Tải bản đầy đủ (.doc) (6 trang)

Em Là Tất Cả Của Đời Anh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.01 KB, 6 trang )

Em Là Tất Cả Của Đời Anh!
My Love!
Em lúc này đây ngồi trong căn phòng này anh cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo
quá. Không biết giờ này em đang làm gì, em có buồn ko. Lời chia tay đối
với em nói ra thật nhẹ nhàng, chẳng lẽ cuộc đời của anh chỉ là kẻ đi chinh
phục hay sao?
Khi quen em anh ngỡ tưởng anh đã tìm được tình yêu đích thực của mình,
anh đã vượt qua tất cả sự cản trở của gia đình người thân để nguyện đi theo
em-tình yêu của anh. Vậy mà sao giờ đây anh thấy buồn quá em ah! Em bảo
anh làm sao để quên em, quên đi bao nhiêu kỷ niệm đã có cùng nhau, ngồi
trong căn phòng nhỏ mà anh cảm thấy trống vắng quá. Anh muốn hét lên
thật to, lúc này anh muốn được thả mình theo dòng sông,hay biển lớn, để khi
nhắm mắt lại anh không biết gì, không nhớ gì, không quan tâm đến bất kỳ
thứ gì nữa.
Anh xin lỗi em- người con gái anh yêu, không biết anh đã xin lỗi em bao
nhiêu lần vì những lúc lỡ lời làm em buồn, và lần này anh lại nói lời xin lỗi
em - ngàn lần xin lỗi em. Anh hiểu được cái cảm giác của em lắm, anh cũng
nhớ em lắm, anh cũng muốn 30/04&01/05 chở em đi chơi lắm chứ. Hôm
qua "ngày của mẹ-10/05" anh đã sắp xếp chở em đi chơi nhưng mà không
được, anh thật đáng ghét phải không em. Anh cũng trách chính bản thân
mình, giờ đây khi mà em nói " Đường ai nấy đi" thì dường như hối hận của
anh cũng đã muộn rồi phải không em?
Em ah! em có biết không công việc hiện tại nó có ý nghĩa như thế nào với
anh không, vì vậy anh đã phải hy sinh thời gian, anh muốn sau này sẽ có
công việc ổn định để có thể lo được cho tương lai của hai đứa. Giá mà em có
thể trả lời anh được "Rằng một thằng đàn ông ko có sự nghiệp thì liệu có thể
lo được cho cuộc sống của mình hay không? Hay suốt ngày chỉ ăn bám ?"
Anh anh ko thể em ah, anh yêu em vì vậy anh luôn mong muốn mang lại cho
em cuộc sống hạnh phúc cả về vật chất lẫn tinh thần. Vì vậy, nếu một ngày,
nếu một ngày nào đó anh ko lo được cho em thì anh cũng sẽ lìa xa em vì anh
không muốn người anh yêu phải khổ vì anh!


Anh đã lỗ lực, đã cố gắng rất nhiều. Từ lúc cha mất anh như mất phương
hướng mất hết niềm tin vào cuộc sống anh sống vật vờ và không có mục
đích. Khi gặp em, anh như một người đang thoi thóp giữa biển khơi bỗng
dưng có ai đó cho anh một cái phao để bám vào. Em ah, em đã mang lại cho
anh nghị lực sống truyền cho anh sức sống giúp anh vượt qua những lúc khó
khăn, bên cạnh anh lúc buồn vui! Nghĩ về những ngày đó anh nghĩ anh thật
may mắn vì có em bên cạnh. Và hôm nay cái cảm giác không có em, anh
buồn buồn nhiều lắm và có những lúc anh muốn tìm đến một sự giải thoát
anh muốn quên hết tất cả. Em ah, anh không thể không thể! không phải vì
anh sợ mà khi ba anh mất anh đã hứa với ba sẽ lo cho mẹ và các em của anh
đầy đủ. Nếu em có thể hiểu và thông cảm cho anh, dường như gánh nặng
trên vai của một người tuổi đời quá trẻ như anh-23t. Anh không biết chia tay
em anh sẽ bắt đầu lại như thế nào?
Anh sẽ không giận không trách em vì đã nói lời chia tay anh, anh biết rằng
anh chỉ là kẻ mồ côi và thua người khác rất nhiều, xung quanh em lúc nào
cũng có người hơn anh nhiều, nhưng có một điều anh tin chắc rằng Tình
Yêu mà anh dành cho em thì sẽ không ai có thể bằng. Giá mà em có thể
nhận ra được điều đó. Thôi em hãy đi và đừng bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn
anh với con mắt thương hại. Em hãy làm những gì em cho là đúng, hãy đi,
em hãy luôn nhớ rằng niềm vui & hạnh phúc của em cũng là của anh vì vậy
anh luôn mong em Hạnh Phúc! Cám ơn em đã cho anh biết được niềm vui
hạnh phúc khi yêu, được yêu dù ngắn ngủi. Và anh cũng cám ơn em đã cho
anh biết được sự đau khổ khi yêu- sự đau khổ mà sẽ rất khó rất khó có thể
quên được!
Chúc em! Chúc em Hạnh phúc bên người mới !
" Em đi!
Sao không mang tình yêu của tôi đi theo?
Em bỏ lại tôi với tình yêu của chính mình.
Một giấc mơ bị bỏ ngỏ. "
Em!

Anh không biết phải bắt đầu từ đâu và sẽ viết như thế nào nữa, thực sự anh
rất muốn viết một lá thư cho em, một lá thư để nói tất cả những gì mình suy
nghĩ, một thư để em được hiểu anh hơn và hơn hết là một lá thư để anh được
thể hiện hết tình cảm của anh dành cho em.
Em yêu!
2 tháng 14 ngày đó là quãng thời gian từ ngày em đặt chân lên mảnh đất này,
một xứ sở hoàn toàn xa lại đối với em, một nơi mà anh tin chắc rằng trong
suy nghĩ của em không bao giờ định hình được rằng mình sẽ gắn bó sau 4
năm tốt nghiệp. Nhưng tất cả đã không phải thế, phải chăng chính đó là số
phận, em đã chọn mảnh đất Hải Phòng này để gắn bó cứ y như là em chọn
anh vậy. Có phải anh “tưởng bở” không khi nghĩ vậy, sự thật là anh đã nghĩ
thế từ lúc anh nhìn thấy em ở bến xe Cầu Rào.
Gặp em từ khi còn ở Huế, được ở cùng dãy trọ, được ăn, được nói cười cùng
em nhưng anh không thể tượng tượng được rằng sau này anh em mình lại có
duyên như thế này. Dĩ nhiên cái Duyên chỉ là một sự trùng lặp hay là may
mắn gì đó theo sự hiểu biết của anh nhưng sự cố gắng và quyết tâm mới
quyết định. Tuy nhiên không thể nói là anh không “lucky” được.
Anh đã có em, điều mà một người giỏi tưởng tượng như anh cũng không bao
giờ có thể mơ tới được. Sự xuất hiện của em đã làm cuộc sống anh hoàn
toàn đổi khác. Anh đã từng phải sống trong buồn tủi và thất vọng, sự ảo
tưởng về một cuộc sống tốt đẹp từ mối tình trước kia đã làm cho anh quá hụt
hẫng. Anh không thể tượng tượng rằng cuộc sống của mình đã phải như vậy,
tại sao một người tự tin như anh lại có những lúc như thế cơ chứ. Đúng là
cuộc đời khó nói thật.
Nhiều khi anh cũng muốn “chọn đại” một ai đó để thoát
khỏi cái cảnh khổ ải đó nhưng sao mà khó thế, quả thực lúc đó anh đã rất
khó quên cô ấy. Con người anh rất ồn ào nhưng cũng khá nội tâm và sống
rất tình cảm. Điều này nhiều khi làm cho anh rất khổ. Anh đã phải lao vào
các cuộc chơi bời tuy vô bổ với bạn bè nhưng cuối cùng thì cũng làm cho
anh quên được tất cả nỗi buồn. Anh cũng không biết rồi mình sẽ ra sao nữa

nếu không gặp em, chỉ khi gặp em anh mới biết rằng trên đời này còn một
người con gái thực sự có thể làm cho mình rung động, người con gái tuyệt
với này mới có thể thay đổi cuộc sống của mình và đưa mình trở về với Phúc
như ngày nào.
Em đã không thắc mắc hay hỏi han gì hết, em không băn khoăn gì về quá
khứ của anh, em… quá tuyệt vời, anh không ngờ rằng trên đời này còn có
một người con gái vĩ đại đến thế, phải chăng anh đã hiểu nhầm con gái, con
gái là thế hay chỉ có em mới thế đúng không? Với anh thì chỉ có em mới thế
thôi, nếu có ai hỏi vì sao thì anh sẽ tự hào để nói rằng đó là vì… EM YÊU
ANH đó. Tại sao anh lại không thể nói được điều đó cơ chứ, chính những
việc em làm, nhưng suy nghĩ của em và cả anh mắt em nhìn anh nữa đã nói
lên tất cả. Em đã yêu anh và anh biết tình yêu đó rất mạnh mẽ. Tình yêu của
em không ồn ào, không phô trương như anh mà âm thầm lặng lẽ như những
con sóng ngầm có thể cuốn phăng tất cả nếu gặp phải. Anh rất tự hào và
hạnh phúc về điều đó.
Nhiều khi anh vẫn luôn trăn trở nghĩ mình phải làm gì đó để xứng đáng với
tình yêu đó. Rõ ràng anh cũng rất yêu em nhưng không phải chỉ nói mà phải
làm. Anh yêu em thì anh phải làm sao đó để em được hạnh phúc. Có những
lúc ngồi bên em mà anh buồn cho chính mình quá. 27 tuổi rồi mà anh mới
chỉ thế này đây, anh không có nhà, không nhiều tiền gia đình thì ở xa. Cái
anh có chỉ là một công việc, một địa vị mà thôi. Không biết khi nào anh mới
có được đầy đủ để lo được cho em đây. Anh biết cái em cần chỉ là một cuộc
sống gia đình có anh, những đứa con và một cuộc sống hạnh phúc, sum họp,
nhưng, là một người đàn ông anh phải trăn trở chứ.
Phương- Em yêu!
Những ngày qua lại là những ngày anh phải sống trong buồn đau, sự ra đi
của anh Hoàng và cháu lại làm cho anh thêm lần nữa thấy hụt hẫng, thấy
cuộc đời sao khắc nghiệt quá. Thực sự anh đã mất hết tự tin. Điều mà anh
hạnh phúc nhất qua những chuyện vừa rồi đó là em. Em đã không bở rơi anh
bất cứ lúc nào. Em đã ở bên anh những lúc anh hoàn toàn đau khổ điều này

giúp khẳng đỉnh thêm rằng em thật cần thiết với cuộc đời anh và anh sẽ
không thể thiếu em. Anh mong rằng chúng ta sẽ cố gắng hiểu nhau hơn,
thông cảm cho nhau hơn bởi chúng mình rất yêu nhau. Sẽ còn nhiều việc cần
làm nhưng nếu chung sức chúng ta sẽ vượt qua. Có em anh sẽ tự tin hơn
nhiều trước những sóng gió của cuộc đời. Chúng ta sẽ làm được khi chúng ta
có nhau
Phương ơi! anh yêu em nhiều!
Lúc anh nhìn em lần đầu tiên, cái vẻ tinh nghịch trẻ con của em đã hút hồn
anh. Anh là kẻ tin vào tình yêu sét đánh và anh đã bị đánh trúng. Và anh đã
chết. Chết trong hạnh phúc. Chết vì được yêu em. Anh cứ ngỡ rằng anh yêu
và được yêu. Chính em đã làm cho anh nghĩ như vậy. Anh thấy sung sướng
khi được đi chơi với em. Được cầm tay, được ôm em và chọc ghẹo em, chê
em béo, chê em này nọ. Và có lẽ chẳng bao giờ em hiểu được những gì anh
nói. Với anh yêu là như thế. Giống như bố mẹ hay mắng yêu con cái của
mình. Còn anh, anh chê em với tất cả nồng nàn tình yêu anh dành cho em.
Em còn bé. Có thể, đôi lúc những suy nghĩ của em tỏ ra chững chạc. Nhưng
em vẫn là một cô bé và với anh em chỉ là một cô bé mà thôi.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ
từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói
yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu cuả mình, hay phân vân
liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói
tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không
hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh
là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình. Vì anh biết anh
yêu em thế nào khi chúng ta chia tay.
Một cánh cửa đóng lại. Tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một
cánh cửa khác sẽ mở ra. Và anh chất vào đó những yêu thương. Liệu anh có
phải đóng nó thêm một lần nữa?
Tan vỡ!
Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Em không yêu anh

nhiều như những gì anh đáng được nhận. Bỏ lại một khoảng trống trong lòng
anh. Có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để lấp đấy cái khoảng trống vô hình và
lạnh lẽo ấy.
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó
vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí
óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên
nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh.
Em bỏ quên tình yêu này!
Tôi gọi em!
Em không nói gì và bỏ đi.
Lạnh lùng và dứt khoát.
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của
mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác.
Nhưng liệu có làm được?
Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu
ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay tôi buồn lắm nhưng biết đâu
ngày mai trái tim sẽ vui trở lại. Tự an ủi mình. Nếu bạn mất niềm tin, bạn sẽ
mất nhiều thứ khác.
Ngày mai
Hy vọng rằng ngày mai cũng xinh đẹp như hôm nay.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và
lòng sẽ chẳng đớn đau.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×