Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (141.14 KB, 3 trang )
“Tôi đã có giấc ngủ bình yên”
TTO - Tôi năm nay chỉ mới 26 tuổi; là con một trong gia đình, không có ba, bao nhiêu
tình thương mẹ dành hết cho tôi. Có thể nói, hư cũng là tôi mà ngoan cũng do tôi. Tôi
có cái cứng đầu của một đứa con ích kỷ, có cái kiêu hãnh của một đứa con nhiều tình
thương, đôi khi đã hình thành một tính cách xem thường người khác trong tôi.
Trái tim và nụ cười rộng mở với những em bé của những thành viên trong chuyến đi thiện
nguyện ở An Giang
Tôi được mẹ cho ăn học đàng hoàng và nói một cách công bằng, tôi biết mình có tài, tuy
không phải là một tài năng quá đặc biệt.
Tôi biết mình không xấu, ít nhất là cũng ưa nhìn, tất cả niềm tin vào bản thân khiến tôi có
phần kiêu ngạo với cuộc đời. Bạn bè thường nghĩ tôi là người rất giỏi, có nhiều tài, đồng
nghiệp thường nghĩ tôi là ứng cử viên sáng giá cho những đề bạt của cấp trên, hàng xóm
luôn lấy tôi làm gương cho con cháu của họ.
Cho đến một ngày, mọi cố gắng trong sự nghiệp, lẫn trong tình cảm, phút chốc đổ sập trước
mắt tôi. Tôi vội vàng quyết định đời mình bằng nhiều ngã rẽ khác nhau, nhưng lẽ dĩ nhiên,
những gì đến vội vàng cũng ra đi vội vàng. Rốt cuộc tôi chẳng còn lại gì ngoài hai chữ “thất
nghiệp”, “thất tình”, 2 chữ mà tôi vốn vô cùng khinh rẻ.
Tôi đau đớn, dằn vặt đến gầy rạc người. Không đêm nào tôi ngủ an giấc, bất cứ lúc nào
nghĩ về những chuyện đau lòng đó là nước mắt cứ chảy ròng ròng, dù đang đứng giữa đám
đông.
Tôi phân tích, tìm kiếm, quay quắt không hiểu mình đã sai ở đâu. Tôi thất vọng và căm ghét
cái bản thân kiêu hãnh của mình. Tôi của ngày nào, tự tin, lạnh lùng và ngang bướng giờ
đây mềm nhũn như một con sò, vẫn ẩn mình trong lớp vỏ cứng nguỵ tạo, nhưng bên trong,
tôi đau đớn và buông xuôi, để mặc mọi chuyện ra sao thì ra.
Vô tình tôi biết đến một hành trình: một chuyến đi An Giang 2 ngày kết hợp cùng đại lễ Phật
đản. Điều quan trọng đây không phải là chuyến du lịch thông thường, mà là chuyến công tác
của một tổ chức từ thiện: đoàn y bác sĩ từ thiện về An Giang khám chữa bệnh cho người
dân nghèo.
Chuyến đi đúng là vất vả. Mưa xối xả trên những con đường quê lầy lội; ngủ nhờ trong
những nhà dân xập xệ, ăn cơm chay và ngủ trên tấm phản nhà chùa. Tất cả những khó
khăn đó chẳng có ý nghĩa gì khi tôi chứng kiến những em bé tật nguyền, những cụ già lọm