Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Điều quên nói với con doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (130.89 KB, 4 trang )

Điều quên nói với con
















Ảnh: Images
Trong những từ mang âm hưởng ngọt ngào nhất của
tiếng Việt mình, có ba tiếng “ngày khai trường”.
Thế hệ của ba, cứ hè đến là lẩm nhẩm “ôi tất cả mùa xuân
trong mùa hạ”, rồi đến tháng chín nắng vẫn hanh vàng của
phương Nam là quen giọng “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá
ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây
bàng bạc…”.
Trừ những ngày khai trường thời tiểu học đã trôi tuột đâu
đó khỏi ký ức, trí nhớ ba vẫn lưu giữ đủ bảy ngày khai
trường thuở trung học, và đến nay vẫn còn tiếc sao không
có lần thứ tám, thứ chín, thứ mười…
Thế hệ của con, bước vào đời trung học cùng với những lời
nhắc nhở: “Chương trình năm nay nặng lắm đó”, “Nhớ hỏi


cô lớp học thêm nhé”, “Kiểm tra có khẩu trang y tế trong
cặp chưa”, “Đừng mua thức ăn ở cổng trường”… Nhưng
điều cần nói nhất thì ba và mẹ đều quên: “Con đang bước
vào những ngày đáng nhớ nhất”.
Chúng ta đều nhớ rõ từng chi tiết của ngày cả nhà mình đi
Hồ Tràm, đi Vũng Tàu, đi Ninh Chữ… chứ khó nhớ nổi
ngày trước đó ba và con hì hục bơm phao cho em thế nào,
mẹ đi chợ mua những thức ăn gì để đem theo… bởi hình
như đó là một ngày không đáng nhớ. Ừ, có những ngày
không đáng nhớ bằng những ngày khác thật, nhưng không
hề có những ngày gọi là đáng sống hơn những ngày còn lại.
Ba tin lời của một nhà thơ Nga, rằng “Con người sinh ra để
sống chứ không phải để chuẩn bị sống”, chứ không tin rằng
cần có những năm tháng ép mình khổ hạnh với chữ nghĩa
để đầu tư cho danh vọng xênh xang ở tương lai, cần hy sinh
đoạn đời bé nhỏ này cho một phần đời thênh thang khác,
càng không tin phải chắt bóp dè sẻn ở kiếp này để được thả
tay phóng túng ở kiếp sau…
Ba đã từng có những ngày ngồi trong lớp học, nhìn ra
khoảnh nắng nhỏ ngoài hành lang mà không ngừng mơ về
một bầu trời bao la. Giờ đây, khi đã biết đủ về bầu trời, ba
mới hiểu chẳng khoảng trời nào mênh mông bằng vệt nắng
nhỏ nhoi ở sân trường.
Mới hiểu rằng những đứa bạn học ngày ấy mới thật là bạn,
những người thầy ngày ấy mới thật là thầy, và bài học của
cuộc đời thì không ngọt ngào như những gì ba học được
trong bảy năm hoa niên.
Hãy nhớ con đến trường là để sống, để nô đùa nghịch
ngợm, để khóc cười với bạn, chứ không chỉ để học. Không
có ngày nào không đáng sống, vậy hãy sống trọn vẹn từng

ngày trung học, con nhé.

×