Tải bản đầy đủ (.doc) (5 trang)

Bài viết tri ân thầy cô

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (138.84 KB, 5 trang )

Tri Ân Thầy Cô
Bỗng…lộp độp…Mưa.
Những giọt nước thi nhau từ từ rồi vội vàng rơi xuống! Những cơn mưa bất ngờ
khiến con người ta bất chợt lặng im, lặng im để nghe tiếng mưa, lặng im để nghe
tiếng hơi thở của đất, trời, lặng im để ai đó nghe thời gian trôi… Ô hay! vậy ra thời
gian cũng trôi thành tiếng ư? Phải chăng thời gian cũng biết kết thành giọt rồi trôi
thành dòng, như những hạt mưa nhỏ bé biết nắm tay cùng nhau rơi xuống? Ừ, có lẽ
thời gian cũng có khả năng ấy nhỉ? Ngày qua ngày, thời gian trôi đi âm thầm, lặng
lẽ, dứt khoát không một chút đắn đo ,do dự. Bản chất của thời gian là thế đấy, cái
bản chất khiến con người ta lúc vui, lúc hạnh phúc, hồi hộp, hân hoan, chờ đón một
điều gì đó mới lạ, khi lại mang đến cho con người ta nỗi sợ hãi, hụt hẫng, hay hối
tiếc về những gì đã qua có ai biết cách định nghĩa về thời gian không nhỉ? Khó
lắm!!! Nhưng, có lẽ có người có thể hiểu được cái bản chất thời gian đấy! những con
người ấy, họ biết dùng thời gian của mình để đem lại niềm vui, niềm hi vong nơi
người khác., họ biết "nắm" dòng chảy của thời gian, họ cảm nhận rõ thời gian trôi
ra sao và khó tính như thế nào? Khi mỗi ngày họ vẫn luôn dõi theo sự lớn lên , sự
trưởng thành của bao người. Họ quan sát được cái vô hình của thời gian trong sự
lớn lên từng ngày của những đứa con không phải do chính họ sinh ra. Những con
người ấy mang trong mình một sự ngiêp cao cả_ trồng người, họ chính là những
người mà chúng ta vẫn luôn gọi với một lòng kính trọng và tri ân, hai tiếng rất đỗi
thân thương quen thuộc_ thầy cô.
"Con đò mộc mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây,
Thầy đưa tiếp những đò đầy sang sông."
Thời gian vẫn cứ trôi, những trang giáo án vẫn miệt mài trong đêm, không gian
lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng lật sách, bút viết, tiếng gió thỗi thoảng qua mang chút se
lạnh của màn đêm, tiếng lạch cạch của kim đồng hồ và rồi , tiếng chuông điểm
khoảnh khắc 12 giờ, có lẽ chính lúc này , những con người lái đò vĩ đại ấy đã cảm
nhận rõ nét nhất về thời gian. Thời gian nhìn dáng ngồi soạn bài của thầy cô, mà đi
qua lạng lẽ, vô tình, đệ lại dấu ấn trên mài tóc thầy, đôi mắt cô. Ôi! Thời gian lặng lẽ


mà sao vô tỉnh đến thế? Công ơn lớn lao của thầy cô, chúng con không biết phải
đền đáp như thế nào? Chúng con biết, nhiều lúc đã làm thầy cô buồn lòng , không
vui, chúng con xin hứa sẽ cố gắng học tập hơn nữa để có thể phần nào bù đắp những
lỗi lầm của mình. Cuúng con biết, thầy cô đã phải vất vả như thế nào khi lái một con
đò, bao nhiêu sóng, bao nhiêu gió, thầy cô vẫn một lòng vì chúng con, che chở, dìu
dắt chúng con. Những lú chúng con chùn bước, bàn tay ấm áp của thầy cô lại nâng
đỡ nhẹ nhàng. Những lúc như bất lực, giọng nói truyền cảm lại đến với chung con,
cho chúng ocn thêm nghị lực. Thầy ơi, cô ơi, ngàn lần chúng con cảm ơn người!
Chúng con sẽ cố gắng lắng nghe tiếng thời gian, nắm thật chặt trong tay dòng thời
gian của mình,để có thể bước đến bến bờ thành công như niềm hi vong mà thây cô
dành cho chúng con. Đất nước cho chúng conmột quê hương để thương, để nhớ. cha
mẹ cho chúng con một hình hài, dáng dấp để sống và học tâp. Thầy cô cho chúng
con một nền tảng vững chắc bước vào đời. Nhân ngày 20/11 ngày Hiến Chương Nhà
Giáo VIệt Nam hôm nay, chúng con xin gửi đến thầy cô lờiì chúc tốt đẹp nhất và
lòng tri ân sâu sắc nhất!
1
Tình cảm thầy trò luôn lấp lánh, để lại những ấn tượng trong sáng ban đầu. Nhân dịp cuộc
thi Tri ân thầy cô, VTC News xin giới thiệu một số bài viết cảm động về thầy cô của học
trò.
Thầy ơi, em muốn nói…
(Gửi tặng thầy Đỗ Mạnh Thắng)
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng
sáng soi bước em trong cuộc đời.
Đêm nay, bước chân em ngập ngừng từng bậc, từng bậc. Vẫn những thanh âm ấy, những lời
nhạc trầm, buồn da diết, những lời nhạc thanh thản đến vô cùng khiến mọi nghĩ suy của em
ngưng lại bên thềm ngập lút bóng tối. Em đã nghe những giai điệu ấy, ngỡ như một tiếng vọng
xa xưa với rung cảm đằm sâu trong lòng. Ở đâu đó, miền cảm xúc về thầy trong em dâng đầy
những kỷ niệm. Và em đã đi tìm, tìm giữa mênh mông những ca từ trong trẻo để gửi đến thầy với

tâm niệm: “Cuộc đời này gặp nhau là hạnh phúc”.
Hai năm trôi qua, quãng thời gian ấy quá dài để dòng đời bộn bề khiến người ta quên đi gương
mặt nhau. Nhưng em tin, thầy vẫn có thể nhận ra khuôn mặt em trong bao thế hệ học trò ngày
đó.
Em không giỏi giang, không đặc biệt thậm chí không hương sắc như những nữ sinh khác thầy
từng dạy. Em hiền, hiền như một cây viết, im lặng và mệt mài đổ từng giọt khô hanh giữa mùa
đông năm ấy. Có lẽ vì thế, em nhận được sự quan tâm từ thầy hơn bao giờ hết để đến bây giờ,
bước chân em đi có vấp, cõ ngã, có đau, có khi chệch choạc, cương quyết, lúc yếu đuối, vội
vàng thì những lời thầy dạy ngày nào còn khắc sâu trong từng rãnh nhớ.
Đón nhận cái se lạnh của thời khắc chuyển mùa - thời khắc trút bỏ cái vàng rơi rớt cuối thu để
chìm vào tĩnh lặng của mùa đông, em lại chợt ngỡ ngàng khao khát ngắm nhìn châu Úc rộn ràng
sắc nắng nơi thầy đang làm việc.
Thầy mãi mãi là ánh sáng, những tia nắng diệu kỳ đã đến bên và soi bước em đi. Em thầm cảm
ơn thầy đã dìu dắt em, có mặt bên em để em hiểu tình người mang đầy ý nghĩa như phần mềm
thầy dạy.
Góc nhỏ nơi em ngồi với tấm bảng con trắng tinh vẫn in bóng gương mặt và bàn tay thầy. Phòng
học ấy giờ không hội tụ đầy đủ những gương mặt cũ xưa đã từng hồn nhiên tươi cười mỗi lần
thầy phát âm tiếng Anh, không còn dáng thầy, không còn những cái nheo mày nhẹ nhàng khi em
mắc những lỗi lập trình… Thế nhưng thời gian lại đong đầy trong mắt em bóng hình, giọng nói và
những ân cần thầy để lại cho tất cả mọi người.
Có mấy ai trong lớp quên được những bài tập làm thêm thầy luôn gửi kèm một lời động viên
“Đứa nào làm tốt thầy có thưởng. Cố lên để thành Bill Gates! Đứa nào chưa hiểu… thì hỏi nhé!”.
Mỗi lần mở mail ra nhận bài là một lần nhận thấy lòng thầy lo cho lớp nhiều, nhiều lắm.
Đâu chỉ có thời gian chạy, thầy cũng chạy mệt nhoài để theo từng đứa chúng em. “Thầy ơi, em
hỏi”, “Thầy ơi, lỗi này là lỗi gì”, “Thầy ơi, giúp em”, “Thầy ơi, thầy ơi” bấy nhiêu cái miệng là bấy
nhiêu tiếng gọi thầy thân thương mà lớp dành cho thầy. Mỗi một cái đầu là một bộ máy đầy sáng
tạo khiến thầy phải làm việc không ngừng nghỉ. Vậy mà, con người cao quí ấy vẫn cười ngay cả
khi 10h đêm còn có đứa hỏi bài.
Những ngày tháng đó, với em, là những ngày hạnh phúc và vui nhất, niềm vui ấy đọng thành
những giọt kỷ niệm và nuôi lớn một tình cảm trong em cho đến bây giờ. Ngày thầy nghỉ dạy, cả

lớp đến trung tâm ai ai cũng hỏi vì sao? Ai ai cũng buồn! Em đã từng trách thầy “Đem con bỏ
giữa chợ người” dù trong lòng em đã rơi lệ cho lần chia xa ấy. Tất cả vì tốt cho em, tốt cho thầy,
cho một tổ ấm gia đình - nơi thầy là niềm ngưỡng vọng của những đứa trẻ.
Mùa đông này sẽ lạnh gấp ngàn lần mùa đông năm ấy khi em không còn nhận áo thầy mặc
những khi trời đổ lạnh, hắt buốt giá xuống mặt đường, không còn dáng thầy bên cạnh hướng
dẫn những thuật toán thông minh, không còn những thanh âm trầm ấm mỗi buổi thầy giảng,
2
không còn ánh mắt và sự lo âu tận trái tim thầy gửi riêng cho em.
Ở nơi xa xôi ấy, em mong nắng vẫn vàng lên rực rỡ. Em lặng lẽ ao ước cho con người đang miệt
mài đèn sách ấy được rộn ràng hái những mùa vui về bên gia đình.
Có lẽ, khi mọi khoảnh khắc ngập tràn hạnh phúc trôi đi, điều cuối cùng ám ảnh và đọng lại trong
em vẫn là những cảm xúc thiêng liêng đã soi sáng cuộc đời em.
Thầy ơi, em muốn nói trong trang sách quãng đời sinh viên của em, trong mối tình đầu của em,
trong tình yêu cuộc đời, trong nỗ lực con đường em đi “có ánh sáng con người thầy cao đẹp”.
Cảm ơn thầy, cảm ơn anh đã đi bên em trong những bước đi đầu đời!
(Vietnamnet.vn)
Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm!
Ngày ấy tôi hãy còn là người học trò có tiếng quậy phá và ngỗ nghịch. Đến cả thầy cô giáo cũng
phải dè chừng cẩn thận. Mặc dù là một “ma mới” vừa chân ướt chân ráo bước vào cổng trường
cấp 2, thế nhưng đối với tôi, nội quy, phép tắc của lớp của trường chả là gì cả. Tôi thích gì thì
làm nấy, không quan tâm đến một ai và cũng chẳng sợ một ai “quan tâm” đến mình. Để “chứng
tỏ” và “củng cố” “danh tiếng” đã quá nổi tiếng của tôi ở trường cũ với các thầy cô giáo trường
mới, tôi đã lập ra một kế hoạch rất chi tiết và rõ ràng, bắt đầu bằng việc làm cô giáo chủ nhiệm
của lớp phải “kiêng dè” và “kính sợ” bản thân tôi. Mới thoạt nghe, có lẽ các bạn thấy thật phi lý,
bởi làm sao một học sinh lớp 6 lại có thể vô lễ như thế. Ấy vậy mà tôi đã từng là một người như
thế đấy.
Phải thú thật với các bạn là, ngay cả một thằng nhóc “quỷ quái” như tôi ngày ấy, lúc mới bắt gặp
Cô giáo chủ nhiệm cũng phải giật mình kinh sợ bởi vì trên gương mặt của cô tỏa một thứ “sát
khí” không thể không cảnh giác. Nhưng cái gan “cóc tía” liều mạng được di truyền từ đời ông
sang đời bố, từ đời bố sang đời tôi thì nó vẫn có cái sức mạnh đáng phải nể phục, đó là luôn

luôn đánh tan được mọi sợ hãi, nhưng cái mặt trái “khuyến mãi” đi kèm của nó lại cũng cực kì
đáng sợ : rất thường hay xúi bậy mấy thằng nhóc con con làm nhiều điều xằng bậy, mà ngay cả
ông trời cũng không thể nào can ngăn được. Thế là bất chấp vẻ mặt nghiêm nghị dứt khoát của
cô, tôi vẫn ngấm ngầm thực hiện kế hoạch quỷ quái tinh ma của mình.
Nhưng người tính thì dứt khoát không bằng trời tính. Bao nhiêu “đường lối” hoàn hảo của tôi
vạch ra, ngay cả trò đùa mà tôi thích nhất ở trường cũ là đổ nước xà phòng trước bậu của lớp,
ai xui xẻo đi qua thì coi như cả ngày hôm ấy phải “nằm nhà húp cháo”, đều bị một tay cô làm cho
tan tành hết cả. Hai tháng trời đã trôi qua mà vẫn chưa thu nhận được kết quả nào khả quan, tôi
bắt đầu cảm thấy chán nản và dự định từ bỏ kế hoạch của mình.
Thế rồi, vào một ngày đầu tháng mười một nắng đẹp, gió mát rượi nhưng với tôi, lại là ngày đen
tối: hôm nay có một tiết học “tử hình” : kiểm tra một tiết Toán. Dù rất sợ cô nhìn thấy, thế nhưng
tôi vẫn đánh liều quay cóp. Hành động thậm thò thầm thụt ấy không thể nào qua nổi đôi mắt tinh
anh của cô. Cô chẳng nói chẳng rằng, đi xuống ngay bên cạnh chỗ ngồi của tôi tự lúc nào tôi
không hay và nhìn chằm chặp vào bài kiểm tra đang làm dang dở. Tôi giật mình đánh khẽ ngước
lên, không một chút ngần ngừ, ánh “mắt sắt như dao cạo” của cô lướt qua khuôn mặt tôi thật
nhanh gọn một cách không thương tiếc, làm tôi cữ ngỡ như chính mình vừa bị dao lam “chém”
qua một nhát bén ngọt vậy. Đột ngột như lúc đi xuống, cô trở lại bàn làm việc của mình mà
không thèm nhìn lại phía sau, nơi có một khuôn mặt thường ngày được tiếng ranh ma, giờ đây
đang trắng bệch và túa mồ hôi xối xả. Kể từ ngày hôm đấy, tôi không thể luôn ngừng suy nghĩ về
việc ánh mắt đáng sợ của cô đang chằm chằm theo dõi những bước chân của mình, và cứ mỗi
việc tôi làm, đều bị cô ghi băng lại hết thảy
Tôi tức lắm. Không thể cứ để như thế này mãi được. Tự nhủ trong lòng như vậy, tôi bắt đầu vạch
ra một kế hoạch mới cực kì hoành tráng và công phu hơn hết thảy những bản kế hoạch từ trước
đến giờ. Một bản kế hoạch có thể nói là cực kì hoàn hảo nhưng đồng thời cũng “tàn độc” không
kém … một một tên đồ tể chuyên giết lợn giết gà ( cái này không rõ là tôi có nói quá không đây).
Thứ 7, ngày học cuối cùng của một tuần đầu tháng giêng u ám nặng nề. Tiết học vẫn như mọi
khi, thật nhàm chán và nhạt nhẽo! Bùm, bùm, bùm ! Ye, sắp đến giờ vui rồi đây … Ánh mắt tôi
sáng rực lên như đèn pha xe máy đi đêm.
3
- Các em cứ ở trong lớp, cô ra đây một tí rồi sẽ vào liền !

Cứ như một đứa trẻ vớ được kẹo ngon, tôi chụp ngay khoảnh khắc cô vừa mất hút qua hàng cây
xanh lá um tùm, chạy một mạch lên bàn giáo viên, thò tay vào túi nắm lấy “nó”, nhanh nhẹn đặt
vào giỏ xách của cô. Mỉm cười với chính mình, tôi nhanh nhảu quay lại chỗ ngồi.
- Cô xin lỗi. Chúng ta bắt đầu tiết học mới nào !
Đôi mắt “nham hiểm” của tôi nhìn theo dáng bước của cô. Dường như mọi sự trên thế gian này
đang quay chậm lại, cả con bướm vàng ngoài kia hình như cũng đang bay với tốc độ bằng một
nửa so với vận tốc thông thường, tất cả đều hướng về cô, hướng về khoảnh khác cô đưa tay
vào túi xách …
- ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ !!!!!!!!!
Tiếng hét của cô vang lên khắp trường, tưởng chừng như cả chị Hằng trên cung trăng cũng phải
giật mình hoảng sợ. Khuôn mặt cô thảng thốt và kinh hoàng như một tấm gương thủy tinh mỏng
manh đang vỡ vụn thành từng mảnh. Một tình huống tôi không ngờ tới đã xảy ra : cô ngất xỉu chỉ
sau đó vài giây. Với một giọng run run, tôi cố tự trấn an mình :
- Chỉ là một con chuột thôi mà, chỉ là một con chuột thôi mà !
1 tuần, 2 tuần, 3 tuần … Đã hai tháng rồi kể từ ngày hôm ấy và ngày nào cũng như ngày nấy, tôi
đều thấp thỏm chầu chực nhìn qua ô cửa lớp, mong ngóng được nhìn thấy hình ảnh chiếc tà áo
lụa dài với chiếc xe cọc cạch con con. Vẫn không có gì cả, không có gì cả. Trong đám bạn bè
của tôi, nổi dậy nhiều tin đồn khác nhau về việc cô không đến trường, đứa thì bảo cô bị shock
nên nghỉ dạy, đứa thì bảo cô chuyển công tác v.v. Chả biết đường nào mà lần. Hỏi các thầy cô
giáo khác thì chỉ thấy thầy cô rầu rầu im lặng. Chuyện gì vậy nhỉ ? Cô đi đâu rồi ? Cô đang làm gì
? Cô đang ở đâu ? Tôi không biết. Chỉ biết một điều rằng, cứ mỗi tối tối lúc sao trăng vừa tỏ, hình
ảnh cô hét vang lên trong lớp học cứ hiện về trong cơn mộng mị, kết thúc một giấc ngủ ngắn
ngủi không bao giờ tiếp tục. Bố mẹ tôi cứ ngỡ tôi bị bệnh này bệnh nọ, hết rước ông thầy này về
lại mời ông thầy khác đi, thuốc than, bùa ếm đủ cả, nhưng tôi vẫn cứ rệu rạc sau mỗi giấc ngủ.
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa rồi, tôi tìm đến nhà cô. Nhà cô nằm sâu hút trong một con hẻm
tối tăm, phảng phát nhiều âm khí. Tôi bỗng thấy bước chân mình nặng trĩu tâm tư. Ôi, tôi không
thể tin vào mắt mình được nữa. Cô Mai mạnh mẽ, sắc sảo và nghiêm nghị ngày ấy đâu rồi ?
Thay vào đó, một thân hình gầy gò ốm yếu, xanh xao mệt mỏi, đang nằm trên giường bệnh, thay
thế cho Cô giáo chủ nhiệm một thời của tôi. Trông khuôn mặt bơ phờ và đôi môi tím tái của cô,
tôi không thể cầm được nước mắt.

Thì ra, sẵn có trong người cô là một căn bệnh nan y ác tính không thể nào chữa khỏi: nhiễm
trùng huyết. Người đã mắc phải căn bệnh này thường không có cơ hội sống sót. Hóa ra, dù bao
lâu nay cô vẫn nghiêm khắc với tôi, với lũ học trò quậy phá, nhưng ngày từng ngày cô cũng phải
tự mình chống chọi với những con đau do căn bệnh hành hạ. Dù thể hiện bên ngoài, cô mạnh
mẽ là thế, nhưng bên trong sâu thẳm, cô đã yếu đuối lắm rồi.
Bất chợt, cô giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy tôi, cô liền hỏi :
- Tr. Em đấy à ? Dạo này em vẫn khỏe chứ ?
Tôi bỗng thấy mình thật nhỏ nhen và ích kỉ. Chỉ vì một cái nhìn nho nhỏ của cô thôi, mà tôi đã
làm cho cô phải hoảng sợ. Còn cô thì vẫn không hề một lời oán trách. Thậm chí ngay cả bây giờ,
người đang cần phải chăm sóc và điều trị là cô, mà cũng hỏi han, quan tâm cho một kẻ tệ bạc
như tôi. Những lời nói tôi ấp ủ đã 2 tháng nay, giờ được dòng cảm xúc tuôn trào tạo thành hình
hài của tiếng nói:
- Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm !
Cô không nói gì cả, chỉ lẳng lặng lấy bàn tay gầy gò xanh xao xoa lên mái tóc tôi. Ánh mắt cô
nhìn tôi thật trìu mến. Đột ngột, đôi bàn tay lấm lem bụi phấn ngày nào, bỗng từ từ hạ xuống và
đôi mắt ấm nồng yêu thương khẽ khàng khép lại.
4
Ngày hôm ấy là ngày cuối cùng tôi được gặp cô. Cả lớp tôi, à không, cả trường tôi chứ, đã khóc
thật to, thật nhiều trong ngày đưa tang cô về nơi an nghỉ cuối cùng. Dù cô đã đi xa, nhưng hình
ảnh và nụ cười của cô vẫn mãi mãi khắc sâu và luôn luôn hiện rõ trong lòng tôi như thể mới ngày
hôm qua.
Trong cuộc sống có mấy ai lường được chữ “ngờ”. Đừng vì một phút vội vàng và nông nổi, mà
làm cả cuộc đời ta bị ám ảnh trong niềm hối hận muộn màn. Tôi thật may mắn vì ít nhất, vào
những giây phút cuối cùng, tôi cũng nói được lời xin lỗi cô tôi.
(quynhononline.com)
Cô ơi Cô sống mãi trong trái tim chúng em
Giờ học Hóa đầu tiên, 36 đứa chúng tôi thấp thỏm chờ xem cô giáo hay thầy giáo nào sẽ dạy lớp
mình.
Cô bước vào lớp, 2 lọn tóc đen láy buộc 2 bên, vầng trán bướng bỉnh. Hai mắt cô to tròn, đen láy
và có những tia nắng rực rỡ. Cô có cái miệng cười tươi tắn, chiếc mũi hơi tẹt, nhưng lại hếch lên

tinh nghịch. Cô mặc chiếc áo màu đỏ, có những chấm tròn nhỏ màu trắng.
Chúng tôi thích thú với giờ học Hóa của cô. Cô uốn nắn từng đứa cách làm, giảng giải cặn kẽ
những gì học trò thắc mắc. Cô không bao giờ quát mắng chúng tôi, cùng lắm chỉ trách móc nhẹ
nhàng. Mà mỗi lần trách, mắt cô lại buồn, những tia nắng rực rỡ trốn đi đâu hết.
Đôi khi tôi thấy cô buồn, nhưng nghĩ mình con nít nên không dám hỏi. Ra trường, rồi lên đại học,
rồi đi xa Bao giờ tôi cũng nhớ đến cô, nghĩ đến cô, và nhiều khi tự hỏi tại sao tôi chưa bao giờ
nói với cô điều ấy. Hình như chưa bao giờ tôi nói là tôi yêu quí cô, chưa bao giờ cám ơn cô vì
những gì cô đã làm cho chúng tôi.
Rồi một ngày, tình cờ gặp một đứa bạn học cùng khoá , nó bảo cô bị ung thư, mất rồi. Hình như
lúc đó cô chỉ khoảng 40, nhiều hơn, hay ít hơn, tôi cũng không biết nữa. Kỳ lạ là trước hôm gặp
đứa bạn ở xứ người, tôi lại nằm mơ thấy cô với những tiếng cười giòn tan, với chiếc áo đỏ có
những chấm tròn nhỏ màu trắng, với hai lọn tóc đen láy, với đôi mắt có những tia nắng rực rỡ.
Bây giờ thì chẳng bao giờ tôi còn có thể ngắm cô, nghe cô hát. Cũng chẳng bao giờ tôi có thể nói
với cô rằng tôi yêu quí cô biết nhường nào. Tôi thương cô, và tự trách mình rất nhiều.
Cô tên là Thu!
Hãy nói với các thầy cô những gì mọi người có trong lòng, kẻo rồi như tôi, mãi mãi ân hận, mãi
mãi tiếc nuối!
Dẫu biết thời gian không bao giờ trở lại đúng điểm mút của nó,dẫu biết những kỉ niệm dù có qua
đi thì niềm vui và nỗi buồn vẫn chỉ mãi là sự cảm nhận của riêng mỗi người.Nhưng tìm kiếm và
lưu giữ những hồi ức đẹp luôn là những cảm xúc ngọt ngào nhất…trong lòng mỗi người.
Không một mầm non nào khi sinh ra,lớn lên và chập chững bước vào đời lại thiếu đi bàn tay
chăm lo,tận tuỵ ,một sự quan tâm âm thầm từ những trái tim biết nói…!Bây giờ sự biết ơn không
còn dừng lại ở tấm lòng của cha mẹ mà còn là ở nghĩa cử từ các thầy cô
Ngày hôm nay chúng con về lại trường xưa tìm kiếm những kỉ niệm về một thời không thể
quên…Ngôi trường vẫn còn đó,hàng ghế đá,bục giảng và những nét phấn không thể phai
nhoà,những hàng cây ngày nào giờ có lẽ không thay đổi nhiều,nhưng lòng bất giác chùng xuống
vì tóc thầy đã điểm bạc.Thầy-với ước mơ nuôi dưỡng những mầm non…thầy vẫn còn đó và trái
tim thật dịu dàng.Con cảm nhận được ánh mắt thầy mãi hiền từ dõi theo chúng con.Và con thầm
nghĩ,vì thời gian cứ mãi trôi không chờ đợi một ai nên có lẽ những gì chúng con có thể làm được
là mãi trân trọng sự hi sinh từ thầy-một sự hi sinh cao cả.

5

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×