Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (111.58 KB, 4 trang )
Dạy con phê bình tế nhị
“Màu này xấu quá, mẹ đừng mặc nữa!”, “Tóc mẹ uốn xù ghê lắm!”…
Những lời bình phẩm vô tư của bé Ngọc làm cho chị An tức giận quát con
bé: “Con nít biết gì mà chê với khen”.
Thực ra, những lời nhận xét của bé Ngọc rất chân thật, thể hiện sự
phát triển nhận thức về thẩm mỹ của trẻ. Nói ra điều đó không có nghĩa là bé
Ngọc cố làm tổn thương mẹ. Vì thế, trong trường hợp này chị An không nên
la mắng con, mà cần giúp bé Ngọc biết cách thể hiện suy nghĩ của mình, phê
bình một cách tế nhị để người khác dễ chấp nhận và tiếp thu.
Ở độ tuổi 6-10, trẻ không chỉ tiếp thu mà còn muốn thể hiện sự quan
tâm, ý kiến của mình dành cho người thân, nhất là bố mẹ. Bố mẹ đừng chờ
đến khi con lên tiếng nhận xét mà trước đó, hãy nói chuyện, giải thích mọi
điều liên quan đến “bình luận, bình phẩm” cho con hiểu.
Khi sinh con gái đầu lòng tôi cũng chưa có kinh nghiệm về cách nuôi
dạy con nên hay bị con “bình phẩm” tương tự như bé Ngọc. Mùa Noel khi
con gần bảy tuổi, ở nhà làm gì chúng tôi cũng cho bé Ti tham gia, trong đó
có việc trang trí cây Noel. Đến khi qua nhà ông bà nội, vì ông bà già nên
không thể trang trí cây thông phía trên cao, con bé thấy liền chê ngay: “Ông
bà trang trí gì mà xấu quá, trên thiếu, dưới thừa!”. Nghe con bé nói ông bà
phì cười, nhưng đó là lần đầu tiên con bé biết góp ý nên tôi bắt đầu lo lắng.
Lần thứ hai, một người bạn của tôi đến chơi. Cô ấy vừa mua được
chiếc đầm trắng thật xinh, sau khi mặc thử cho tôi xem, cô ấy hỏi con bé:
“Dì Hạnh mặc đẹp không con?”. Lập tức con gái tôi trả lời: “Dạ… dì Hạnh
mập quá à, mặc không có đẹp!”. Con bé nói rất đúng, vì dáng cô bạn tôi cao
lớn, lại mặc màu trắng nên trông cô ấy hơi mập ra. Tôi đã giải thích cho con