BÀI PHÁT BIỂU TRI ÂN THẦY CÔ
Kính thưa quý vị đại biểu, quý quan khách, kính thưa quý thầy cô,
quý phụ huynh và các bạn học sinh thân mến.
Em là Dương Thúy Vân, học sinh lớp 12k1, xin được thay mặt các
bạn có mặt trong buổi lễ hôm nay gửi lời tri ân đến các thầy, các cô –
những người đã khai sáng tri thức và dìu dắt chúng em suốt ba năm
cuối cấp.
Ba năm đối với một đời người tuy không dài, nhưng đối với chúng
em, một nửa trẻ con, một nửa người lớn thì lại đầy ắp kỉ niệm đáng
nhớ với trường lớp, thầy cô và bạn bè. Giữa miền kí ức đó, niềm vui,
nỗi buồn, những vụng dại trẻ thơ và những tiếng cười hồn nhiên
trong trẻo cũng đủ để mỗi chúng em ôm ấp, nâng niu. Và có lẽ trong
mỗi chúng em luôn tồn tại sự kính yêu, trân trọng đối với thầy cô,
những bóng cả soi sáng không chỉ một quãng đời mà có thể là cả
một cuộc đời.
Ngày qua ngày, thời gian cứ trôi đi âm thầm, lặng lẽ, nhưng lại dứt
khoát không chút đắn đo.Bản chất thời gian là thế, đôi khi mang đến
những niềm vui, những khoảnh khắc hạnh phúc, rồi cũng có lúc
khiến con người ta hụt hẫng, chơi vơi, tiếc nuối cho những gì đã
qua…Cảm ơn thầy cô, vì thầy cô đã dành trọn thời gian của đời mình
để mang lại niềm vui, niềm hi vọng nơi người khác, đã gieo trồng
những mầm sống và vun tưới đến ngày nên cây. Mỗi ngày, thầy cô
dõi mắt vào khu vườn của mình, cảm nhận sự lớn lên, sự trưởng
thành của bao người. Lúc vun tưới, lúc trông nom, lúc chở che cho
chúng em trước những bão giông cuộc đời, thầy cô là những người
tiếp thêm nhựa sống cho chúng em vươn cao hơn, xa hơn, để
hướng tới vòm trời ước mơ, hướng tới cuộc sống muôn màu, muôn
vẻ…
Một lớp học nho nhỏ
Bàn ghế cũng đơn sơ
Thầy cô em bình dị
Ươm mầm xanh ước mơ
Thầy cô đã thấy được dòng chảy vô hình của thời gian trong sự lớn
lên từng ngày của những đứa con không cùng huyết quản. Từng
ngày, thầy cô vẫn miệt mài với sự nghiệp cao cả: TRỒNG NGƯỜI.
Các bạn, hãy cùng tôi dành trọn thời khắc này để nghĩ nhiều hơn,
biết ơn nhiều hơn về những người thầy, người cô đã dìu dắt, đã bao
dung và tha thứ cho tuổi trẻ chúng ta, đã đón nhận chúng ta với vòng
tay yêu thương, dẫu chúng ta đã và đang mang những xốc nổi, sai
lầm. Tôi tin rằng, mỗi chúng ta dù đôi lúc có những biểu hiện bồng
bột, trong chúng ta vẫn tồn tại một đứa trẻ ngoan. Đứa trẻ ấy nói với
con người mang hình hài 18 tuổi rằng: “Thời gian được sống, được
lắng nghe, được khuyên bảo, thậm chí là được khóc, được tủi khi
thầy cô trách mắng đã khép lại thật rồi. Hãy nhớ lại những kỉ niệm
ấm áp nhất, và cũng đừng quên những lỗi lầm mình trót gây ra. Hãy
nhớ, để sống tốt hơn, để còn nghe trái tim mình nóng ấm và chật
chội những yêu thương.”
Không ai dám đong đếm sự cho và nhận mà thầy cô đã trải qua, bởi
lẽ, những gì cho đi là quá nhiều: tuổi trẻ, tri thức, tình yêu thương, sự
quan tâm…Còn những gì nhận lại đôi khi lại nghiệt ngã, khiến ta nhói
lòng: đó là sự vô tâm, hờ hững và thậm chí là cách cư xử không phải
lẽ của chúng ta. Là học sinh, ai cũng có lúc than trách và cho rằng
thầy cô của chúng ta sai, còn cái tôi tràn đầy sức sống của mình là
đúng. Chúng ta thường hay bảo thầy cô không hiểu, không thông
cảm cho chúng ta, nhưng có bao giờ chúng ta giải bày những nỗi
niềm trong lòng mình với thầy cô một cách lễ phép nhất không? Hay
là khi cảm thấy cái tôi của mình bị tổn thương, chúng ta mặc nhiên
cho mình cái quyền làm tổn thương lại chính trái tim những người
luôn yêu thương và quan tâm mình? Ai cũng thích thầy cô dễ tính,
nhưng tại sao mãi đến giờ phút này mới có người trong chúng ta
nhận ra rằng những thầy cô tỏ ra khó tính vẫn luôn sẵn sàng dành
cho chúng ta những điều ấm áp nhất? Thầy cô vẫn luôn trao ban,
còn chúng ta đôi lúc hờ hững đi qua để rồi không nhận thấy. Các
bạn, bây giờ vẫn là chưa muộn để chúng ta kịp nhìn lại những khuôn
mặt thân thương ấy, để chúng ta nhận ra rằng mỗi chúng ta đều
không hề bị bỏ rơi, kể cả khi chúng ta chưa đủ ngoan. Hãy nhận ra,
để chúng ta kịp xin lỗi…và biết ơn…
Thưa thầy, thưa cô, đối với con, thầy cô không là người lái đò lặng
thầm đưa khách qua sông. Bởi lẽ không có người lái đò nào lại đưa
khách bằng cả trái tim và tình thương của mình, cũng không có
người lái đò nào quan tâm, bảo ban, tận tụy đến thế, không có người
lái đò nào la rầy, dạy dỗ khi khách sang sông vướng phải sai lầm…và
càng không có người lái đò nào sẵn sàng nâng chúng con những khi
vấp ngã, chắp cánh cho những ước mơ của chúng con. Với chúng
con, hai tiếng “thầy cô” giản dị mà thiêng liêng, xin cho phép chúng
con được định nghĩa: ”Thầy cô là những người chúng con rất đỗi
kính yêu”.
Chúng con biết rằng, nhiều lúc thầy cô đã buồn lòng, giờ đây chúng
con chỉ biết hứa sẽ cố gắng hết mình trong hai kì thi quan trọng sắp
tới để có thể phần nào bù đắp lỗi lầm của mình. Chúng con hiểu,
thầy cô đã phải vất vả thế nào để dìu dắt chúng con. Chúng con cũng
tin rằng, giọng nói ấm áp, ánh mắt trìu mến của thầy cô đã có ý nghĩa
to lớn, giúp chúng con có thêm niềm tin để bước đi trên con đường
thành nhân, thành danh. Chúng con biết ơn, nhưng cũng không bao
giờ đền đáp hết được công ơn to lớn của thầy cô. Thầy cô ơi, chúng
con xin cảm ơn người! Chúng con sẽ nắm thật chặt trong tay dòng
thời gian của chính mình để có thể cập bến thành công như niềm
mong đợi mà thầy cô dành cho chúng con.
Quê hương đã cho chúng con một câu hò, điệu hát để thêm yêu,
thêm nhớ.
Cha mẹ đã cho chúng con một dáng dấp, hình hài để sống, để vươn
lên và yêu thương.
Và thầy cô là những người đã cho chúng con hành trang, đôi cánh để
bay vào cuộc đời mênh mông này.
Sẽ có những lúc chúng con vấp ngã hay gặt hái thành công trên
trường đời, nhưng dẫu thế nào đi nữa, một khoảnh khắc nào đó, kỉ
niệm về trường xưa ùa về, hình bóng thầy cô vẫn sống mãi, vẫn là
động lực thôi thúc bước chân con thêm vững vàng.
Xin hãy yêu và tin chúng con một lần nữa, để chúng con biết rằng,
mãi mãi, chúng con vẫn là những cô cậu học trò bé dại, thèm một
vòng tay yêu thương, che chở của thầy cô.
Chúc thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, và luôn hạnh phúc trên con
đường khai sáng của mình.
Xin trân trọng kính chào.