Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Là bố mẹ thì không cần phải xin lỗi ppsx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (120.28 KB, 5 trang )

Là bố mẹ thì không cần
phải xin lỗi




Chị Thư bực tức khi đi làm về, nhìn thấy bãi chiến trường những đồ
chơi mà cậu con trai 4 tuổi bày ra khắp phòng khách.
Và trên mặt bàn, chiếc bình thủy tinh cao cấp do một người bạn tặng
chị trong ngày cưới đã không còn. Chỉ còn lại là những mảnh vỡ tung tóe
dưới sàn nhà. Vừa lúc đó thì cậu con trai từ ngõ chạy vào. Thấy mẹ, Cu Bin
cười hớn hở, reo lên: “ Ah! Mẹ về! Mẹ về!
Khi bố mẹ mắc lỗi và không chịu xin lỗi con
Đang cơn bực mình, chị Thư quát ầm lên: “Mẹ mẹ con con cái gì!
Nhìn lại xem con đã làm gì ở cái nhà này.” Rồi chị chỉ vào đống đổ vỡ tan
tành: “Cái gì đây? Con chơi bời kiểu gì thế hả? Cu Bin nhìn mẹ ngơ ngác
một hồi, rồi như hiểu ra vấn đề, cu Bin giãy nảy lên: “ Không phải con. Tại
con mèo làm đổ đấy!”
Nghĩ là con nói dối, như đổ thêm dầu vào lửa, chị Thư càng quát ầm
lên: “Con càng ngày càng hư. Đồ chơi chơi xong không dọn, bày ra khắp
nhà. Chiếc bình thủy tinh kia là quà kỉ niệm, mẹ đã nói nhiều lần là đừng
động vào. Con không nghe lời, làm vỡ, còn đổ tội cho con mèo. Con hư
lắm!”
Vừa lúc đó, bà Minh, bà ngoại của bé Bin từ bếp chạy lên, tay cầm
chổi và hót rác: “Mẹ nó làm gì mà ầm lên thế! Cái bình đó là con mèo làm
vỡ thật đấy. Mẹ đang lên để hót đi đây!”
Chị Thư đứng khựng lại. Còn bé Bin thì òa khóc nức nở.
Bé Bin dỗi không ăn cơm trưa, bà ngoại dỗ thế nào cũng không chịu
ăn. Bố vào nói cũng không được. Chị Thư biết mình sai, nhưng vốn bản tính
hay cố chấp, thấy bé vậy, chị bực mình thêm. Chị nghĩ: “Mới tí tuổi đã như
ông tướng. Chả nhẽ mình là mẹ lại đi xin lỗi con”, nên chị chỉ nói với vào:


“Dậy ăn cơm đi, còn nằm ườn ra đấy.”
Còn bé Bin nghĩ: “Mẹ mắng mình vô lý mà không xin lỗi mình. Thế
mà mẹ toàn bảo mình nếu làm gì có lỗi thì phải xin lỗi”.
Làm gì khi bố mẹ là người mắc lỗi?
Nhân gian có câu: “Muốn nói ngoa làm cha mà nói”, ám chỉ việc
quyền hành của cha mẹ đối với con cái. Nhất là theo quan điểm Nho gia, đạo
làm con phải giữ trọn hiếu, nhất nhất phải vâng lời cha mẹ. Dù bố mẹ có nói
sai thì đó cũng là người đẻ ra mình, không được phép cãi lời. Thậm chí có
những việc biết là bố mẹ sai,vẫn phải chấp nhận làm theo. Điều này cực kì
phổ biến khi soi rọi vào chế độ phong kiến.
Tuy nhiên, với sự biến đổi của thời đại, cuộc sống, thì tư tưởng ấy có
còn nên thịnh hành hay không? Và trên phương diện là người cha, người
mẹ, khi chính bố mẹ là những người mắc lỗi với con, thì nên ứng xử thế nào
để nhận được sự nể phục của con mà không đánh mất đi uy thế của mình?
Đây thực sự là một tình huống rất sát thực trong cuộc sống, nhưng
không phải bậc làm cha, làm mẹ nào cũng đã thực sự chú tâm đến tình
huống này.
Nhân vô thập toàn. Là cha là mẹ thì cũng có lúc sai, và cái sai của
người lớn thường khó tha thứ hơn so với cái sai của trẻ nhỏ. Bởi cha mẹ là
những người vượt hẳn trẻ nhỏ về kinh nghiệm sống, hiểu biết trong đời.
Nhưng đừng nghĩ trẻ nhỏ nhận thức còn hạn chế mà coi thường những
đánh gía của các em. Trẻ nhỏ nhạy cảm hơn người lớn, trong tư duy trẻ nhỏ,
mọi thứ thường rạch ròi tốt xấu, đúng sai chứ không lỡ cỡ như người lớn.
Nhất là khi bố mẹ có ứng xử gì đó không phù hợp hoặc đi ngược lại những
gì bố mẹ đã dạy các em, các em rất dễ có những đánh giá thất vọng về bố
mẹ: “Thế mà bố mẹ dạy con khác kia đấy!”
Khi bố mẹ là người mắc lỗi với con cái, thật khó khăn biết bao khi bậc
cha mẹ phải “hạ mình” xuống để xin lỗi con. Tâm lý này xuất phát từ nỗi lo
mất uy với con cái. Nhưng bạn biết không, bạn đã luôn dạy con rằng: “Nếu
con mắc lỗi, thì con cần biết xin lỗi”.

Khi bạn mắc lỗi với con, bạn xin lỗi con mình, chính là bạn đang tự
xây dựng cho con mình một tấm gương “Lời nói đi liền với hành động”, thể
hiện cho mình thấy một văn hóa đẹp trong ứng xử. Và quan trọng, bạn đã
cho con mình thấy bé luôn được tôn trọng.
Biết xin lỗi con chính là một ứng xử nhân văn có lợi cho hình tượng
của bạn. Hoàn toàn sẽ không có chuyện bạn sẽ mất uy trong mắt con. Bạn
chỉ thực sự mất uy trong mắt con, khi bạn mắc lỗi và không chịu thừa nhận
lỗi của mình mà thôi.

×