Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (103.11 KB, 4 trang )
Thư gửi chồng
Mình ạ! Sáng nay chia sẻ
với mình về “sự tủi thân”
bồng bột của em. Tính
em thế, có lẽ là hay than
phiền, hay bắt anh phải
suy nghĩ. Nhưng mình ạ,
thực ra trong lòng, em
biết rằng, mình đã làm
hết sức cho cái gia đình
bé nhỏ của chúng ta rồi.
Mình bảo em, tại vợ chồng mình chỉ có đồng lương công
chức thôi nên mới khó khăn thế. Anh làm được bao nhiêu,
về nộp hết cả cho em rồi. Em cũng hiểu thế, cũng thương
mình lắm. Nhưng cuộc sống nhiều khi đập vào em những
nỗi lo toan quá sức. Em là người cầm tiền, phải lo lắng chi
tiêu, lại phải tiết kiệm để trả nợ. Giờ con cái lớn rồi, học
hành cũng tốn kém hơn. Lại còn biết bao nhiêu các mối
quan hệ gia đình, quan hệ xã hội phải lo lắng. Có khi em
thấy kiệt sức.
Và em biết, em hay than phiền. Nhưng dù sao, em cũng vẫn
muốn nhận được ở mình sự cảm thông, chia sẻ. Em mong
mình hiểu rằng, vợ mình đang cũng phải lo toan nhiều.
Em thấy tủi thân, thấy bất bình mỗi khi động vào vấn đề
kinh tế. Mình lại lạnh te bảo em: Em còn sung sướng hơn
rất nhiều người trong xã hội. Rằng, em hãy nhìn vào những
người đi bán bánh mì rong, những người đi cày thuê, cuốc