Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Tôi đã có giấc ngủ bình yên.doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (141.14 KB, 3 trang )

“Tôi đã có giấc ngủ bình yên”
TTO - Tôi năm nay chỉ mới 26 tuổi; là con một trong gia đình, không có ba, bao nhiêu
tình thương mẹ dành hết cho tôi. Có thể nói, hư cũng là tôi mà ngoan cũng do tôi. Tôi
có cái cứng đầu của một đứa con ích kỷ, có cái kiêu hãnh của một đứa con nhiều tình
thương, đôi khi đã hình thành một tính cách xem thường người khác trong tôi.
Trái tim và nụ cười rộng mở với những em bé của những thành viên trong chuyến đi thiện
nguyện ở An Giang
Tôi được mẹ cho ăn học đàng hoàng và nói một cách công bằng, tôi biết mình có tài, tuy
không phải là một tài năng quá đặc biệt.
Tôi biết mình không xấu, ít nhất là cũng ưa nhìn, tất cả niềm tin vào bản thân khiến tôi có
phần kiêu ngạo với cuộc đời. Bạn bè thường nghĩ tôi là người rất giỏi, có nhiều tài, đồng
nghiệp thường nghĩ tôi là ứng cử viên sáng giá cho những đề bạt của cấp trên, hàng xóm
luôn lấy tôi làm gương cho con cháu của họ.
Cho đến một ngày, mọi cố gắng trong sự nghiệp, lẫn trong tình cảm, phút chốc đổ sập trước
mắt tôi. Tôi vội vàng quyết định đời mình bằng nhiều ngã rẽ khác nhau, nhưng lẽ dĩ nhiên,
những gì đến vội vàng cũng ra đi vội vàng. Rốt cuộc tôi chẳng còn lại gì ngoài hai chữ “thất
nghiệp”, “thất tình”, 2 chữ mà tôi vốn vô cùng khinh rẻ.
Tôi đau đớn, dằn vặt đến gầy rạc người. Không đêm nào tôi ngủ an giấc, bất cứ lúc nào
nghĩ về những chuyện đau lòng đó là nước mắt cứ chảy ròng ròng, dù đang đứng giữa đám
đông.
Tôi phân tích, tìm kiếm, quay quắt không hiểu mình đã sai ở đâu. Tôi thất vọng và căm ghét
cái bản thân kiêu hãnh của mình. Tôi của ngày nào, tự tin, lạnh lùng và ngang bướng giờ
đây mềm nhũn như một con sò, vẫn ẩn mình trong lớp vỏ cứng nguỵ tạo, nhưng bên trong,
tôi đau đớn và buông xuôi, để mặc mọi chuyện ra sao thì ra.
Vô tình tôi biết đến một hành trình: một chuyến đi An Giang 2 ngày kết hợp cùng đại lễ Phật
đản. Điều quan trọng đây không phải là chuyến du lịch thông thường, mà là chuyến công tác
của một tổ chức từ thiện: đoàn y bác sĩ từ thiện về An Giang khám chữa bệnh cho người
dân nghèo.
Chuyến đi đúng là vất vả. Mưa xối xả trên những con đường quê lầy lội; ngủ nhờ trong
những nhà dân xập xệ, ăn cơm chay và ngủ trên tấm phản nhà chùa. Tất cả những khó
khăn đó chẳng có ý nghĩa gì khi tôi chứng kiến những em bé tật nguyền, những cụ già lọm


khọm, hom hem, không con cháu, những mảnh đời bất hạnh không kể xiết …
Đoàn từ thiện chúng tôi khám bệnh và phát thuốc cho bà con nghèo gần một ngày trời, mồ
hôi nhễ nhại, chân mỏi nhừ. Tôi không phải là bác sĩ, nhưng khi trao thuốc cho một bà cụ
cụt tay, tôi thật sự không khỏi xúc động, Bệnh nhân rất đông, nhưng tôi đã ngồi bên bà để
hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của bà. Cuối cùng tôi quyết định tặng thêm cho bà một số tiền,
nhỏ thôi nhưng tôi biết bà vui lắm, còn tôi, tôi thấy lòng mình rất nhẹ …
Một bà cụ khó khăn vẫn có nụ cười hồn nhiên với cuộc sống
Tối, khẽ cựa mình trên nền gỗ, tôi cảm thấy lưng đau nhói, vì ở nhà quen nằm nệm. Tôi nằm
và suy nghĩ về những gì vừa làm vào buổi chiều đó. Tôi bắt đầu cảm nhận thật ra mình
chưa làm gì được cho ai bao nhiêu nhưng lại “nhận” được rất nhiều… Tự nhiên, tôi thấy
lòng mình ấm lại.
Đêm đó, giữa tiếng muỗi vo ve, tôi đã tìm lại được giấc ngủ bình yên sau bao nhiêu tháng
trằn trọc.
Sau chuyến đi đó, tôi tự cảm thấy bản thân mình thay đổi nhiều lắm. Ngày trước, tôi tự hào
rằng nếu ai nói với tôi về một cuốn sách triết lý nào đó, tôi có thể cười mỉm và nói “À, tôi đọc
rồi”. Và quả thật, tôi có đọc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng khi bản thân mình ở trong
hoàn cảnh đó, để ứng xử đúng như lời khuyên sống đẹp trong sách.
Từ đó, tôi đã trở thành một thành viên tích cực của đoàn. Tôi biết, lòng tôi vẫn còn đó nhiều
nỗi đau, cũng như mọi người, ai sống mà không mang một tâm sự nào đó. Nhưng trên
những chuyến xe đó, dù là anh bác sĩ, là chị công nhân hay một người trẻ như tôi đều có
một điểm chung: trái tim thiện nguyện; luôn mong muốn san sẻ những gì mình có cho những
mảnh đời kém may mắn hơn mình.
Tôi đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời qua một chuyến đi như thế: biết mở lòng, biết cảm
thông và biết chia sẻ.

×