Thân phận con người trong truyện ngắn "Hoá thân" của Franz Kafka
NGUYỄN THỊ GIANG CHI
F.Kafka là một trong những nhà văn lớn nhất của thế kỷ XX,
một hiện tượng văn học rất phức tạp, có ảnh hưởng rộng lớn đối
với tiến trình phát triển của văn học thế giới, đặc biệt là ở
phương Tây.
Ông sinh năm 1883 tại Praha và mất năm 1924 tại một
nhà điều dưỡng ở Áo, là nhà văn Tiệp Khắc nay là Séc)
gốc Do Thái, nhưng phần lớn cuộc đời lại gắn bó với
Viên (lúc bấy giờ thuộc đế chế Áo - Hung), viết bằng
tiếng Đức. F.Kafka sáng tác không nhiều, ba tiểu thuyết
và hơn mười truyện ngắn. Chỉ với một số lượng tác
phẩm khiêm tốn như thế, Kafka đã thực sự làm một
cuộc cách tân to lớn trong văn học nghệ thuật. Những
đóng góp của ông biểu hiện trên hai phương diện: cách
cảm nhận mới mẻ về con người, cuộc sống và những phương thức biểu hiện độc đáo,
sáng tạo. Có thể nói rằng, Kafka đã là người mở đầu cho khuynh hướng viết về thân
phận con người trong xã hội phi lý. Ông là người đã sớm có những cảm nhận sâu sắc và
thấm thía về sự tha hoá, nỗi lo âu, sự lưu đày và cái chết của con người thời hiện đại, về
việc thế giới ngày càng trở nên vô hình và bí ẩn, về sự thù địch của hoàn cảnh đối với
con người. Truyện ngắn "Hoá thân" (1) đã xây dựng được một hình tượng đầy ám ảnh
về thân phận con người cô đơn, lạc loài phải sống kiếp lưu đày ngay trong ngôi nhà
thân yêu của mình.
G. Samsa - nhân vật chính của truyện - vốn là một nhân viên chào hàng cần mẫn và
nghiêm túc, là chỗ dựa và niềm tự hào của gia đình , song một sáng tỉnh dậy, Samsa
"thấy mình đã biến thành một côn trùng khổng lồ. Lưng anh rắn như thể được bọc một
lớp giáp sắt, anh nằm ngửa dợm nhấc đầu lên nhìn thấy bụng mình khum tròn, nâu bóng
phân chia làm nhiều đốt cong cứng đơ, tấm chăn bông đắp trên bụng đã bị xô lệch, gần
tuột hẳn. Chân anh nhễu ra, mảnh khảnh đến thảm hại so với phần còn lại của thân hình
to đùng, vùng vẫy bất lực trước mắt anh". Và tiếp đó là những chuỗi ngày ê chề, đau
khổ và bi đát của Samsa. Những người thân trong gia đình, từ bố, mẹ tới cô em gái
Grete mà anh vô cùng yêu quý bỗng dưng trở thành những người xa lạ: họ khiếp sợ,
khinh bỉ và căm thù anh. Còn anh, sau cuộc hoá thân, đã có dịp để ngẫm nghĩ lại cuộc
đời mình - cuộc đời mà trước đây, mải miết chạy theo guồng quay của cuộc sống,
dường như chưa bao giờ anh kịp suy nghĩ. Từ đôi mắt họ, anh mới choàng tỉnh ra bao
nhiêu điều: anh nghĩ tới những người bạn đồng nghiệp "sống như cung tần mĩ nữ
mình chạy suốt sáng quay lại khách sạn để ghi số các đơn hàng, thấy chúng mới ngồi
vào bàn điểm tâm". Anh nghĩ tới lão chủ dị bợm và tự dưng chán ghét cái nghề của
mình, anh nghĩ tới mẹ, em gái và bố, đặc biệt là bố, sao lại có sự thay đổi nhanh đến
như vậy, "đây có đúng là người cha mà anh đã từng hình dung Bố anh, người thường
mệt mỏi nằm bẹp trên giường , người thường khoác áo ngủ nằm dài trên tràng kỷ
không thể đứng dậy nổi ", vào những dịp hiếm hoi ra đường "ông quấn kín người
trong chiếc áo bành tô dầy cộm, lê bước nặng nhọc với sự trợ giúp của chiếc gậy cán
cong ". Giờ đây, đứng trước mặt anh là một người đàn ông đường bệ và đầy uy quyền,
tin rằng "để đối xử với anh thì chỉ có những biện pháp hà khắc nhất mới thích hợp".
Mọi sự nỗ lực của Sạmsa nhằm làm cho mọi người hiểu mình, nhằm bày tỏ tình cảm
đối với những người thân, chỉ càng đào sâu thêm hố ngăn cách: từ sự kinh hoàng, sợ hãi
trước sự biến dạng của anh, mọi người chuyển sang thái độ ân cần, thương hại, rồi
nhanh chóng trở nên thờ ơ và cuối cùng hoàn toàn trở nên xa lạ, không những thế họ
còn xem anh như một vết nhơ, một nỗi nhục nhã, một sự đe doạ đối với cuộc sống của
mình. Cả gia đình tỏ ra nhẹ nhõm, sung sướng như trút được gánh nặng trước cái chết
của anh. Chúng ta hãy chú ý tới chi tiết này, chi tiết nói về sự nỗ lực của Samsa vượt
lên trên mọi nỗi đau thể xác, sự mặc cảm xấu hổ về hình hài của mình để lết đến bên
cạnh cô em gái, tìm cách an ủi, động viên cô khi cô chơi đàn, tâm sự với cô về những
dự định tốt đẹp của anh dành cho cô Song những tình cảm đẹp đẽ ấy của anh không
những không ai cảm nhận được, không ai hiểu được, mà hành động của anh còn là
nguyên cớ làm bùng lên sự giận dữ của cả nhà, dẫn đến quyết định: anh phải chết. Rõ
ràng, Samsa và gia đình, đồng loại đã là những con người hoàn toàn xa lạ. Họ không
cùng một "kênh" giao tiếp, họ thuộc về những thế giới khác nhau.
Cảm giác xa lạ của con người về thế giới còn được đẩy lên một mức cao hơn - sự xa lạ
với chính mình. Hình tượng đầy ám dụ - G. Samsa bị biến thành bọ, chính là biểu tượng
bi đát về sự tha hoá, lạ hoá của con người. Không những không cắt nghĩa được thế giới,
mà ngay với chính bản thân mình, con người cũng không thể hiểu nổi. Cuộc sống sẽ đi
về đâu, khi ngay cả chính mình cũng không còn là mình, không thể tự lí giải - mình là
ai?
Trong đời sống tinh thần người phương Đông, với cái nhìn nhất thể về vũ trụ, với quan
niệm "thiên nhân tương đồng", con người dù cô đơn vẫn còn có một điểm tựa tinh thần,
đó chính là thiên nhiên. Đến với thiên nhiên, hoà mình trong đó, con người không chỉ
tìm được sự thảnh thơi trong tâm hồn, mà còn có cảm giác như được trở về với ngôi nhà
thân yêu, đầy ấm cúng của mình. Vì thế, khi muốn diễn tả sự cô đơn cực độ, các nhà
thơ cổ phương Đông thường đặt con người trong một không gian rộng lớn vô biên, xa
lạ. Ở đó, họ không tìm thấy một hình ảnh gì thân thuộc, gần gũi với mình, con người
như lạc vào một không gian, một thời gian nằm ngoài dòng chảy của cuộc đời. Bài thơ
bất hủ của Trần Tử Ngang cũng phần nào nói lên điều ấy: "Tiền bất kiến cổ nhân. Hậu
bất kiến lai giả. Niệm thiên địa chi du du. Độc thương nhiên nhi thế hạ" ("Đăng U Châu
đài ca").
Như vậy, nếu như trong nghệ thuật phương Đông, nỗi cô đơn của con người thường
được tô đậm trong sự đối lập với không gian mênh mông xa lạ, thì trong sáng tác của
F.Kafka cũng như các nhà văn chương Tây sau này, con người cô đơn, lạc lõng ngay
trong những không gian quen thuộc và gần gũi nhất. Con người xa lạ ngay giữa cuộc
sống cộng đồng, xa lạ với người thân, thậm chí với chính mình. Vì thế, dù hình ảnh con
người cô đơn, lạc lõng vốn không phải là hoàn toàn mới mẻ, lạ lẫm trong đời sống văn
học song đến Kafka, nó vẫn tiếp tục tạo nên những xúc động lớn lao.
N.T.G.C