Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Dùng “mỹ từ” dạy con cháu pps

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (100.43 KB, 4 trang )

Dùng “mỹ từ” dạy con cháu

Cậu con trai lớp 6 trường
Lê Quý Đôn, Thủ Đức,
TPHCM vừa ra khỏi cổng
trường ngay lập tức bị ông
bố quát: “Mày làm gì giờ
mới ra hả, biết tao chờ lâu
rồi không!”.

Đứa con lí nhí: “Con ở hội trường với mấy bạn”. Ngay lập
tức một tràng chửi vang lên: “Làm chó gì trong đó, về nhà
mày chết với tao”. Nhiều người đi đón con đứng quanh đó
nhìn hai bố con rất lâu, lắc đầu ái ngại.

Bà ngoại Loan, ở Thủ Đức, TPHCM, năm nay đã 76 tuổi,
thế nhưng mỗi lần bà mắng cháu thì mấy người trong nhà
và những sinh viên ở trọ quanh đó cảm thấy rất chói tai.



Hôm trước, do ham, Loan tắm hơi trễ không ra ăn cơm với
gia đình. Bà ngoại quát một tràng: “Về nhảy nhót cho lắm
vào giờ mới mò đi tắm, bà mẹ nó sướng quá nên để cả nhà
chờ à”. Tội cho cô cháu gái năm nay mới lớp 7 vội vàng
dội mấy gáo nước chạy ra ăn cơm ngay không lại nghe điệp
khúc nữa.

Hải, anh trai của Loan đang học trung cấp, lâu lâu đi chơi
về trễ là ngay lập tức được xổ một bữa ra trò: “Ăn rồi đi
như ngựa nhỉ, suốt ngày đi với con quỷ cái này đến con quỷ


cái khác. Nuôi mày còn mệt hơn nuôi mấy con chó nữa, có
gì ngon tao cho mấy con chó ăn còn hơn”. Cậu cháu trai
cũng chẳng nói gì, im ỉm đi vào phòng làm luôn một giấc
đến sáng.

Khuê đang học lớp 9 nội trú ở một trường trong thành phố,
cứ thứ Bảy hay Chủ nhật về nhà là cậu phải chạy ngay sang
hàng xóm, tránh cái điệp khúc quen thuộc của ông bố tuổi
50:

“Mày học gì ngu như con bò vậy, nhà trường mới điện
thoại than phiền cho tao nè. Học vậy thì khăn gói về đi ăn
xin, hoặc đi móc c*t bán lấy tiền ăn cho đỡ tốn công tao bỏ
tiền nuôi mày”.

Đó không phải chuyện lạ nữa bởi trong nhiều gia đình ngày
nay vẫn có những kiểu dạy con, dạy cháu bằng lời lẽ như
thế. Nhiều người lớn họ vẫn vô tư văng ra “đủ thứ” khi dạy
con, dạy cháu của mình. Bởi vậy nên con cháu chẳng còn
kính trọng ông bà, cha mẹ nữa.

Cậu học sinh lớp 6 kia lần sau bố đón cứ im lặng ngồi lên
xe không nói một lời nào, trên mặt luôn thường trực nỗi sợ
hãi. Còn Loan thì không thèm nhìn bà ngoại, mỗi lần bà la
là chạy ngay vào phòng đóng cửa mặc kệ, cho đến khi nào
bà chán thì thôi. Hải ngồi với bạn bè luôn nhắc đi nhắc lại:
“Sao bà ngoại tao không “khuất” đi cho rồi, sống mà cứ sủa
hoài như thế điếc cả tai”.

Riêng Khuê cuối tuần về nghỉ được hai ngày thì ngồi ở

tiệm net hoặc nhà bạn bè mất ngày rưỡi! Cậu không dám ở
lâu trong nhà bởi những “mỹ từ” của bố cứ xa xả vào mình,
nghe mệt lỗ tai, nhức cái óc.

Cũng vì ảnh hưởng từ người lớn mà lớp trẻ ngày nay dùng
“mỹ từ” rất nhiều. Ghé một tiệm net ở quận Phú Nhuận,
chơi game chút đã thấy mấy game thủ mặt búng ra sữa lâu
lâu lại văng ra những câu đến nóng mặt. Nói chuyện hằng
ngày chúng cũng văng tục, chửi thề ngay cả với đứa bạn.

Có lẽ đôi lúc người lớn nên nhìn lại mình trong việc sử
dụng lời ăn tiếng nói khi dạy con, dạy cháu. Dạy làm sao để
hướng con cháu sống tốt hơn, biết kính trọng mình, đừng
làm chúng sợ một lúc đó nhưng sau này không còn coi
mình ra gì nữa.

×