Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (96.91 KB, 4 trang )
'Cô ơi không phải lỗi của con'
"Tại ba mà hôm bữa con bị cô giáo đánh. Bữa đó ba đưa con đi học
trễ đó, ba nhớ không? Cô gõ 2 bàn tay con 10 cái lận! Có hôm con không
viết bài kịp cô nhéo lỗ tai con nữa", cô con gái lớp một thẻ thỏ với tôi.
Vợ chồng tôi có 2 đứa con, đứa lớn mới vào lớp 1, đứa nhỏ hơn 2
tháng (hơi bị khó). Sáng nào cũng vậy, 5 giờ vợ chồng tôi lục đục thức dậy,
vợ tôi thì lo cho đứa nhỏ, tôi thì đứa lớn, 5h30 chuẩn bị đồ ăn sáng. 6h30 đồ
ăn cho đứa lớn và tôi đã xong, chuẩn bị tập sách vở cho con rồi đến tôi. Tôi
vừa đi làm vừa chở con đi học luôn. 7h con bé có mặt ở lớp, tôi 7h15 có mặt
ở công ty. Vậy mà có bữa vợ chồng tôi xoay sở không kịp nên tôi đưa con
bé đi học trễ. Mọi chuyện ở nhà để lại cho vợ tôi lo.
Chiều về vợ tôi nấu cơm xong thì gia đình ăn cơm. 7h khi thì tôi, khi
thì vợ tôi dạy kèm bé lớn học bài, nhiều khi cô giáo cho bài nhiều chúng tôi
phải kèm tới khuya luôn, cũng mệt mỏi lắm nhưng phải ráng vì bé học cũng
có thành tích tốt. Một hôm tôi bảo vợ tôi, thôi mình tìm một đứa sinh viên
gần nhà dạy kèm cho con bé lớn đỡ vài tháng, để vợ chồng mình lo cho
thằng nhỏ cứng rồi tính tiếp, vợ tôi đồng ý và từ đó mọi chuyện êm xuôi,
cho đến một hôm.
"Ba ơi! hôm nay ba kêu chị Thì đừng tới nha ba", vừa nói với tôi con
bé vừa khóc vừa lui cui viết bài. Tôi ngạc nhiên hỏi con bé: "Tại sao vậy
con?". "Tại vì con chưa viết xong bài! Bài của chị Thì (cô sinh viên) cho ở
nhà nhiều quá con viết không kịp". Lúc đó tôi mới nhớ lại, hồi chiều tôi rước
bé ở trường trên đường về nó có nói: "Ba ơi hôm nay con không được ra
chơi, giờ ra chơi cô bắt con phải viết bài, bài cô cho về nhà ngày hôm qua đó
ba".
Nghĩ tới đó, tôi chưa kip trấn an con bé thì cô sinh viên đã tới trước