Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Bài viết: Chiếc áo hoa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (75.65 KB, 2 trang )

CHIẾC ÁO HOA
Tuổi thơ-ai mà chẳng có những kỷ niệm buồn vui về nó.Có những điều
nhiều khi ta vô tình quên đi mất nhưng cũng có những điều ta cố quên mà nó
vẫn hiện hữu trong ký ức với bao nỗi dằn vặt, day dứt .Đó là nội dung câu
chuyện mà tôi muốn chia sẻ với các bạn hôm nay.Câu chuyện có tựa đề “Chiếc
áo hoa”.
- Hà ơi!Hôm nay có các thầy cô giáo tới dự giờ sao cậu không mặc chiếc
áo hoa?
- Hà ơi,cậu không mặc chiếc áo hoa à ?
Vừa thấy tôi đến cổng trường các bạn đã xúm xít lại hỏi .
- À ,mình không thích chiếc áo ấy.
- Nó đẹp thế mà cậu không thích sao?
Nói rồi các bạn bỏ đi chơi. Vào lớp nghĩ tới kỷ niệm về tấm áo tôi càng
thấy ân hận
Ngày ấy nhà tôi nghèo lắm. Bố bận công tác xa. Cả nhà bốn miệng ăn chỉ
trông cậy vào gánh hàng rong của mẹ. Mẹ phải đầu tắt mặt tối lo đủ ngày hai
bữa cho chị em chúng tôi là đã vất vả lắm rồi. Vất vả là thế mà chẳng bao giờ
nghe mẹ phàn nàn hay trách cứ chị em chúng tôi điều gì. Và năm nào cũng vậy,
Tết đến chị em chúng tôi vẫn được mẹ mua cho quần áo đẹp để rồi hớn hở tung
tăng vui xuân cùng bè bạn. Tuy nhiên trong đầu óc non nớt của một đứa trẻ mới
lớn như tôi khi nhìn thấy bạn mình có cái gì mới tôi đều thèm muốn, ước ao.
Một hôm vừa đi học về tôi nói luôn với mẹ :
- Mẹ ơi, mẹ cho con tiền để con may áo mới đi dự khai giảng năm học
mới nghe mẹ!
- Mẹ hết tiền rồi con ạ
Tôi nghĩ “Tiếc quá, vải đẹp mà may ở hiệu cô Tuyết thì gọi là tuyệt”!
Đúng rồi !”Mẹ có một mảnh vải hoa đẹp lắm’’.Chợt tôi nói luôn với mẹ “Mẹ ơi,
hay mẹ cho con tấm vải hoa của mẹ đi, cái Hương cũng vừa may một cái áo đêp
ơi là đẹp!”
Xưa nay mẹ vốn chiều tôi nên mở tủ lấy ngay xấp vải. Tấm vải này ba tôi
gửi từ miền Nam ra dặn mẹ phải may một chiếc áo, mẹ không may mà cất vào


tủ giữ gìn cẩn thận “Chẳng sao”nghĩ thế tôi chào mẹ nhào ra đường chạy thẳng
đến nhà Hương rủ bạn đi may áo mới. Trong tiếng cười giòn chúng tôi vừa đi
vừa nhảy chân sáo đến hiệu may, nhìn cô Tuyết tươicưòi đo vải tôi lại càng vui
hơn.
Mấy hôm sau bố tôi bỗng được về phép, thấy mẹ vẫn mặc tấm áo cũ bố
thắc mắc. Mẹ dịu dàng nói :
- Tôi đã cho cái Hà rồi ,nó bảo hiệu cô Tuyết may áo đẹp lắm .
-Đẹp với xấu chiều con vừa vừa thôi để nó đua đòi là không hay đâu!
Tôi đứng ngoài cửa nghe rõ tất cả tôi thương mẹ quá. Tôi chạy thẳng đến
nhà Hương rủ nó ra hiệu may lấy vải. Thấy tôi buồn thiu nó khuyên :
- Cậu cứ may mà mặc lấy lại vải làm gì cơ chứ !
Tôi chào Hương rồi chạy thẳng đến hiệu may. Thấy vậy Hương cũng nhào
theo sau. Đi bên nhau chúng tôi chẳng nói gì như hai người xa lạ. Rồi tấm bảng
hiệu hiện ra:”Hiệu may Tuyết”.Tới bàn máy trong nhịp thở gấp gáp tôi nói với cô
Tuyết lấy lại mảnh vải thế nhưng cô đã cắt may áo rồi còn đâu.Cầm chiếc áo trên
tay trở về nhà mà lòng buồn rượi. Ôi ước gì có cô tiên trong truyện cổ tích đến
giúp tôi biến chiếc áo này thành tấm vải thì hay biết mấy. Về đến sân nghe tiếng
bé Hoa tôi càng buồn thêm :
“Chị Hà nhà ta thấy chị Hương có áo đẹp cũng đòi may áo mới ”!
Tôi vừa vào nhà mẹ đã hỏi:
- Con đã lấy áo rồi à, mặc vào mẹ xem có đẹp không nào?
Gục đầu vào lòng mẹ tôi khóc nấc lên, tôi xin lỗi mẹ từ nay bỏ tính đua đòi mẹ
xoa đầu tôi âu yếm nói :
- Con gái ngoan, đừng khóc nữa, mẹ cho vải để con may áo mới kia mà !
Làm thế nào với chiếc áo này đây? Đúng rồi! Tôi sẽ cho bé Hà vì nó chẳng bé
hơn tôi là mấy. Nó chẳng có cái áo nào mới để mặc đi học cả. Nghĩ vậy tôi nói
luôn với bố mẹ ý kiến ấy. Bố mẹ đều khuyên tôi nên mặc ít lâu khi nào ngắn sẽ
để lai cho em.
Mặc chiếc áo vào đẹp thật nhưng tôi cảm thấy thế nào ấy? Phải chăng tôi
chỉ nghĩ đến bản thân mà quên cả người thân . Tôi tự trách mình sao quá vô

tâm Càng nghĩ tôi càng ân hận.Tôi sẽ bỏ tính đua đòi và học tính tiết kiệm,
chăm chỉ của mẹ. Tôi tin mình sẽ làm được.
Thời gian trôi đi nhanh thật,giờ đây tôi đã là một cô bé chững chạc,mỗi
lần soi gương tôi thấy mình đã lớn. Tôi đã giúp mẹ được nhiều việc mong đỡ
đần cho mẹ phần nào. Song tôi không thể nào xoá đi những vết chân chim hằn
trên khoé mắt của mẹ, tóc mẹ ngày thêm sợi bạc.Có lẽ đó là dấu ấn của những
năm tháng nhọc nhằn bươn chãi nuôi lớn chị em chúng tôi. Bất chợt tôi nhớ
đến mấy câu thơ:
Nếu ví mẹ như vầng trăng
Con tin rằng Nguyệt chẳng bằng mẹ đâu
Vì trăng sáng ở trên đầu
Mẹ thời sáng giữa trầm sâu cuộc đời
Hải Ba,ngày 8 tháng 12 năm 2008
Đào Thị Thiển

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×