Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.94 KB, 4 trang )
Thuật Nói Chuyện Hàng Ngày
Hoàng Xuân Việt
Chương 4
Đừng Có Giọng
"Thầy Đời"
Bạn có biết thứ người hay làm cái mà người ta gọi là "sư tàng" không?
Khi nói chuyện với bạn. Họ không kể gì đến đầu óc tinh tế và vốn kiến
thức của bạn. Họ lấy làm hãnh diện là họ ăn nói như bậc thầy. Bạn trình
bày ý kiến của bạn về một vấn đề, nhanh như chớp, họ chụp lời bạn, tán
rộng lời bạn nói, họ cắt nghĩa lăng nhăng, dẫn chứng hết danh nhân này
đến sách báo kia. Họ nghị luận, phê bình, chỉ trích bạn, bĩu môi chê ý
kiến của bạn là chủ quan, là sai lạc. Trước mặt họ, bạn có cảm tưởng
mình đang đứng trước một vị giáo sư nghiêm khắc ở trường đại học. Họ
có bộ mặt ra vẻ oai nghiêm, mắt họ tỏ ra suy nghĩ, tay họ múa và miệng
họ thao thao thuyết trịnh trọng như một bậc thầy đạo mạo với đứa học
trò còn măng xuân. Họ thích quan trọng hóa những vấn đề bạn đưa ra, ý
kiến bạn, họ bất chấp.
Họ tự nhiên cảm thấy có bổn phận ăn nói bằng giọng kẻ cả, thông thái
để bạn đọc theo. Có nhiều chuyện, bạn hỏi họ, có ý để họ nói sơ qua một
chút là đủ, nhưng họ lại đưa ra mọi chi tiết dong dài để chứng minh. Khi
nói chuyện cần đề cập nhiều vấn đề cho vui, nhưng với họ bạn phải thất
vọng. Họ chụp câu hỏi hay lời bàn của bạn, rồi họ nói không cho bạn trả
lời, họ chỉ bàn một vấn đề, tán rộng vấn đề ấy đến đỗi bạn bắt mệt và xin
chịu họ. Không kể bạn có đồng ý với họ hay không, có cảm tình với họ
hay không? Họ cứ đường đường đem giọng quả quyết, đanh thép ra chọi
thẳng vào mặt bạn. Họ hay nói " nghe kịp không? Hiểu chưa? Có phải
vậy không?". Họ cũng thích nói một cách rắn rỏi "như thế này, như thế
này". Nói tắt, họ biến nơi nói chuyện thành một lớp học nghiên cứu
những vấn đề nát óc, mà ông thầy là một người vô lễ, độc đoán. Thiệt
quả là một thứ người rất kém lương tri nên chả trách kẻ xung quanh