cả câu dưới, dù không
còn “hương ổi”, “gió se” mà là:
Sương chùng chình qua ngõ
Thấp thoáng một vạt sương thu mờ ảo nhưng không phải trạng thái thức ngủ chập chờn. Nó
“chùng chình” nửa ở, nửa đi, nghĩa là chính nó cũng phân tâm, vô định. “Sương” đang lưu luyến đợi
chờ ai hay nuối tiếc một điều gì? Sự mơ hồ ấy có sức khám phá và gợi khơi một toạ độ không gian rõ
nét dần “Hình như thu đã về”. Thành công của Hữu Thỉnh trong việc xây dựng những hình ảnh thơ
không phải là tả cảnh mà chính là sự rung rinh, cảm nhận một cái gì đó như có, như không: ấy là những
giờ phút đầu tiên của mùa Thu chợt tới khiến người trong cuộc dù từng trải cũng thoáng giật mình ngơ
ngác bâng khuâng.
Những câu thơ còn lại mới đúng là tả cảnh. Nhưng “cảnh” rất khác lạ, vượt lên tính ước lệ của
thơ xưa. Cảnh đối lập trong cùng một “chất động” của thời khắc chuyển mùa.
Sông được lúc dềng dàng
Chim bắt đầu vội vã
Chất hiện thực hiện ra thật rõ nét. Cái “dềnh dàng” của sông là những thời khắc nghỉ ngơi hiếm
có sau chặng đường leo thác, vượt ghềnh của những ngày bão lũ mùa Hạ. Đối lập lại với dòng sông